Thẩm Tử Dục bước vào Thiên Thượng Nhân Gian, những gì anh ta nhìn thấy là khung cảnh không khác gì một quán bar bình thường.
Một người đàn ông mặc âu phục đến chào hỏi: “Ngài đây có phải là ngài Thẩm?”
Thẩm Tử Dục nhẹ liếc mắt: “Bọn họ ở đâu?”
Người đàn ông thấy anh ta đến một mình, khí thế bất phàm, lại gần định hỏi thăm anh ta có phải người mà ông chủ đang chờ, quả nhiên không nhầm.
Sau đó, trên mặt người đàn ông nở nụ cười nịnh nọt, khom lưng: “Ngài Thẩm, mời đi theo tôi.”
Thẩm Tử Dục đi phía sau người đàn ông, quan sát mọi thứ trong nhà hàng.
Đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sự sắc bén, nhìn như bình thường náo nhiệt, nhưng lại nhưng lại đang che dấu hoạt động đáng ghê tởm.
Mà những điều này đêm nay sẽ bị hủy tất cả.
Người đàn ông dẫn anh ta lên lầu hai của nhà hàng, bước vào một gian nhà toàn ghế xem kịch, sau đó cười nói: “Tổng Giám đốc Dương đang ở bên trong. Anh ấy đã chờ ông lâu rồi.”
Vừa nói, người đàn ông vừa mở cửa, trong phòng bao là cảnh tượng hoang đường trước mắt Thẩm Tử Dục.
Một vài cô gái đang nhảy múa, y phục thiếu vải, mọi cử động đều mang tính khêu gợi.
Vài người đàn ông trung niên to béo ngồi trên sô pha, nhìn vào những cô gái kia, vẻ mặt dung tục, nước dãi chảy đầy khóe miệng.
Mà người mà anh ta tìm kiếm đang ngồi trong đó.
Dương Quốc Bang, Tổng giám đốc tổng hợp hiện tại của Dương Thị.
Nếu không phải vì An Kỳ, anh ta thật muốn xoay người bỏ đi.
Người đàn ông đưa anh ta bước vào và nói gì đó với Dương Quốc Bang, chỉ thấy Dương Quốc Bang nhìn ra phía ngoài cửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Tử Dục, đôi mắt Dương Quốc Bang sáng lên, nhanh chóng đứng dậy đi tới trước mặt anh ta, dừng ở trước mặt anh ta, gương mặt phì nộn đầy ý cười nịnh: “Giám đốc Thẩm, ngưỡng mộ đã lâu.”
Nói xong, anh ta chìa tay về phía Thẩm Tử Dục.
Thẩm Tử Dục khẽ nhíu mày, mặc kệ hành động đó, tiến vào bên trong.
Nụ cười trên mặt Dương Quốc Bang cứng đơ, ánh mắt anh ta hiện lên một tia đen tối.
Sau đó, anh ta quay người lại, tiếp tục nở nụ cười nịnh nọt.
Anh ta nhìn thấy Thẩm Tử Dục ngồi trong góc, bèn nói với các vũ nữ: “Các cô còn nhảy nhảy cái gì? Không thấy có khách đến à? Còn không biết cách chào đón sao?”
Nghe những lời đó, đám vũ nữ lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Tử Dục, ai cũng tỏ ra kinh ngạc.
Thật là một người đàn ông đẹp trai!
Không cần Dương Quốc Bang nói gì, mấy cô gái tiến lại gần Thẩm Tử Dục.
“Cút!”
Một chữ này phát ra giống như một lưỡi dao băng, mấy cô gái sợ hãi dừng lại, không dám tới gần, họ nhìn Dương Quốc Bang cầu cứu.
Dương Quốc Bang liếc nhìn bọn họ, sau đó lại nhìn Thẩm Tử Dục, thẳng thừng nói: “Giám đốc Thẩm, đã ra ngoài chơi, nên cần…”
“Tổng Giám đốc Dương, tôi không tới đây vui chơi.” Thẩm Tử Dục nhăn mày, ánh mắt sắc bén.
Lời của Dương Quốc Bang trong nháy mắt bị kẹt lại, chỉ có thể ngượng ngùng mà cười: “Tổng Giám đốc Thẩm nói đúng.”
Sau đó anh ta nói với các cô gái: “Các cô mau ra ngoài đi, tôi có chuyện cần bàn bạc với Tổng giám đốc Thẩm.”
Nhìn thấy Dương Quốc Bang và vị khách đẹp trai đang tiếp xúc thân thiết, một số cô gái tỏ ý không muốn rời khỏi.
Mấy người bạn của Dương Quốc Bang thấy vậy cũng không dám ở lâu, đều đứng dậy rời khỏi.
Trong phòng bao giờ chỉ còn Dương Quốc Bang và Thẩm Tử Dục.
Thần thái của Thẩm Tử Dục khiến Dương Quốc Bang không dám lại gần, chỉ có thể ngồi cách một khoảng, không gian trầm lắng một hồi.
Dương Quốc Bang cũng tầm độ tuổi với Thẩm Tử Dục, anh ta đã đã trải đời nhiều, nhanh chóng thoát khỏi cảm giác gấp gáp của Thẩm Tử Dục, anh ta cầm rót một ly rượu cho Thẩm Tử Dục: “Tổng Giám đốc Thẩm, trước tiên hãy uống chút rượu.”
Thẩm Tử Dục liếc nhìn ly rượu, sau đó lại nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng.
“Tổng Giám đốc Dương, tôi biết rất rõ tình hình hiện tại của công ty anh. Nếu tôi đồng ý đầu tư vào một vài dự án của các anh, anh định chia cho tôi bao nhiêu cổ phần của Dương Thị?”
Thẩm Tử Dục cũng không rõ ràng, thẳng thắn hỏi.
Dương Quốc Bang sửng sốt, nhưng sau đó lại cười, phân vân không biết làm thế nào, cảm thán: “Tổng Giám đốc Thẩm quả là người thẳng thắn.”
Anh ta đặt rượu lên bàn, sau đó hỏi: “Tổng Giám đốc Thẩm thấy bao nhiêu thì phù hợp?”
“30%.” Thẩm Tử Dục lạnh lùng đáp lại một con số.
Nụ cười trên mặt Dương Quốc Bang lập tức đông cứng lại: “Tổng Giám đốc Thẩm, anh đang đùa à?”
Anh Cả của anh ta, Chủ tịch Dương Thị, trong tay chỉ nắm 35% cổ phần, đối phương muốn 30%, sơ sẩy một tí, không phải Dương Thị đổi chủ rồi sao?
Thẩm Tử Dục chế nhạo: “30% cổ phần không thiếu, chỉ cần tôi nắm được cổ phần trong tay, lập tức tiền sẽ được rót vào tài khoản của Dương thị.”
Bây giờ Dương Thị đang thiếu tiền, nhiều dự án đã bị đình chỉ, nếu không có vốn đầu tư nữa, Dương Thị chỉ còn cách tuyên bố phá sản.
Hiện tại còn cơ hội ở phía trước, chỉ cần anh đồng ý chia 30% cổ phần thì Dương Thị có thể hồi sinh.
Hai vấn đề này, anh ta phải chọn lựa bên thiệt hại ít hơn.
Dương Quốc Bang lúc này đã có chủ ý.
“Được rồi, tôi về bàn bạc với anh Cả. Nếu có thể, tôi mong Tổng giám đốc Thẩm giữ lời.”
Dương Quốc Bang sắc bén nhìn anh ta Thẩm Tử Dục không khỏi cười thành tiếng: “Một Dương Thị không đáng để tôi suy nghĩ nhiều.”
Ý tứ của anh ta là Dương Thị không cần anh ta phải để mắt.
Dương Quốc Bang xấu hổ cười cười: “Đúng, đúng vậy, tại sao Tổng giám đốc Thẩm lại quan tâm Dương Thị?”
Sức mạnh của Thẩm Thị vốn là điều mà Dương Thị không dám mơ tới, nhưng hiện tại rốt cuộc cũng leo lên được nhánh cao này, với sự hỗ trợ của Thẩm Thị, Dương Thị trong tương lai chắc chắn phải là một trong những công ty hàng đầu ở Bắc Ninh và thậm chí là cả nước.
Nghĩ đến tình cảnh đó, Dương Quốc Bang không kìm chế được khóe môi nhếch lên.
Thẩm Tử Dục yên lặng nhìn anh ta với ánh mắt giễu cợt, rồi bâng quơ nói: “Tổng Giám đốc Dương, gần đây vụ án tham nhũng của Dương Thị đang rất ồn ào, hẳn là không ảnh hưởng đến sự hợp tác của chúng ta chứ?”
“Không ảnh hưởng gì, không vấn đề gì, mọi việc sẽ được giải quyết sớm.”
Như muốn chứng minh điều gì đó, Dương Quốc Bang buột miệng: “Hai kẻ chết thay đã nhận tội, vụ án sẽ kết thúc nhanh.”
“Kẻ chết thay?” Thẩm Tử Dục khẽ nhíu mày.
“Hả?” Dương Quốc Bang nhận ra mình đã nói sai, vội vàng giải thích: “Không phải, là hai kẻ tham ô đã nhận tội, anh xem, cái miệng tài lanh của tôi lại nói bậy rồi.”
Nói xong, Dương Quốc Bang đổ mồ hôi hột.
Thẩm Tử Dục ánh mắt hơi tối lại, kẻ này nói gì cũng nhanh nhảu không đề phòng.
Dương Quốc Bang nhận thấy vẻ mặt của anh ta vô cùng âm trầm, khó có thể nhìn ra anh ta đang suy nghĩ gì lúc này, nên chỉ có thể mỉm cười trấn an một lần nữa: “Tổng Giám đốc Thẩm, anh yên tâm, vụ án sẽ kết thúc sớm thôi.”
Thẩm Tử Dục im lặng một hồi mới nói một câu: “Vậy chờ tin tốt lành từ anh.”
Lời nói vừa dứt, anh ta đứng dậy đi về phía cửa.
Thấy anh ta bỏ đi, Dương Quốc Bang nhanh chóng đứng dậy chạy theo.
“Tổng Giám đốc Thẩm, làm sao…”
Chưa kịp nói hết câu, bên ngoài cửa phòng bao đã có tiếng gõ.