Thời gian bữa tối, trong nhà hàng đã ngồi kín người rồi, không có chỗ trống.
Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiểu đi vào nhà hàng, nhân viên phục vụ lập tức đi đến, trên mặt treo nụ cười xin lỗi: “Hai vị thật xin lỗi, trong này đã không có chỗ trống nữa, mời ra ghế bên ngoài chờ.”
“Chúng tôi không phải đến ăn cơm, là đến tìm người.” Ứng Tiêu Tiêu nhìn xung quanh nhà hàng, sau đó tiếp tục hỏi: “Xin hỏi có một khách hàng tên là Lục Thanh Chiêu không?”
“Lục Thanh Chiêu?” Nhân viên phục vụ nhíu mày suy nghĩ, sau đó mỉm cười gật đầu: “Có, mời đi theo tôi.”
Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu đi theo sau nhân viên phục vụ đi vào bên trong nhà hàng.
Lục Thanh Chiêu bọn họ ngồi ở vị trí trong cùng cạnh cửa sổ, Đường Ngọc Sở liếc mắt thì nhìn thấy Lục Thanh Chiêu, cùng... Lục Triều Dương quay lưng còn có cả cô gái đó nữa.
Không biết nói cái gì, Lục Thanh Chiêu cười rất vui vẻ, mà cô gái đó cũng mỉm cười, cơ thể ngả về phía Lục Triều Dương, đầu dựa vào vai của anh.
Lục Triều Dương không có đẩy cô ta ra.
Đồng tử bỗng co rút lại, sắc mặt của Đường Ngọc Sở hơi tối sầm lại, ánh mắt của cô khóa chặt vào hai bóng dáng đó.
Ứng Tiêu Tiêu nhìn thấy Lục Thanh Chiêu cười không tim không phổi như thế thì nhíu mày, đưa tay kéo nhân viên phục vụ lại.
Nhân viên phục vụ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cô.
“Chúng tôi đã nhìn thấy rồi, tự mình qua đó là được, cảm ơn cô.”
Nghe cô nói như vậy, nhân viên phục vụ khẽ gật đầu với bọn họ: “Dùng bữa vui vẻ.” Sau đó rời khỏi.
Sau đó, Ứng Tiêu Tiêu léo Đường Sở Ngọc rảo bước đi tới.
“Em từ nhỏ đã hay lạc đường, không ngờ lớn lên vẫn lạc đường, quả nhiên người thì lớn lên rồi, não không có phát triển.”
Lục Thanh Chiêu cười híp mắt nhìn Minh Tiểu Tiểu, lời nói vẫn đậm bản sắc độc miệng.
Minh Tiểu Tiểu hơi dỗi cầm lấy khăn giấy trên bàn ném anh ta: “Não anh không có phát triển thì có.”
Thấy dáng vẻ tức giận của cô ta, Lục Thanh Chiêu cười càng tươi.
Minh Tiểu Tiểu phụng phịu, sau đó đưa tay ôm lấy cánh tay của Lục Triều Dương ở bên cạnh, đầu dựa vào vai anh, nũng nịu nói: “Vẫn là anh Triều Dương tốt, không nói nhiều, còn đẹp trai.”
“Em cảm thấy anh không đẹp trai?” Lục Thanh Chiêu nhướn mày.
Minh Tiểu Tiểu hừ một tiếng, quay mặt đi liếc nhìn anh ta, mặt mày chê bai không khách khí nói: “Miệng của anh độc như vậy, một chút cũng không đẹp trai.”
Nghe thế, Lục Thanh Chiêu ôm lồng ngực, rên rỉ: “Tim của anh đau quá, anh quá đau lòng mà.”
Thấy thế, Minh Tiểu Tiểu không nhịn được mà bật cười, che miệng thì cười không vui.
Lục Thanh Chiêu cũng mỉm cười.
Mà lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Lục Thanh Chiêu, cười rất vui vẻ nhỉ.”
Giọng nói này vừa dứt, Lục Thanh Chiêu và Minh Tiểu Tiểu cùng lúc quay đầu lại.
Ứng Tiểu Tiểu hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên lộ ra ý cười chế giễu.
“Chị dâu!” Lục Thanh Chiêu nhìn thấy Đường Ngọc Sở đứng đằng sau Ứng Tiêu Tiêu, kinh ngạc hô lên.
Lục Triều Dương vốn dĩ ngồi yên lặng không tham gia vào cuộc nói chuyện của Minh Tiểu Tiểu và Lục Thanh Chiêu, bây giờ từ từ quay đầu lại, chạm phải ánh mắt lạnh lùng không mang một tia ấm nào của Đường Ngọc Sở.
Không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy cô hình như giận rồi.
Nghe thấy Lục Thanh Chiêu gọi chị dâu, Minh Tiểu Tiểu lại tưởng anh ta đang gọi Ứng Tiêu Tiêu, vội đứng lên, đi đến trước mặt của Ứng Tiêu Tiêu, mở to đôi mắt tuyệt đẹp bắt đầu đánh giá mỗi một điểm trên mặt của cô.
Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, cô là người không thích cùng người lạ đứng quá gần, sau đó đã lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách của hai người.
Lại thấy Minh Tiểu Tiểu khẽ mỉm cười, quay đầu nói với Lục Triều Dương: “Anh Triều Dương, vợ của anh lớn lên thật xinh đẹp.”
Khóe mắt của Ứng Thiên Thiên giật giật, giọng nói có hơi lạnh: “Tôi không phải vợ của Lục tổng.”
Nói rồi, cô kéo Đường Ngọc Sở ở đằng sau: “Cô ấy mới phải.”
Vậy mà nhận sai người rồi.
Minh Tiểu Tiểu có hơi ngại ngùng lè lè lưỡi, sau đó chớp chớp mắt, khẽ mỉm cười với Đường Ngọc Sở: “Chào chị dâu.”
Cô ta nhìn thấy sắc mặt của Đường Ngọc Sở không quá tốt, cẩn thận dò hỏi: “Chị dâu, chị không phải giận em chứ?”
Đường Ngọc Sở nhìn cô ta, vốn tưởng đối tượng xem mặt mà ba Triều Dương sắp xếp sẽ là một cô gái tuổi tác tương đương với Triều Dương, nhưng lại không ngờ lại trẻ như thế.
Gương mặt nhỏ nhắn tinh tế mang theo nút dịu dàng, thân hình cũng hấp dẫn người khác, giống như cô em gái hàng xóm.
Cô em gái hàng xóm? Đường Ngọc Sở nhíu mày, ánh mắt vô thức liếc về phía Lục Triều Dương, chỉ thấy anh cười như không cười nhìn mình, trong đôi mắt đen láy lộ rõ sự thích thú dễ thấy.
Cô nhíu mày, sau đó lộ ra nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói với Minh Tiểu Tiểu: “Tôi không có tức giận.”
Thấy sắc mặt của cô dịu đi rất nhiều, Minh Tiểu Tiểu khẽ mỉm cười, bước tới thân thiết khoác tay của cô, nghiêng đầu mắt to mắt nhìn cô, bộ dạng rất đáng yêu.
“Chị dâu, em là Minh Tiểu Tiểu, là bác Lục bảo em đến xem mắt với anh Triều Dương. Có điều...” Cô ta khịt mũi, ngữ khí rất chê bài nói: “Anh Triều Dương không phải đồ ăn, hơn nữa còn hơn em nhiều tuổi như thế, lại kết hôn rồi, em không làm kẻ thứ ba đâu.”
Nghe thấy lời nói mang theo sự tức giận của trẻ con, Đường Ngọc Sở không nhịn được mà bật cười thành tiếng, trái tim rối như tơ vò lúc này cũng từ từ gỡ ra rồi.
Sự việc hình như không phải như cô suy nghĩ.
Đường Ngọc Sở ngồi xuống bên cạnh Lục Triều Dương.
Minh Tiểu Tiểu cười tinh quái: “Anh Triều Dương và chị dâu ngồi với nhau, vậy em cùng...”
Cô ta vừa muốn nói ngồi cùng anh Thanh Chiêu, Ứng Tiêu Tiêu nhanh hơn cô ta một bước ngồi xuống bên cạnh Lục Thanh Chiêu.
Nụ cười trên mặt Minh Tiểu Tiểu bỗng cứng đờ, nhíu mày, bất mãn lườm Ứng Tiêu Tiêu.
Ứng Tiêu Tiêu khoác tay của Lục Thanh Chiêu, đầu thân mật dựa vào vai của anh ta, khẽ mỉm cười: “Tôi là bạn gái của anh ta, cho nên tôi ngồi bên cạnh anh ta, làm phiền em gái cô tự mình ngồi.”
Lục Thanh Chiêu nhíu mày, đưa tay muốn cầm nắm lấy bàn tay của cô, nhưng lại bị cô ôm chặt, bên tai vang lên giọng nói cố tình đè thấp của cô: “Lục Thanh Chiêu, anh nếu như dám đẩy ra, tôi sẽ cho anh biết mặt.”
Trong lời nói mang theo sự cảnh cáo.
Biết tính cách của cô, tuyệt đối nói được làm được.
Vì để tránh mang đến đến phiền phức cho bản thân, Lục Thanh Chiêu chỉ có thể mỉm cười xin lỗi với Minh Tiểu Tiểu đang không vui: “Tiểu Tiểu, ủy khuất một chút em tự ngồi đi.”
Minh Tiểu Tiểu cắn môi, ánh mắt quét qua mỗi người, nhìn bọn họ từng đôi từng đôi, bản thân mình lẻ bóng, trong lòng khó tránh có hơi không thoải mái.
Cô hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc không vui trong lòng xuống, gương mặt xinh xắn mang theo nụ cười tươi tắn: “Không sao, em tự ngồi.”
Đây là chỗ dành cho bốn người ngồi.
Cho nên cô chỉ có thể kêu nhân viên phục vụ lấy thêm ghế đến, ngồi ở vị trí đầu bàn.
Như thế cô ta càng giống như bóng đèn.
Tiếng đàn dương cầm vẫn lan tỏa, xung quanh là những lời tình ý của các cặp tình nhân, bọn họ nhiều thêm một cái ghế, 5 người, ở trong nhà hàng rõ ràng có hơi lạc quẻ.
Bầu không khí của bọn họ lại lắng xuống, có loại ngại ngùng.