Lục Triều Dương nhướn mày, ân cần hỏi han: "Sao vậy? Là vì liên quan đến Tiểu Tiểu sao?”
Đường Ngọc Sở nhếch môi suy nghĩ một lát, sau đó ngước mắt nhìn anh: "Triều Dương, bác Triệu mất tích."
Lục Triều Dương sững sờ: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Em cũng không rõ." Đường Ngọc Sở nhíu mày: “Hôm nay con trai bác Triệu đến tìm em, nói rằng đã một thời gian anh ta không liên lạc được với ba mình!”
"Không phải bác Triệu về nhà sao?"
Nếu như nhớ không lầm, lúc ấy Sở Sở có nhắc với anh về chuyện này, Sở Sở còn nói bác Triệu đã làm việc cho nhà họ Đường quá nửa đời người, đã đến lúc nên về hưu và hưởng phúc.
Tại sao đột nhiên lại nói mất tích?
Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ cười: "Em cũng rất ngạc nhiên. Sau khi em đưa con trai bác Triệu đến bệnh viện gặp Triệu Uyển Nhan, anh biết Triệu Uyển Nhan nói thế nào không? Anh nghe xong chắc chắn cũng sẽ cảm thấy vô cùng buồn cười!”
"Nói cái gì vậy?" Lục Triều Dương hỏi.
"Bà ta nói bác Triệu đi tim tình nhân cũ, sợ con trai không đồng ý nên đã bỏ trốn cùng tình nhân!” Đường Ngọc Sở cười nhạo một tiếng: “Anh nói xem có phải vô cùng buồn cười hay không?”
Lục Triều Dương nhíu mày trầm ngâm một lát: "Triệu Uyển Nhan đang nói dối, như vậy bác Triệu mất tích chắc chắn có liên quan đến bà ta!”
Trong mắt Đường Ngọc Sở hiện lên một tia tán thưởng, quả nhiên là ông xã thông minh của cô, thoáng một cái đã liên kết được rồi.
Đường Ngọc Sở gật đầu nói: "Quả thực có liên quan đến bà ta. Vậy nên… em để con trai của bác Triệu đi báo cảnh sát!”
"Lập án chưa?"
"Đã lập. Hơn nữa cũng đã bắt đầu điều tra. Chỉ có điều…” Đường Ngọc Sở có chút lo lắng: "Em sợ Triệu Uyển Nhan sẽ một mực thề thốt phủ nhận, không chịu nói ra sự thật!”
Đối với Đường Ngọc Sở mà nói, bác Triệu cũng giống như một người thân, cũng là người duy nhất trong nhà họ Đường có thể thật tình đối xử tốt với cô, ông ta mất tích chính là một tảng đá lớn đặt nặng trong lòng cô, khiến cô không thể thở nổi, vô cùng ngột ngạt và bất an.
Lục Triều Dương hiểu ý nghĩa của bác Triệu đối với cô, anh đến bên cô và ngồi xuống, đưa tay kéo cô vào lòng, dịu dàng trấn an: “Sẽ tìm được bác Triệu, cho dù Triệu Uyển Nhan có thể nói ra sự thật hay không, anh cũng sẽ giúp em tìm được bác Triệu."
"Ngộ nhỡ không tìm thấy thì sao?”
"Chỉ cần còn sống, rồi sẽ tìm được."
Ánh mắt Lục Triều Dương trầm xuống, sợ là sợ người đã không còn có ở đây.
Thật ra trong lòng Đường Ngọc Sở đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả xấu nhất.
Chính là sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Hai người im lặng ôm nhau, sắc trời bên ngoài của sổ dần dần tối lại.
"Cậu chủ, mợ chủ, ăn cơm!” Giọng nói của thím Ngô phá vỡ bầu không khí ấm áp này.
Đường Ngọc Sở rời khỏi lồng ngực anh, quay đầu nhìn về phía thím Ngô, cười trả lời: “Được, chúng tôi tới ngay!”
"Đứng lên đi, chúng ta đi ăn cơm."
Đường Ngọc Sở vừa nói, vừa kéo Lục Triều Dương đứng lên, hai người cùng nhau đi đến phòng ăn.
...
"Xin chào, số điện thoại bạn vừa gọi tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau…”
Lại không gọi được!
Ứng Tiêu Tiêu tức giận cúp điện thoại, cắn môi, vẻ mặt u ám.
Từ một giờ trước, cô đã gọi điện thoại cho Lục Thanh Chiêu nhưng vẫn không gọi được.
Cô cho rằng chỉ tạm thời không gọi được, nhưng nửa giờ sau lại gọi, vẫn không gọi được.
Tiếp theo, cứ cách năm phút cô lại gọi một lần, đều không gọi được.
Tên Lục Thanh Chiêu kia chắc chắn lại lêu lổng ở nơi nào đó, sau đó lại tắt điện thoại.
Cô nheo lại mắt, trong mắt lộ ra một tia sắc bén, cắn răng nghiến lợi nói: "Lục Thanh Chiêu, tốt nhất anh đừng để tôi bắt được anh đang lêu lổng, nếu không tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh!”
Mà đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên tiếng chuông ngắn ngủi.
Có tin nhắn zalo gửi đến.
Vô vội vàng mở tin nhắn zalo ra, là Lục Thanh Chiêu gửi cho cô.
"Khá lắm, điện thoại không nhận, lại gửi zalo sao?”
Cô lẩm bẩm, sau đó dùng đầu ngón tay mở tin nhắn ra, một tấm ảnh hiện ra ngay trước mắt.
Đôi mắt bỗng nhiên siết chặt, cô gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trong điện thoại di động.
Trên tấm ảnh, Lục Thanh Chiêu đang ôm một người phụ nữ, một tay bưng rượu, độ phân giải của tấm ảnh không được tốt, vậy nên cô không nhìn rõ vẻ mặt của Lục Thanh Chiêu.
Rõ ràng đây là bức ảnh do một người phụ nữ nào đó gửi đến để thị uy với cô.
Cô lười lạnh, người phụ nữ kia sẽ không cho rằng cô ăn chay chứ?
Vì vậy, tay cô gõ thật nhanh trên bàn phím điện thoại.
Cô là ai?
Các người đang ở đâu?
Có gan thì gửi địa chỉ đến cho tôi!!!
Tin nhắn vừa gửi đi, khoảng mười mấy giây sau, một địa chỉ xuất hiện trên khung chat.
Khi nhìn thấy địa chỉ, Ứng Tiêu Tiêu lập tức đứng lên, cầm lấy túi xách và bước ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng khách, ba Ứng thấy cô muốn đi ra ngoài liền nhíu mày, nghiêm nghị hỏi: “Tiêu Tiêu, sắp ăn tối rồi, con còn muốn ra ngoài làm gì?”
"Có việc, mọi người cứ ăn đi!” Ứng Tiêu Tiêu quay đầu nhìn ông ta một cái, chân vẫn bước đi ra ngoài.
Ba Ứng càng nhíu chặt lông mày hơn, nha đầu này từ khi có bạn trai, không những luôn chạy ra ngoài, thậm chí có đôi khi buổi tối còn không về ngủ.
Tiếp tục như vậy thật sự quá nguy hiểm, đừng có chưa kết hôn đã cho ông ta một đứa cháu ngoại nha.
Ông nhất định phải tìm một cơ hội để nói chuyện với cô.
Nếu như Ứng Tiêu Tiêu biết ba mình suy nghĩ nhiều như vậy, chắc chắn sẽ nôn ra máu.
Cô và Lục Thanh Chiêu vừa mới xác định rõ quan hệ, làm sao có thể phát triển cấp tốc như vậy chứ? Lại còn cháu ngoại nữa?
...
Địa điểm ở trong tin nhắn, Ứng Tiêu Tiêu cũng không lạ lẫm.
Một trong những quán bar nổi tiếng nhất thành phố Bắc Ninh.
Cô vừa vào quán bar đã bắt đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Lục Thanh Chiêu.
Cuối cùng, ở trên một hàng ghế dài trong một góc hẻo lánh, cô tìm được Lục Thanh Chiêu, nhưng bên cạnh lại không nhìn thấy người phụ nữ trong tấm ảnh kia.
Chẳng lẽ rời đi rồi?
Cô đi qua, trong ánh mắt ngạc nhiên của những người khác, cô đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lục Thanh Chiêu.
Lục Thanh Chiêu quay đầu, thấy cô, liền nhíu mày: “Sao cô lại ở đây?”
Cô cong môi: “Tôi đến chơi, không được sao?”
Sau đó, cô bĩu môi, khó chịu nhìn chằm chằm vào anh ta.
Lục Thanh Chiêu chau mày, tà mị mỉm cười một cái: “Cô như vậy là đang giận tôi sao?”
Ứng Tiêu Tiêu không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta.
Lục Thanh Chiêu nhịn không được cười khẽ một tiếng, anh ta đưa tay ôm vai cô: “Được rồi, tôi chủ động nhận sai, tôi không nên đến đây chơi một mình!”
Ứng Tiêu Tiêu híp mắt: “Điên thoại của anh tại sao gọi không được?”
"Không gọi được?” Lục Thanh Chiêu kinh ngạc nhướng mày: "Không thể nào."
Anh ta cầm điện thoại kiểm tra, sau đó ngước mắt nhìn Ứng Tiêu Tiêu: "Điện thoại bình thường."
"Bình thường?" Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, một tay cầm điện thoại của anh ta, sau đó lấy điện thoại của mình ra.
Cô gọi đến điện thoại của anh ta, vẫn không thể kết nối được, mà điện thoại của anh ta cũng không đổ chuông.
Cô nhấc mí mắt lên, nghi ngờ nhìn anh ta, mà anh ta cũng mang vẻ mặt lờ mờ.
Lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói: “Có phải bị kéo vào sổ đen rồi không?”
Sổ đen? Ứng Tiêu Tiêu quay đầu nhìn người vừa nói một cái, sau đó cô mở sổ đen của điện thoại ra.
Quả nhiên, số điện thoại của cô nằm trong danh sách của sổ đen.