Ứng Tiêu Tiêu đang nghĩ, nếu như biết được người đàn ông ngồi ở quầy bar là Tống Mạc, cô chắc chắn sẽ không đánh cược cơn tức này với Lục Thanh Chiêu.
Nhưng trên thế giới này không có nếu như.
Nhìn Tống Mạc ở trước mặt, khóe miệng Ứng Tiêu Tiêu cong lên, nở một nụ cười giễu cợt: “Xem ra hôm nay ra khỏi cửa không xem ngày rồi.”
“Anh Tống, xin chào.” Không giống với Ứng Tiêu Tiêu, Lục Thanh Chiêu vẫn rất lịch sự lên tiếng chào hỏi.
Tống Mạc cố gắng nở một nụ cười: “Xin chào.”
Lục Thanh Chiêu cười, sau đó quay đầu nói với Ứng Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, chúng ta không nên làm phiền anh Tống, quay về đi.”
Mặc dù còn rất bất mãn với anh, nhưng so với Tống Mạc, sự bất mãn này không tính là gì.
Ứng Tiêu Tiêu chủ động nắm tay Lục Thanh chiêu, không thèm liếc nhìn Tống Mạc lấy một cái, quay người cùng Lục Thanh Chiêu rời đi.
Tống Mạc quay đầu nhìn bọn họ, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, ánh mắt tràn đầy sự u ám.
“Sau này đừng quá bốc đồng, tránh gặp phải tình huống ngượng ngùng như ngày hôm nay.” Lục Thanh Chiêu dường như có thể tưởng tượng ra lúc cô nhìn thấy Tống Mạc, biểu cảm buồn cười đến mức nào
Cô ghét Tống Mạc, anh rất rõ điều này.
“Tôi bốc đồng?” Ứng Tiêu Tiêu lạnh lùng liếc nhìn anh: “Đây không phải là do anh chọc tức tôi sao?”
Lại còn tùy tiện ôm người phụ nữ khác, đúng là không đặt người bạn gái như cô ở trong lòng mà.
Lục Thanh Chiêu cười, sau đó giơ tay phải lên: “Được, tôi hứa với cô, sau nay tôi tuyệt đối sẽ giữ khoảng cách với những cô gái khác, sẽ không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào.”
“Lời hứa của anh có thể khiến tôi tin tưởng sao?” Chỉ nói xuống, ai cũng nói được, nhưng lại khó mà làm được.
“Nếu như tôi phạm sai lầm lần nữa, mặc cô xử lý.” Lục Thanh Chiêu giơ tay lên ôm cô, nghiêng đầu, nhìn cô cười: “Như vậy được chưa?”
Thực ra, không phải Ứng Tiêu Tiêu không cảm nhận được sự thay đổi của anh, nếu như không quan tâm đến cô, anh có thể không quan tâm đến sự tức giận của cô, tiếp tục cố tình làm bậy.
Nhưng anh không làm vậy, anh vẫn dỗ dành cô, hoàn toàn không giống với Lục Thanh Chiêu trước đây luôn ác mồm ác miệng đối kháng với cô.
Cô cong khóe miệng, giả vờ miễn cưỡng nói: “Đây là anh nói đó, đến lúc đó đừng có mà hối hận.”
Lục Thanh Chiêu khẽ cười một tiếng: “Tôi chắc chắn sẽ không hối hận.”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh, cuối cùng Ứng Tiêu Tiêu cũng nở nụ cười chân thành đầu tiên trong buổi tối hôm nay.
…..
Cảnh sát theo manh mối mà Đường Ngọc Sở cung cấp, tìm đến Triệu Uyển Nhan đang dưỡng bệnh ở trong bệnh viện.
Lúc nhìn thấy cảnh sát, Triệu Uyển Nhan không cảm thấy bất ngờ, ngược lại Cố Ngọc Lam đến chăm sóc mẹ đã bị dọa sợ, gần như phản xạ có điều kiện thốt lên hỏi: “Mẹ, mẹ lại sao vậy?”
Bác Triệu? Cố Ngọc Lam đột nhiên trợn tròn mắt, sau đó vội vàng hỏi: “Là ai báo cảnh sát?”
“Đường Ngọc Sở.”
Một đáp án hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán, trừ Đường Ngọc Sở, còn có ai gây trở ngại cho bọn họ chứ?
Trong mắt Cố Ngọc Lam lóe lên tia hung ác nham hiểm, cô ta quay lại giới giải trí, tâm trí đều dồn vào đối phó với Ninh Huyên Huyên, tạm thời bỏ qua Đường Ngọc Sở, bây giờ xem ra cô ta không thể quan tâm cái này mà mất cái kia được.
Một vài cảnh sát đi đến trước mặt bọn họ, một người trong số đó nói: “Xin chào, chúng tôi là cục công an thành phố Bắc Ninh, muốn hỏi một vài chuyện liên quan đến sự mất tích của Triệu Hoa, xin hỏi có tiện không?”
“Được, đương nhiên là có thể rồi.” Triệu Uyển Nhan đứng dậy dẫn cảnh sát đến sofa ngồi xuống.
“Xin hỏi bà và Triệu Hoa có quan hệ gì?”
“Ông ấy là quản gia, đã làm việc ở nhà chúng tôi 10, 20 năm rồi.”
“Vậy bình thường ông ấy có sở thích gì không?”
“Sở thích….bình thường ông ấy thích hoa cỏ.”
“Vậy bà có thấy ông ấy thân thiết với ai không?”
Hỏi đến vấn đề này, Triệu Uyển Nhan suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Tôi phát hiện ông ất thường xuyên tiếp xúc với một người phụ nữ, ông ấy chỉ nói người kia là một người bạn ở quê nhà, mặc dù ông ấy làm việc cho tôi, nhưng tôi cũng không tiện thăm dò chuyện riêng của người ta, nên tôi cũng không hỏi nhiều.”
Cảnh sát cẩn thận ghi lại tất cả những gì bà ta nói, sau đó lại hỏi mấy vấn đề nữa, Triệu Uyển Nhan giống như đã có sự chuẩn bị, trả lời rất trôi chảy và bĩnh tĩnh.
Sau khi lấy lời khai xong, cảnh sát cũng không ở lại lâu, rất nhanh đã rời đi.
Sau khi cảnh sát rời đi, cả người Triệu Uyển Nhan mới thả lỏng, dựa vào sofa.
Cố Ngọc Lam vội vàng đi đến, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Triệu Uyển Nhan giơ tay lên xoa trán, khẽ lắc đầu: “Mẹ không sao.”
Cố Ngọc Lam cau mày: “Mẹ, vậy bây giờ phải làm gì?”
“Không cần phải lo lắng, chỉ cần mẹ không nói, bọn họ cũng không có có cách nào.”
Tung tích của bác Triệu chỉ có bọn họ và Lý Kình biết, chỉ cần bọn họ không khai ra, trừ khi cảnh sát tìm được thi thể của bác Triệu, nếu không sẽ không bao giờ tìm thấy bác Triệu.
“Nhưng Đường Ngọc Sở không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.” Đây mới là đều Cố Ngọc Lam lo lắng.
Với tính cách của Đường Ngọc Sở, không điều tra ra được chân tướng của chuyện này, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua.
Triệu Uyển Như đặt tay xuống, trong mắt hiện lên sự hung ác, nham hiểm: “Vậy….khiến cô ta không thể không từ bỏ.”
“Mẹ, ý của mẹ là….”
Triệu Uyển Nhan nhìn cô ta: “Chính là như con nghĩ, giao chuyện này cho Lý Kình làm.”
Cố Ngọc Lam trầm mặc một lúc, sau đó mới gật đầu: “Được.”
….
Thông tin mà cảnh sát đưa cho Đường Ngọc Sở là, bọn họ sẽ điều tra theo những gì mà Triệu Uyển Nhan khai.
Đường Ngọc Sở chỉ cảm thấy thật nực cười, lời nói của Triệu Ngọc Lam vốn không đáng tin, nếu như cảnh sát điều tra theo hướng này, vậy thì hoàn toàn đi sai đường, sẽ chẳng thu hoạch được gì.
Đây có lẽ chính là ý đồ của Triệu Uyển Nhan, làm xáo trộn hướng điều tra của cảnh sát, thuận lợi làm cho bản thân mình không liên quan đến chuyện này.
Xem ra Triệu Uyển Nhan sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay, nên cũng đã chuẩn bị từ lâu.
Nhưng bà ta xảo quyệt, Đường Ngọc Sở cô cũng không phải là con ngốc, sao có thể để bà ta được như ý nguyện chứ?
Ngoại trừ việc điều tra bên phía cảnh sát, cô cũng nhờ Triều Dương giúp cô điều tra, nếu như không ngoài dự đoán, chắc chắn rất nhanh sẽ có tiến triển.
Nhưng cô không ngờ Cố Ngọc Lam lại chủ động đến tìm cô.
Ngày hôm đó, Đường Ngọc Sở đang họp với mấy phóng viên trong tổ của mình, có người đến gõ cửa phòng họp.
Cô quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lina đẩy cửa đi vào.
“Giám đốc Lina.” Đường Ngọc Sở có chút bất ngờ.
Lina nhìn những người khác, sau đó ánh mắt lại dừng lại trên người Đường Ngọc Sở: “Tiểu Đường, có người muốn gặp cô.”
Gặp cô? Đường Ngọc Sở cau mày, cũng không nghĩ ra được là ai muốn gặp cô, quay đầu lại nói với những người khác: “Mọi người về làm việc trước đi.”
Sau đó, cô đứng dậy, cùng với Lina rời khỏi phòng họp.
Cứ nghĩ là lãnh đạo nào đó muốn gặp cô, nhưng không nghĩ đến là Cố Ngọc Lam.
Lúc nhìn thấy Cố Ngọc Lam đang ngồi trong phòng làm việc của Lina, cô rất ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên.
Cô quay đầu nhìn Lina, khẽ nhướng mày: “Giám đốc, ý gì đây?”