Trong phòng bao chữ Thiên của Di Hòa Hiên, Đường Ngọc Sở gọi rất nhiều món, mà món nào cũng đắt đỏ.
Lục Thanh Chiêu là chủ chi nhưng vẫn bình tĩnh như thường, vui vẻ nói: “Đúng là nhìn không ra, trông chị dâu có vẻ gầy gò, nhưng khẩu vị lại tốt như vậy.”
“Cậu quá khen rồi, tôi chỉ nghe theo lời anh cậu “cứ việc gọi, có đắt thế nào cũng không sao”, nên không khách sáo với cậu thôi.” Đường Ngọc Sở gắp một món ăn vào miệng, rồi chậm rãi nhai nuốt nói.
“Em không nhận ra, mấy món này đều là món anh thích à?” Đúng lúc này, Lục Triều Dương ngồi bên cạnh, hờ hững chen vào một câu, rồi tiện tay gắp một miếng thịt bò cho Đường Ngọc Sở.
Lục Thanh Chiêu sửng số rồi bỗng sáp đầu tới, nói nhỏ vào tai Lục Triều Dương: “Anh cả, anh thật sự động lòng phàm với chị dâu rồi à?”
“Em thấy sao?” Lục Triều Dương lạnh nhạt liếc nhìn anh, rồi đưa ra câu trả lời lấp lửng.
Lục Thanh Chiêu cũng chẳng màng cứ tiếp tục lải nhải: “Chậc chậc, em còn tưởng anh cả là người thần thánh siêu phàm, định độc thân cả đời, xem ra, vẫn có người có thể làm cho trái tim muôn đời không đổi của anh rung động. Đún là đáng mừng, nào, anh cả, em kính anh một ly, chị dâu đúng là chị dâu tốt, anh phải đối tốt với người ta đó.”
“Anh không đối tốt với cô ấy, chẳng lẽ lại để em lợi dụng cơ hội à?” Lục Triều Dương hờ hững liếc xéo anh.
Vẻ mặt tươi cười của Lục Thanh Chiêu bỗng cứng đờ: “Anh cả đúng là thù dai, lúc nãy em cũng không biết chị ấy là chị dâu mà, nếu em biết, chắc chắn em sẽ đi đường vòng, tuyệt đối không tới bắt chuyện.”
Lục Triều Dương hừ lạnh: “Coi như em biết điều.”
“Hai người đang thì thầm gì thế?” Thấy hai người thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau, Đường Ngọc Sở không khỏi liếc nhìn họ.
Lục Thanh Chiêu cười hì hì nói: “Em đang khen ngợi anh cả rất có mắt nhìn khi cưới được một chị dâu xuất sắc thế này.”
Đường Ngọc Sở ngước mắt lên, dửng dưng đáp: “Cậu đúng là dẻo miệng, quả nhiên là đã lừa gạt không ít thiếu nữ đúng không?”
Lục Thanh Chiêu: “...”
Anh có tướng mạo tuấn tú, cốt cách thanh cao phong lưu hoạt bác, lại giàu có, đẹp trai, miệng mồm dẻo quẹo nên được rất nhiều thiếu nữ mến mộ, như vậy sao có thể xem là lừa gạt chứ?
Lục Thanh Chiêu rất muốn kêu oan, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.
“Bà xã thông minh thật đấy.” Cuối cùng bên tai Lục Triều Dương cũng yên tĩnh lại, trên mặt cũng nở nụ cười, vui vẻ gắp thức ăn cho Đường Ngọc Sở.
Lục Thanh Chiêu vô cớ bị đâm một nhát, trong lòng không khỏi cảm thán. Anh cả động lòng phàm, quả nhiên không tầm thường, anh dường như biến thành một người khác, dịu dàng chu đáo đến mức làm người khác phải mở rộng tầm mắt.
Kể cả Ninh Nguyệt Nguyệt cũng chưa từng được anh ấy đối xử như thế.
Anh ta cũng nhìn ra, dường như sự hòa hợp giữa Đường Ngọc Sở và anh cả không đơn giản như vẻ bên ngoài.
Đến giờ tin tức của Đường Ngọc Sở vẫn đang gây ầm ĩ xôn xao, có đánh chết Lục Thanh Chiêu cũng không tin, cô vì tình cảm mới kết hôn với anh cả.
Có điều, anh vẫn có ấn tượng tốt với Đường Ngọc Sở. Anh rất thích người chị dâu này.
“Anh cả, anh nhất định phải làm cho chị dâu một lòng một dạ với anh đó. Bằng không anh sẽ có lỗi với danh hiệu nam thần quốc dân này.”
Nghe thấy lời nói thầm của Lục Thanh Chiêu, Lục Triều Dương biết, anh ta đã nhìn ra vấn đề giữa hai người nên không khỏi mỉm cười: “Chuyện này còn cần em nói à?”
Suốt bữa cơm, ba người liên tục nói cười nên ăn hơn nửa tiếng mới kết thúc.
Lúc ra khỏi nhà hàng, Đường Ngọc Sở nói với Lục Triều Dương: “Chiều nay em không tới công ty đâu.”
“Bà xã bận chuyện gì à?” Lục Triều Dương nhìn cô thắc mắc.
“Em muốn về nhà viết tin bài.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười, giờ tin tức trên mạng đã được giải quyết, có thể nói cô đã bình an vô sự rồi, nên cũng có tâm trạng làm việc.
Lục Triều Dương gật đầu, nhanh chóng nói: “Vậy anh đưa em về trước.”
...
Lúc này, tại nhà họ Bùi, sau khi đoạn ghi âm của Đường Ngọc Sở được phát tán, Tần Thúy Kiều liền gọi Cố Ngọc Lam và Triệu Uyển Nhan sang.
Trong phòng khách rộng lớn xa hoa, bầu không khí có vẻ hơi ngưng đọng.
Tần Thúy Kiều, mẹ Bùi Hằng Phúc, ngồi trên sofa, vẻ mặt hơi bất mãn lườm Cố Ngọc Lam, tức giận nói: “Cô nhìn chuyện tốt mà cô đã làm đi? Mất mặt trong bữa tiệc vẫn chưa đủ à, giờ còn mất mặt ra bên ngoài nữa. Đến tận bây giờ Hằng Phúc vẫn còn đang cố gắng ổn định công ty, còn cô thì hay rồi, chỉ trong thời gian ngắn mà cô đã đâm thúng đụng nia như vậy, cô muốn hại chết nhà họ Bùi đúng không?”
Bình thường, Tần Thúy Kiều tạo cho người khác cảm giác như một quý bà tao nhã, nhưng dù gì bà ta cũng là chủ mẫu nhà họ Bùi, một khi đã tức giận, thì sự sắc sảo của bà ta sẽ khiến người khác phải khiếp sợ.
Cố Ngọc Lam sợ sệt rụt cổ lại: “Xin lỗi mẹ, con cũng không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy.”
“Sao cô không suy nghĩ cẩn thận một chút trước khi làm chứ? Nếu không phải tôi thấy cô đang mang cốt nhục nhà họ Bùi, thì hôm nay cô đừng hòng bước qua cánh cửa này.” Tần Thúy Kiều hừ lạnh, chỉ trích không chút khách sáo.
Cố Ngọc Lam bất giác siết chặt nắm đấm, trong lòng cảm thấy rất oan ức, đồng thời cũng hơi tức giận và không cam tâm.
Nhưng cô ta dám tức giận chứ không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi mẹ, chuyện này là do con không suy nghĩ chu toàn. Cũng vì con thấy Hằng Phúc cực khổ như vậy, nên con mới dạy dỗ Đường Ngọc Sở một bài học, lần này là con sai, không ngờ tâm tư cô ta lại thâm sâu đến mức dùng thủ đoạn để gài bẫy con.”
Tần Thúy Kiều khịt mũi xem thường lời giải thích của Cố Ngọc Lam: “Bị người khác nắm được chứng cứ, là do cô ngu xuẩn, uổng cho các người, cả hai mẹ con mà không đấu lại một con nhóc.”
“Bà thông gia à, bà đừng giận, chuyện này muốn trách phải trách tôi, dù gì ý định ban đầu của Ngọc Lam cũng là ý tốt, con bé chỉ muốn xả giận cho Hằng Phúc thôi, nhưng không ngờ, con tiện nhân Đường Ngọc Sở kia lại khó đối phó như thế.” Triệu Uyển Nhan mỉm cười, lúng túng giải vây cho con gái nhà mình.
Rõ ràng hai người phụ nữ này trạc tuổi nhau, nhưng trước mặt Tần Thúy Kiều, Triệu Hiểu Uyên lại khá lép vế về khí thế, ngay cả giọng nói cũng mang theo sự cung kính.
Mặc dù sắc mặt Tần Thúy Kiều không tốt cho lắm, nhưng cũng không làm khó Triệu Uyển Nhan, chỉ lạnh lùng nói: “Nói chung, bắt đầu từ hôm nay, cô phải thu liễm lại, ở nhà dưỡng thai cho tốt đi. Đợi sóng gió của công ty bình ổn lại, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính sổ chuyện này với Đường Ngọc Sở. Trong khoảng thời gian này, nếu cô còn gây tai họa gì cho tôi thì đừng trách tôi hủy bỏ cuộc hôn nhân này, cho dù cô đang mang thai cũng thế.”
Câu cuối sặc mùi cảnh cáo, rõ ràng là nhắm vào Cố Ngọc Lam nên mặt cô ta tái mét, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cô biết, Tần Thúy Kiều luôn phản đối chuyện cô và Hằng Phúc ở bên nhau, nếu so sánh, thật ra bà ta thích Đường Ngọc Sở hơn.
Bởi vì Đường Ngọc Sở là cô chủ chính thống của nhà họ Đường, môn đăng hộ đối với nhà họ Bùi, còn cô, chỉ là con chồng trước do vợ bé dẫn theo nên chưa từng lọt vào mắt xanh bà ta.
Nếu không phải vì đứa cháu nhà họ Bùi đang ở trong bụng cô, chỉ sợ cô đã sớm bị đuổi ra khỏi cửa rồi.
“Tôi hỏi cô đó, sao cô không trả lời hả?” Thấy Cố Ngọc Lam cứ im lặng đứng đó, Tần Thúy Kiều nhíu mày không vui.
“Mẹ cứ yên tâm ạ, con biết mình nên làm gì mà.” Ngoài mặt, Cố Ngọc Lam ngoan ngoãn cung kính đáp, nhưng trong lòng lại cực kỳ căm hận.
Nếu không vì Đường Ngọc Sở, cô ta sẽ không phải chịu nỗi oan này?
Cô ta không thể bỏ qua chuyện này được. Cô ta nhất định phải tiến vào giới giải trí, tiếp tục khuếch trương thanh thế để rồi hung hăng chèn ép Đường Ngọc Sở!
Bất luận phải trả giá thế nào đi nữa, cô ta cũng phải trả lại Đường Ngọc Sở cả gốc lẫn lãi những gì cô ta đã hứng chịu hôm nay.