Trong đầu của Lục Thần Tây hiện lên gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn xinh đẹp của Đường Ngọc Sở, trong lòng không khỏi rục rịch, đó là một cô gái làm cho anh ta mê mẩn.
“Thần Tây?” Lâm Tuyết Chi thấy con trai của mình sửng sờ không biết là đang suy nghĩ cái gì, liền kêu lên.
Nghe thấy giọng nói, Lục Thần Tây lấy lại tinh thần, lúc đối diện với ánh mắt nghi ngờ của mẹ mình, anh ta bình ổn tâm trạng lại, sau đó thờ ơ trả lời: “Chính là một cô gái bình thường.”
“Cô gái bình thường à? Vậy thì sao có thể xứng với Triều Dương được chứ?” Lâm Tuyết Chi cố ý cắn răng nhấn mạnh hai chữ “bình thường”, bà ta quay đầu lại nhìn thấy cả mặt của Lục Toàn Hưng đều đen thui, khóe môi móc lên một đường cong như có như không.
“Gọi điện thoại cho nó trở về thủ đô đi!” Lục Toàn Hưng nói, giọng nói lạnh lùng trầm thấp giống là đang đè nén cái gì đó.
Lâm Tuyết Chi gật đầu: “Được rồi, để tôi gọi điện thoại cho Triều Dương.”
Sau đó bà ta nhìn về phía Lục Thần Tây, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Lục Thần Tây nhướng mày, xem ra là mẹ đang muốn đối phó với anh cả rồi.
...
Tống An Kỳ đã nghỉ ngơi trong đoạn thời gian dài, cuối cùng đã trở lại làm việc sau khi bố mẹ đã bình an trở về nhà.
Bởi vì xin phép nghỉ một thời gian lâu như vậy, có rất nhiều công việc đều là Đường Ngọc Sở làm giúp cho cô, cho nên cô trở lại với công việc một lần nữa, cũng có một số lớn công việc cần phải bàn giao với Đường Ngọc Sở.
Nhìn những con số và chữ cái lít nha lít nhít trên máy vi tính, Tống An Kỳ đã cảm thấy đau đầu, cô dứt khoát gục xuống bàn, ai oán nói: “Sớm biết như vậy thì đã không trở lại đi làm rồi.”
Đường Ngọc Sở ngồi ở bên cạnh của cô ấy, nghe thấy lời nói này thì nhịn không được mà cười khẽ một tiếng, trêu chọc nói: “Sao vậy, cậu đây là có ý muốn kết hôn với Tử Dục đó à?”
“Cái gì chứ?” Tống An Kỳ ngẩng đầu lên, giả bộ bất mãn, trừng mắt nhìn cô: “Còn chưa đi xem bát tự nữa, nói tào lao cái gì đó?”
Ý cười bên môi của Đường Ngọc Sở càng sâu hơn: “Còn chưa chuẩn bị nữa hả, ngày hôm đó không phải là cậu đã ám chỉ với Tử Dục ở nhà của cậu đó à?”
“Có hả?” Tống An Kỳ nhướng mày, hoàn toàn là một dáng vẻ mông lung.
Đường Ngọc Sở biết cô ấy đang giả vờ, giận dỗi cầm bút lên gõ nhẹ lên trên trán của cô: “Có hay không thì cậu hiểu rõ ràng nhất đó, nếu như cậu không muốn đi làm, vậy thì để tớ đi nói cho Tử Dục biết, nói là cậu muốn cậu ấy nuôi cậu.”
Tống An Kỳ nghe xong thì hoảng loạn: “Đừng mà, cậu đừng có đi nói với anh ấy như vậy, tớ muốn làm phụ nữ hiện đại, phụ nữ độc lập.”
“Vâng vâng, An Kỳ của chúng ta muốn làm người phụ nữ độc lập, vậy thì người phụ nữ độc lập à, xin mời cô nhanh chóng bàn giao công việc với tôi cho xong đi.”
Nghe xong hai chữ “công việc”, Tống An Kỳ liền thất bại sụp vai xuống, không tình nguyện nhìn vào màn hình máy vi tính: “Sớm biết phải phiền toái như vậy thì tớ đã không xin nghỉ rồi.”
Đường Ngọc Sở cười cười, không tiếp tục bàn luận về đề tài này nữa, nếu như lại nói tiếp thì những công việc này không biết lúc nào mới có thể làm xong đây.
Tới gần giữa trưa, hai người bọn họ bàn giao công việc đã được hơn phân nửa, Đường Ngọc Sở đưa ra đề nghị nghỉ ngơi trước, chờ ăn cơm trưa xong thì chiều nay lại tiếp tục.
Tống An Kỳ cầu còn không được, cô ấy đứng dậy giật giật cái cổ đau nhức, sau đó liền ngồi xuống một lần nữa đóng powerpoint lại, mở ra trang web.
Thấy thế, lông mày nhỏ nhắn của Đường Ngọc Sở nhíu lại: “Không phải là cậu lại đang mê bộ phim cẩu huyết gì nữa đó chứ?”
“Cái gì là phim cậu huyết hả, lần này là một bộ phim hàn cực kỳ tuyệt vời luôn đó.” Hai tay của Tống An Kỳ nhanh chóng gõ ở trên bàn phím, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Phim hàn à? Đường Ngọc Sở chề môi, phim hàn thì lại còn cẩu huyết hơn nữa, cô không có hứng thú nên xoay người trở về vị trí của mình ngồi xuống.
Mà trong lúc Tống An Kỳ vừa mới mở phim ra muốn xem, đột nhiên trong phòng làm việc yên tĩnh lại vang lên một âm thanh bén nhọn.
“Tống An Kỳ, cô đi ra đây cho tôi!”
Tống An Kỳ nhíu mày, quay đầu lại nhìn về nơi đang phát ra tiếng kêu, lúc nhìn thấy bóng dáng đang đứng ở trước cửa phòng làm việc, con ngươi của cô đột nhiên mở lớn hơn.
Sao Dương Thiên Thiên lại tới đây?
Người của phòng làm việc đều ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đột nhiên đi đến, có người nhận ra cô ta: “Đây không phải là Dương Thiên Thiên của tập đoàn Dương thị đó à?”
Đường Ngọc Sở đứng dậy, lông mày của cô nhăn chặt lại nhìn về phía Dương Thiên Thiên, người phụ nữ này đến đây làm cái gì vậy chứ, nhìn gương mặt tràn đầy lửa giận, chắc là không có tốt lành gì rồi.
Vì tránh để cho Tống An Kỳ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Đường Ngọc Sở gửi tin nhắn cho Thẩm Tử Dục: xuống phòng truyền thông đi, Tống An Kỳ đang gặp nguy hiểm.
Vừa mới gửi tin nhắn xong, cô liền đi đến bên cạnh của Tống An Kỳ, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận một chút đó.”
Tống An Kỳ gật đầu, sau đó đứng dậy đi về phía của Dương Thiên Thiên cùng với Đường Ngọc Sở.
Lúc đi đến một vị trí cách Dương Thiên Thiên mấy bước, bọn họ dừng chân lại.
Tống An Kỳ lạnh lùng nhìn Dương Thiên Thiên mang theo sắc mặt khó coi, lạnh giọng hỏi: “Dương Thiên Thiên, cô đến đây làm cái gì?”
“Làm cái gì ấy à?” Dương Thiên Thiên cười lạnh một tiếng, sau đó trong mắt hiện lên hận thù lạnh thấu xương, khóe môi câu lên một nụ cười quỷ dị: “Tôi đến đây để xé xác con nhỏ đê tiện như cô đó.”
Vừa mới nói xong, không biết cô ta móc ra cái gì đó từ trong túi, giơ tay lên liền ném thứ đó về phía của Tống An Kỳ
“An Kỳ cẩn thận!”
Đường Ngọc Sở hốt hoảng kêu lên một tiếng, cô theo bản năng dùng lưng của mình chặn đồ vật đang bay về phía của Dương Thiên Thiên.
Vốn dĩ tưởng rằng đó là axit hay là thứ gì đó có tính ăn mòn, nên là lúc bị tạt vào lưng, trái tim của Đường Ngọc Sở bỗng nhiên trùng xuống.
Tiêu đời rồi, da lưng của cô sắp xong rồi.
Nhưng mà cũng không có đau đớn như trong tưởng tượng, Đường Ngọc Sở nhíu mày lại, nghiêng đầu nhìn đồ vật mà Dương Thiên Thiên đang cầm ở trong tay, đuôi lông mày nhếch lên. Má ơi, cũng chỉ là một cái bình sơn thôi.
Cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhịn không được bật cười, quả nhiên là coi tin tức nhiều quá cho nên đều bị dọa sợ.
Thấy sơn không bị tạt lên trên người của Tống An Kỳ, sắc mặt của Dương Thiên Thiên thay đổi, vung tay ra ném cái bình sơn ở trong tay, trực tiếp dùng sức kéo Đường Ngọc Sở ra.
Đường Ngọc Sở không hề phòng bị chút nào, cô ta vừa mới kéo một phát thì cả người của cô liền lảo đảo về phía sau, phần lưng lập tức đụng vào góc cạnh của máy đánh chữ, cơn đau lập tức đánh tới khiến cho cô thiếu chút nữa trào ra nước mắt.
Không để ý đến đau đớn ở trên lưng, cô nhanh chóng đi đến kéo hai người đang đánh nhau.
“Đê tiện, cô quyến rũ Minh Nhân, ngày hôm nay tôi muốn đánh cô đến cả ba mẹ của cô cũng không nhận ra cô.” Sức lực của Dương Thiên Thiên rất lớn, cô ta cứ luôn nắm chặt lấy tóc của Tống An Kỳ, một cái tay khác thì không ngừng đánh mạnh lên người của Tống An Kỳ.
Ngược lại là Tống An Kỳ yếu thế hơn rất nhiều, đưa tay muốn kéo tay đang nắm lấy tóc mình của cô ta ra, nhưng mà sức lực của cô ta quá lớn, căn bản cũng không thể kéo ra được, chỉ có thể tiếp nhận đau đớn ở trên đầu, nước mắt tràn ra hốc mắc.
Mấy người đồng nghiệp ở bên cạnh đều nhìn đến trợn tròn mắt, hoàn toàn quên mất phải đi lên giúp đỡ Tống An Kỳ.
Cuối cùng vẫn là Đường Ngọc Sở hét lớn lên: “Còn đang nhìn cái gì nữa hả, còn không mau hỗ trợ tách bọn họ ra đi.”
Lúc này những người khác mới có động tác, dưới sự trợ giúp của mấy người, cuối cùng mới tách Dương Thiên Thiên đang điên cuồng ra được.
“Tiện nhân, tiện nhân...” Dương Thiên Thiên bị hai người giữ lại đang không ngừng mắng mỏ, hay chân lại không ngừng đá về phía của Tống An Kỳ.
Tống An Kỳ rất thê thảm, quần áo lộn xộn, đầu tóc rối bời, trên gương mặt trắng nõn có mấy vết cào đều đang chảy ra tơ máu.
“Có đau lắm không?” Đường Ngọc Sở vừa vuốt tóc giúp cho cô ấy, vừa quan tâm hỏi.
“Tớ không sao đâu.” Tống An Kỳ yếu ớt giật giật khóe môi, hiển nhiên là vẫn còn chưa thoát ra khỏi cảm giác kinh hoàng.
“Đang làm cái gì vậy hả?”
Theo đó là âm thanh chất vấn âm trầm, bóng dáng của Thẩm Tử Dục xuất hiện ở cửa của bộ phận truyền thông.