Ninh Huyên Huyên ăn mặc rất đúng mực, chiếc đầm trong bộ sưu tập mùa này của Chanel ôm trọn thân hình tuyệt đẹp của cô ta, dưới chân là đôi giày cao gót cao mười tấc, gương mặt được trang điểm nhẹ, từng được nét trên gương mặt thoạt trông rất quyến rũ, những lọn tóc xoăn dài xõa trên vai có chút gợi cảm, hoàn toàn là dáng vẻ của một ngôi sao nổi tiếng.
Ánh mắt Đường Ngọc Sở trĩu xuốn nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên.
Lúc này, Ninh Huyên Huyên cũng di chuyển tầm mắt nhìn qua bên này.
Khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt của Đường Ngọc Sở thì sắc mặt đột nhiên khựng lại, kinh ngạc ồ lên một tiếng: "Đường Ngọc Sở."
"Là tôi." Đường Ngọc Sở điều chỉnh camera, thản nhiên liếc nhìn cô ta.
Ninh Huyên Huyên nhướng mày, khóe miệng bỗng cong lên chế nhạo: "A, tôi nhớ rất rõ rằng phóng viên có hẹn với tôi là một người khác, không phải là phóng viên Đường gần đây đang nổi như cồn!"
"Phóng viên hẹn với cô bị bệnh nhập viện rồi, tôi tạm thời thay cô ấy tới đây, nếu cô Ninh không có ý kiến gì thì chúng ta có thể bắt đầu."
Đường Ngọc Sở không quan tâm đến sự châm chích của Ninh Huyên Huyên mà chỉ đáp lại một câu gọn gàng dứt khoát, hiển nhiên là cô không muốn lãng phí thời gian với cô ta.
Nhưng Ninh Huyên Huyên vẫn khăng khăng không chịu.
Đường Ngọc Sở thấy cô ta chuyển sang dáng vẻ kiêu ngạo, ngồi xuống ghế sô pha đối diện mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Ngọc Sở, có chút ác ý nói: "Không vội, hiếm khi gặp mặt "bạn cũ", dù sao cũng phải ôn chuyện cũ một chút chứ?"
"Nhưng tôi nhớ giữa tôi và cô Ninh đây chả có chuyện cũ gì để ôn cả."
Đường Ngọc Sở lạnh lùng nói, cô biết rõ người phụ nữ này chỉ muốn mượn cơ hội chế nhạo mình mà thôi.
"Cô không thể nói như vậy được, dù sao đi nữa chúng ta cũng học chung bốn năm đại học. Hơn nữa chúng ta còn cùng thích một người đàn ông, sao lại không có chuyện cũ chứ?"
Nói xong, ánh mắt Ninh Huyên Huyên đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Ninh Huyên Huyên thật sự muốn giậu đổ bìm leo đối với Đường Ngọc Sở nên mới nói ra một câu độc địa như vậy.
Năm đó khi còn học đại học, hai người thường xuyên bị đưa ra so sánh, ngoại hình, khí chất, gia thế, thành tích, Ninh Huyên Huyên luôn luôn bị lép vế trước Đường Ngọc Sở. Nhưng điều khiến người khác căm hận hơn chính là người đàn ông mà cô ta thích lại là vị hôn phu thanh mai trúc mã của Đường Ngọc Sở.
Khi đó, Ninh Huyên Huyên đã không ít lần trở thành trò cười trong mắt những người nhiều chuyện, nên cô ta đổ hết những oán hận đó lên người Đường Ngọc Sở.
Vì nuốt không trôi cục tức ấy mà từ đó về sau, cô ta và Đường Ngọc Sở trở thành hai kẻ không đội trời chung.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng Ninh Huyên Huyên vẫn chưa tìm được cơ hội gây khó dễ cho Đường Ngọc Sở, cũng chính vì vậy mà cô ta đã phải nhẫn nhịn suốt mấy năm.
Bây giờ hai người gặp lại và Đường Ngọc Sở xuất hiện trước mặt cô ta với thân phận "kẻ thất bại" thì làm sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng chứ?
"Vậy thì lại càng không có chuyện gì để nói, nói thẳng ra thì chính là tuổi trẻ lầm đường lạc lối, không phân biệt được người và chó, có lẽ cô Ninh phải cảm ơn tôi. Nếu không thì người rơi vào kết cục ngày hôm nay sẽ là cô."
Đường Ngọc Sở nói chuyện với sắc mặt bình thản, thần thái ấy hoàn toàn không giống như Ninh Huyên Huyên tưởng tượng.
Vì sao người phụ nữ này lại bình tĩnh như vậy?
Cô vừa mới bị đá mấy ngày trước, đã vậy còn làm lớn chuyện cho tất cả mọi người đều biết, chẳng lẽ cô ta không nên đau lòng khổ sở vì không chịu nổi đả kích sao?
Hay... Dáng vẻ này của cô chỉ là giả vờ cho cô ta xem?
"Ha ha, Đường Ngọc Sở, tôi thật sự xem thường cô rồi."
Ninh Huyên Huyên nhìn chằm chằm Đường Ngọc Sở một lát rồi kết luận trong lòng rằng cô chỉ giả vờ nên ánh mắt không khỏi trở nên ác độc: "Lúc trước vì Bùi Hằng Phúc mà cô khiến tôi không thoải mái, ấy vậy mà không ngờ cô cũng có ngày hôm nay, vị hôn phu ngoại tình, bị chị gái nẫng tay trên, ha ha ha, nếu tôi nhớ không lầm thì lúc ấy hai người định kết hôn đúng không? Thế nào? Cảm giác bị phản bội rất dễ chịu nhỉ?"
Lần này rõ ràng ánh mắt của Đường Ngọc Sở đã rụt lại nhưng cô vẫn không nói một lời.
Cô ta thật sự để bụng chuyện năm xưa, nếu không thì cũng không hận Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam như thế. Nhưng Ninh Huyên Huyên cho rằng có thể đả kích cô thì cũng hơi quá buồn cười rồi.
"Sao tôi lại không dễ chịu chứ? Có người cam tâm tình nguyện cướp tên cặn bã ấy khỏi tay tôi tuy khiến tôi không kịp phòng bị, nhưng tôi vẫn cảm thấy may mắn. Nhưng có lẽ người đáng buồn nhất không phải là tôi đâu? Mà là những người muốn mà không có được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, cuối cùng chỉ có thể lợi dụng cơ hội châm chọc người khác để tìm cảm giác được tồn tại mà thôi?"
"Đường Ngọc Sở, cô..."
Ninh Huyên Huyên thấy Đường Ngọc Sở không muốn yếu thế, châm chọc lại liền biến sắc, hai má đỏ bừng vì tức giận.
Dường như Đường Ngọc Sở đã đoán được từ trước nên bình tĩnh cười nói: "Cô Ninh cần gì phải tức giận chứ? Tôi cũng không chỉ đích danh là ai nên cô đừng có tật giật mình."
Ninh Huyên Huyên cứng đờ, cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng kềm nén lửa giận trong lòng, hừ lạnh: "Đường Ngọc Sở, cô chỉ khoe khoang, chém gió mà thôi, sự thật vẫn là cô đã bị người ta bỏ rơi. Hơn nữa... Cô cho rằng tôi còn là Ninh Huyên Huyên thời đại học sao? Một phóng viên mà đắc tội với một ngôi sao đang hot cũng không phải là chuyện tốt lành gì đâu, cô không sợ tôi sẽ dùng tất cả mối quan hệ của mình, triệt để đá cô ra khỏi giới này sao?"
"Hiện tại, Bùi Hằng Phúc không còn che chở cho cô nữa rồi." Ninh Huyên Huyên bỗng dưng nhìn chằm chằm Đường Ngọc Sở với ánh mắt độc ác và lời lẽ đầy uy hiếp.