Ánh mắt Đường Ngọc Sở cũng lạnh đi, giống như ẩn giấu một khối băng: "Nếu cô đã nói như vậy thì tôi cũng khuyên cô một câu, ngôi sao cũng đừng tùy tiện đắc tội với phóng viên, bởi vì chúng tôi lúc nào cũng mang theo bút ghi âm bên người. Nếu cô không thức thời thì kết cục của Cố Ngọc Lam sẽ lặp lại với cô đó, cô hiểu không?"
Ninh Huyên Huyên khịt mũi coi thường nói: "Tôi không ngu xuẩn như Cố Ngọc Lam đâu."
"Đúng là cô không giống cô ta. Nhưng cô cũng không hơn cô ta bao nhiêu. Mọi người đều là người trong giới, có lẽ người khác không biết rõ, nhưng năm nay cô làm sao để được đóng hai bộ phim đó thì tôi lại biết rất rõ."
Lần này, rốt cuộc Ninh Huyên Huyên cũng không giữ được dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn nữa, sắc mặt thiên biến vạn hóa, trông hơi khó coi.
"Cô đang nói lung tung gì vậy?"
Lúc này, trợ lý của Ninh Huyên Huyên cũng cảm thấy không ổn, nhanh chóng lạnh giọng nói.
"Tháng mười hai năm ngoái, ở khách sạn Hòa Viên, phòng 308. Tháng hai năm nay, khách sạn Đông Phương, phòng 1304. Có cần tôi nói rõ hơn không?"
Đường Ngọc Sở cười lạnh nhìn sắc mặt Ninh Huyên Huyên trở nên xám xịt nói: "Tôi cũng không có ý gì khác, hoặc là cô hợp tác thực hiện cuộc phỏng vấn này thật tốt, hoặc là tiếp tục cùng tôi vạch mặt nhưng không biết cô Ninh có chịu nổi hậu quả hay không?"
Yên lặng!
Cả phòng đột nhiên hoàn toàn yên lặng!
Ninh Huyên Huyên và trợ lý đều sa sầm sắt mặt, không nói nên lời.
Trong giới giải trí, kiêng kị nhất là bị phóng viên nắm được nhược điểm, bởi vì nó sẽ khiến mọi thành quả lao động mà bạn nỗ lực nhiều năm sụp đổ trong gang tấc.
Mà hiện tại nó chính là hoàn cảnh mà Ninh Huyên Huyên đang phải đối mặt.
Chuyện cô ta phải trả giá bằng thân thể vì hai bộ phim điện ảnh rất bí mật, ngoại trừ trợ lý thân cận bên cạnh và người đại diện thì không có ai biết được.
Ninh Huyên Huyên không ngờ Đường Ngọc Sở lại biết.
Lúc này, trong lòng cô ta vô cùng hoảng loạn nhưng hơn hết vẫn là sợ hãi.
Đường Ngọc Sở không bỏ sốt chút phản ứng nào của Ninh Huyên Huyên nhưng cô cũng không nóng vội mà ngồi chờ cô ta trả lời, dáng vẻ rất thảnh thơi.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Ninh Huyên Huyên đã lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười khó coi nói: "Bắt đầu phỏng vấn đi."
"Được."
Đường Ngọc Sở thấy Ninh Huyên Huyên cũng coi như là thức thời nên không dây dưa với cô ta nữa mà lập tức lắp camera, nở nụ cười, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc: "Huyên Huyên, đây không phải là lần đầu tiên cô hợp tác với Thời Thụy, không biết cô đánh giá như thế nào về Thời Thụy của chúng tôi?"
"Tôi rất vui khi lại nhận được phỏng vấn của Thời Thụy. Thời Thụy cho tôi một ấn tượng rất tốt, là kim chỉ nam của lĩnh vực tin tức trong giới giải trí, chưa tới hai năm phát triển nhưng đã được mọi người khen ngợi, các bạn phóng viên cũng rất ưu tú..."
Đường Ngọc Sở nhập vai một cách nhanh chóng nhưng Ninh Huyên Huyên còn lanh lẹ hơn, khuôn mặt xinh đẹp kia không còn sự châm chọc, khinh thường và cay nghiệt trước đó mà giống như biến thành người khác, trò chuyện với phóng viên, thể hiện đầy đủ tố chất cơ bản của một diễn viên.
Nhưng tất cả chỉ là vẻ ngoài, hai người đều biết rõ trong lòng, vẻ mặt tươi cười của đối phương dối trá thế nào.
Đường Ngọc Sở có hiệu suất làm việc rất nhanh, không đến một tiếng đã kết thúc phỏng vấn.
Ninh Huyên Huyên cũng không muốn ở lâu với cô, cho nên toàn bộ quá trình rất phối hợp, sau khi kết thúc phỏng vấn thì cô ta liền đanh mặt, ngay cả chào hỏi cũng không liền ngoảnh mặt rời đi.
Đường Ngọc Sở không thèm để ý, yên lặng dọn dẹp đồ của mình, rồi mới chậm rãi rời đi.
Nhưng trước khi đi, trợ lý của Ninh Huyên Huyên đuổi theo nói với cô: "Phóng viên Đường, liên quan đến chuyện cô nói Huyên Huyên ở khách sạn, cô ra giá đi, chúng ta muốn tất cả hình ảnh và video."
"À, cô nói chuyện đó sao, không có, hai lần đó tôi chỉ canh Tần Dịch An nên vô tình thấy mà thôi, cũng không chụp lại."
Đường Ngọc Sở thản nhiên cười nói, sau đó cũng không đợi trợ lý phản ứng, lập tức cất bước rời đi.
Trợ lý sửng sốt một lúc lâu, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Chết tiệt, bị chơi xỏ rồi!
Đường Ngọc Sở thật sự đáng ghét khiến người khác tức lộn ruột!
Trước khi đi còn có thể đả kích Ninh Huyên Huyên nên Đường Ngọc Sở vẫn rất vui vẻ.
Cô là người từng trải nên muốn chơi cô là chuyện không thể nào, Cố Ngọc Lam cũng vậy, Bùi Hằng Phúc cũng vậy và Ninh Huyên Huyên cũng vậy... Bọn họ càng tàn nhẫn thì phản kích của cô lại càng sắc bén.
Đường Ngọc Sở vừa ra khỏi công ty quản lý của Ninh Huyên Huyên, Lục Triều Dương đã gọi điện thoại tới: "Em kết thúc phỏng vấn rồi à?"
"Nếu không phải em biết anh nắm hành tung của mình thì em sẽ hoài nghi là anh có năng lực tiên đoán đấy."
Đường Ngọc Sở cười nói với bên kia, giọng nói vô cùng vui sướng.
"Làm như vậy tiện cho việc bảo vệ bà xã. Nhưng dường như cũng không cần."
"Đó là điều tất nhiên, chờ ngày nào đó em cần anh thì sẽ tự mở miệng nói, đến lúc đó mong ông xã đừng từ chối!"
Đường Ngọc Sở hắng giọng một cái, học giọng điệu Lục Triều Dương nói.
Lục Triều Dương đang cười: "Yên tâm, chỉ cần bà xã có việc cần, tôi đây nguyen lên núi đao xuống biển lửa, có chết ngàn vạn lần cũng không từ chối."
"Tổng giám đốc Lục, anh đúng là dẻo miệng. Đừng để em trai anh dạy hư vì hình tượng lạnh lùng khá thích hợp với anh."
Sau khi Đường Ngọc Sở kết thúc cuộc gọi với Lục Triều Dương thì cô cũng chuẩn bị quay về nhưng kết quả lại gặp phải Bùi Hằng Phúc.