Sủng Vợ Lên Trời

Chương 390



Thế nào gọi là không còn đường lui?

Triệu Uyển Nhan không biết, hiện tại trong lòng bà ta không muốn cho Đường Ngọc Sở được như ý, bà ta không muốn buông tha cho Đường Ngọc Sở.

Bà ta không nghe con gái khuyên ngăn, một tay cầm dao đặt trên cổ Đường Ngọc Sở, một tay kéo Đường Ngọc Sở đi ra phòng bệnh.

Cố Ngọc Lam thấy vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch, nhanh chóng đuổi theo, cô ta đưa tay muốn giữ Đường Ngọc Sở thì nghe Triệu Uyển Nhan quát lớn: “Đừng đi theo! Tránh ra cho mẹ!”

Bàn tay của Cố Ngọc Lam dừng lại trên không trung, trơ mắt nhìn mẹ mình kéo Đường Ngọc Sở vào thang máy.

Cô ta đuổi theo, cửa thang máy đóng lại ở trước mặt cô ta, đi lên tầng trên.

So với Cố Ngọc Lam hoảng loạn thì Đường Ngọc Sở bị dao kề trên cổ lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cô nhìn Triệu Uyển Nhan nhấn số tầng cao nhất, đuôi lông mày khẽ nhíu lại, sau đó cụp mắt nhìn bàn tay cầm dao củaTriệu Uyển Nhan, chỉ cần khuỷu tay của cô đập ra phía sau thì sẽ thoát khỏi Triệu Uyển Nhan, nhưng con dao không có mắt, không biết được có chọc giận Triệu Uyển Nhan, sau đó đâm một dao vào cô hay không.

Vì sự an toàn của mình nên Đường Ngọc Sở không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên: “Triệu Uyển Nhan, bà làm như vậy cũng chỉ làm cho Cố Ngọc Lam lo lắng, chúng ta có thể từ từ nói chuyện được không? Cần gì phải như vậy chứ?”

“Từ từ nói chuyện?” Triệu Uyển Nhan cười nhạo: “Cô rõ ràng muốn đẩy tôi vào chỗ chết, hiện tại cô mới muốn từ từ nói chuyện sao, trễ rồi, không kịp nữa đâu!”

“Ting!” một tiếng, thang máy đã đến tầng cao nhất.

Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là cầu thang đi lên tầng cao nhất.

Triệu Uyển Nhan đẩy Đường Ngọc Sở ra thang máy, lại đẩy cô đi lên cầu thang.

Cửa sân thượng không có khóa, Triệu Uyển Nhan đưa tay mở ra, gió lạnh lập tức đập vào mặt.

Đường Ngọc Sở không nhịn được rùng mình một cái, cô hơi nghiêng đầu liếc Triệu Uyển Nhan ở phía sau, lại lặng lẽ nhìn xung quanh không một bóng người, trong lòng thầm suy nghĩ nếu cô và Triệu Uyển Nhan đánh nhau thì có thể nắm chắc được bao nhiêu phần.

Triệu Uyển Nhan đẩy cô đi đến lan can sân thượng, sau đó dừng lại.

Đây là khu phòng bệnh của bệnh viện, có bảy tầng, từ nơi này nhìn xuống thì có thể thấy rất rõ tình hình ở phía dưới.

Đường Ngọc Sở hơi nhíu mày, không lẽ Triệu Uyển Nhan đưa cô đến đây là muốn đẩy cô xuống sao?

Cô còn không kịp suy nghĩ ý đồ của Triệu Uyển Nhan thì nghe thấy giọng nói u ám của Triệu Uyển Nhan âm vang lên bên tai: “Đường Ngọc Sở, cô nói xem nhảy từ đây xuống có chết hay không?”

Đường Ngọc Sở nghe vậy thì trong lòng run lên, trời ơi, Triệu Uyển Nhan thật sự điên rồi sao??!!

“Triệu Uyển Nhan, bà đừng kích động!” Đường Ngọc Sở vẫn là rất bình tĩnh giương giọng khuyên nhủ.

Nhưng Triệu Uyển Nhan không nghe cô nói, lo tự nói chuyện: “Nơi này cao như vậy, nhảy xuống chắc chắn sẽ chết. Nếu tôi không trốn được sự trừng trị của pháp luật thì tôi cũng không sợ mình mang thêm một tội danh. Chỉ cần cô chết thì đứa con gái đáng thương Ngọc Lam của tôi sẽ có thể thuận buồm xuôi gió, không cần lo lắng có người nhắm vào nó.”

Đường Ngọc Sở nghe vậy thì thần kinh lập tức căng chặt, bởi vì cô biết tính của Triệu Uyển Nhan thật sự có thể sẽ làm như vậy, cô không thể ngồi chờ chết, cho dù có bao nhiêu phần thắng cũng chỉ là suy đoán, khi nào làm mới biết có được hay không.

Vì thế con ngươi của cô xoay một vòng, hơi nghiêng đầu, ra vẻ sợ hãi kêu to: “Cố Ngọc Lam, cô mau cứu tôi! Mẹ cô muốn đẩy tôi xuống lầu!”

Triệu Uyển Nhan vừa nghe cô kêu to thì tưởng Cố Ngọc Lam cũng đi lên nên vội vàng quay đầu.

Mà Đường Ngọc Sở nhân cơ hội này lập tức nắm lấy cổ tay của bà ta, cô dùng hết sức lực thì nghe Triệu Uyển Nhan đau đớn kêu lên, “Choang” một tiếng, dao gọt trái cây rơi xuống đất.

Đường Ngọc Sở cũng không buông tay ra, mà là cong cánh tay, khuỷu tay dùng sức thụt về phía sau, Triệu Uyển Nhan lại kêu lên một tiếng, cả người lảo đảo vài bước.

Đường Ngọc Sở phủi tay, vẻ mặt khinh thường nhìn Triệu Uyển Nhan đau đớn đến nhăn nhó: “Triệu Uyển Nhan, bà thật cho rằng bà có thể đụng đến một sợi tóc của tôi sao? Tôi chỉ diễn kịch với bà mà thôi.”

Triệu Uyển Nhan dùng sức mở to mắt oán hận nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói ba chữ: “Đường Ngọc Sở!”

Đường Ngọc Sở hơi mỉm cười: “Tôi ở đây, bà muốn nói gì thì nói đi, đừng lãng phí thời gian của nhau.”

Triệu Uyển Nhan liếc mắt nhìn con dao nhỏ bên chân Đường Ngọc Sở, đáy mắt nhanh chóng lóe lên sát ý, bà ta chạy tới đẩy Đường Ngọc Sở.

Đường Ngọc Sở không chú ý nên trở tay không kịp, phần lưng đụng vào lan can bằng xi măng, đau đến mức cô phải nhe răng trợn mắt.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì thấy Triệu Uyển Nhan cầm dao nhỏ nhào về phía mình, cô sợ tới mức mở to mắt, nhanh chóng né qua bên cạnh.

Triệu Uyển Nhan thấy cô né thì lại nhào tới, lần này Đường Ngọc Sở đưa tay nắm lấy cổ tay của bà ta, dùng sức chặn co dao nhỏ sắp đâm vào mình.

Nhưng sức lực của Triệu Uyển Nhan không nhỏ, Đường Ngọc Sở thấy mũi dao cách mình ngày càng gần thì đáy mắt lóe lên sự tàn nhẫn, nhấc chân đá vào bụng bà ta.

Triệu Uyển Nhan kêu lên một tiếng, buông lỏng tay cầm dao, cả người ngã xuống mặt đất.

Đường Ngọc Sở không muốn bà ta lại cầm dao nhỏ nên nhặt dao nhỏ lên, sau đó dùng sức ném ra xa.

Triệu Uyển Nhan quỳ xuống mặt đất, một lúc sau không có động tĩnh.

Đường Ngọc Sở nhíu mày, cô đá cũng không quá mạnh, không đến mức không đứng dậy nổi.

Mà đúng lúc này Cố Ngọc Lam cũng đi tới sân thượng, cô ta nhìn mẹ mình quỳ xuống mặt đất, mà Đường Ngọc Sở không sao đứng bên cạnh thì chạy nhanh tới bên cạnh mẹ mình, đưa tay đẩy cô qua một bên, giọng đầy lo lắng: “Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ, mẹ nói chuyện đi!”

Sau đó cô ta ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn Đường Ngọc Sở: “Đường Ngọc Sở, cô đã làm gì mẹ tôi?”

Đường Ngọc Sở nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Cô đỡ bà ta dậy đi, chờ cảnh sát tới xử lý.”

Cô nói xong thì xoay người đi ra, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với mẹ con bọn họ, vì thế cô đi qua bên cạnh gọi điện thoại cho Hình Sơn, nói anh ta dẫn người đi lên sân thượng, bên kia Hình Sơn nghe thấy sân thượng thì nghi ngờ hỏi: “Sao tự nhiên lại lên sân thượng chứ?”

Đường Ngọc Sở cười: “Một lời không nói rõ được, anh mau dẫn người lên đây đi.”

Hai người còn chưa nói xong thì nghe thấy Cố Ngọc Lam lớn tiếng gọi.

“Mẹ!”

Đường Ngọc Sở quay đầu lại thì thấy Triệu Uyển Nhan xông tới về phía mình, phía trước cô là lan can cao đến eo, nếu Triệu Uyển Nhan đẩy cô một cái thì thật sự sẽ rơi xuống kia.

Cô lập tức né qua một bên.

Bên kia Hình Sơn cũng nghe thấy tiếng kêu nên vội vàng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Nhưng trả lời anh ta là sự yên lặng và tiếng kêu thảm thiết: “Mẹ!”

Triệu Uyển Nhan nhào về phía Đường Ngọc Sở, nhưng Đường Ngọc Sở né qua một bên, bà ta không kịp dừng lại nên đụng phải lan can, trọng tâm không vững, đầu nặng chân nhẹ, lập tức rơi xuống phía dưới.

Chuyện đột nhiên xảy ra làm cho Đường Ngọc Sở mở to mắt, bản năng đưa tay muốn kéo bà ta lại nhưng đã không kịp, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Uyển Nhan rơi xuống dưới vỡ nát như búp bê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.