Sủng Vợ Lên Trời

Chương 43: Ngoan ngoãn ở với tôi một đêm



“Không sao cả, tôi uống.”

Đường Ngọc Sở hít sâu một hơi, đứng dậy, cầm ly rượu trên bàn lên, uống ba ly liên tiếp.

Uống xong, mọi người reo lên hoan hô, Đường Ngọc Sở lại nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh Tống An Kỳ, dặn dò cô: “Lát nữa nhớ phải xem chừng tớ đấy nhé.”

Tống An Kỳ gật đầu: “Yên tâm đi.”

Lúc này, một nữ nghệ sĩ đột nhiên nói: “Ấy, vị này không phải là phóng viên mà có tin đồn oanh liệt với thái tử của tập đoàn Bùi Thị trước đó hay sao?”

“Đúng vậy, chính là cô ấy!”

“Haha, cô Đường, nghe nói gần đây có rất nhiều quản lí của các công ty hỏi cô có muốn ra mắt hay không, trùng hợp là tối nay đạo diễn Lâm của chúng tôi và cả các nhà đầu tư đều ở đây, muốn nổi tiếng, thì phải nắm bắt thời cơ đó nha.”

“Đúng vậy đúng vậy, tin đồn trước đó đã khiến cô vô cùng nổi tiếng rồi, tình huống nhưng vậy, chỉ là đãi ngộ của những ngôi sao hàng đầu thôi đó.”

Mấy người ở bên kia xúm lại trêu chọc, trong đó thậm chí còn có những câu nói không mang ý tốt lành.

Lâm Thành nghe thấy vậy, khẽ cười: “Khí chất của cô Đường tốt như vậy, nếu như mà cẩn thận bồi dưỡng, nhất định sẽ nổi tiếng, chỉ là không biết cô Đường có ý định này hay không mà thôi, nếu như có, chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau.”

“Chết tiệt, tên đểu giả này!”

Tống An Kỳ tức đến mức mặt mũi đều tái mét đi.

Tên khốn nạn này đang công khai tỏ ý muốn thực hiện quy tắc ngầm với Đường Ngọc Sở, đúng là vô sỉ đến cùng cực.

Sắc mặt của Đường Ngọc Sở cũng không được tốt lắm.

Người phụ nữ Lại Tiểu Lan kia, quả nhiên muốn khiến cô cảm thấy khó xử.

Nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được cơn tức giận trong lòng mình, nở nụ cười khéo léo: “Cảm ơn ý tốt của đạo diễn Lâm, có điều niềm đam mê của tôi không phải là nghề này, nói chuyện riêng thì thôi vậy, ngược lại là những nghệ sĩ nữ bên cạnh anh đây, mãi vẫn chưa thể nổi được, có lẽ là bọn họ cần sự trợ giúp này hơn tôi đấy, vậy nên, không phiền đạo diễn Lâm nhọc công nữa.

Lời này vừa thốt ra, không khí trong phòng bao trở nên cứng ngắc, còn mấy nghệ sĩ nữ ngồi bên cạnh đạo diễn Lâm, sắc mặt cũng thay đổi liên tục.

Có điều, Đường Ngọc Sở không hề để ý đến bọn họ.

Ban nãy cô thấy rất rõ ràng, đám người đó phối hợp ăn ý với nhau lôi cô ra làm trò đùa, kèm theo cả sự ác ý rõ ràng, vì vậy, Đường Ngọc Sở cũng không có ý định để cho bọn họ dễ chịu.

“Cô Đường quả là một người có cá tính, có điều đều là người trong giới với nhau, có người giúp đỡ thì vẫn tốt hơn nhiều, hơn nữa, tôi cũng có lòng yêu mến cô Đường đây.”

Lâm Thành nói một cách quang minh chính đại, nhưng mà, trong đôi mắt đó lúc nào cũng mang theo ý đồ xấu xa.

Đối với một người đã quen nhận được sự chào đón trong giới như Lâm Thành mà nói, một người như Đường Ngọc Sở, một người đẹp không nhiễm chút bụi trần, thì lại càng có sức hấp dẫn đối với ông ta.

Càng quan trọng hơn là, dáng người của cô vô cùng hoàn hảo, ba vòng đâu ra đấy, Lâm Thành không kiềm chế nổi những ảo tưởng trong lòng mình, nếu như có thể đè cô ở phía dưới mình, nhất định sẽ rất sảng khoái.

Tống An Kỳ tức đến mức muốn giết người, Đường Ngọc Sở cũng vô cùng tức giận, nhưng cũng vẫn ngăn cản Tống An Kỳ lại, cười nói: “Vậy thì thật sự cảm ơn đạo diễn Lâm, có điều, tuy nói là đều ở trong giới với nhau, nhưng tôi cũng không giống với những nghệ sĩ kia, vì một cơ hội, mà phải ra sức lấy lòng anh, nói không chừng, cả đời này chúng ta cũng chẳng có gì liên quan đấy nhau đấy chứ.”

Đường Ngọc Sở vừa nói xong, không khí trong phòng bao lại trở nên đông cứng một lần nữa, ánh mắt mọi người nhìn Đường Ngọc Sở cũng đã có chút thay đổi, dường như cảm thấy bất ngờ về sự to gan này của cô.

“Ngọc Sở, tên này tuy ghê tởm khiến người ta chán ghét, nhưng bây giờ chúng ta đang ở trên địa bàn của anh ta, hơn nữa, bối cảnh của tên khốn nạn này không đơn giản, chúng ta đắc tội rõ ràng như vậy, liệu có…”

Tống An Kỳ nghe được lời phản bác không khách khí của Đường Ngọc Sở, cô cũng ngơ ra, bèn lo lắng hỏi.

Tuy lời này của Đường Ngọc Sở quả thật trút giận vô cùng hiệu quả, nhưng Tống An Kỳ hiểu rõ, sở dĩ Lâm Thành có thể huênh hoang, không chút cố kị như vậy, là bởi vì anh rể của anh ta, là ông chủ của công ty giải trí Thanh Hải.

Giải trí Thanh Hải cũng chỉ đứng sau Hoàng Đình ở trong nước, mà Lâm Thành có thể huênh hoang chơi gái trong giới giải trí như vậy, đương nhiên không thể thiếu phần anh rể anh ta.

Trước kia Lâm Thành ra tay đều vô cùng thuận lợi, nhưng không ngờ đến, lại gặp trở ngại chỗ Đường Ngọc Sở, hơn nữa còn là trước mặt mọi người.

“Loại người như vậy, đã bị chiều hư rồi, còn thật sự tưởng rằng, người phụ nữ nào anh ta cũng có thể dây vào hay sao.”

Đối với sự lo lắng của Tống An Kỳ, Đường Ngọc Sở cũng không lấy làm lạ.

Nhất thời, sắc mặt Lâm Thành thay đổi liên tục, lúc thì đỏ ửng, lúc thì tái mét, cuối cùng lại thành màu gan lợn.

“Cô Đường, đạo diễn Lâm có ý tán thưởng cô, cô ngoan ngoãn nghe theo là được rồi, đối địch lại như vậy, cũng không biết điều quá rồi đó?”

“Cho cô mặt mũi thì cô không cần, mấy ngày trước còn tranh giành đàn ông với chị của mình, cô thanh cao đến mức nào chứ?”

Những nữ nghệ sĩ ban nãy bị chế giễu, lúc này ai cũng tức giận chỉ trích Đường Ngọc Sở.

Đường Ngọc Sở lạnh lùng “hừ” một tiếng nhìn bọn họ: “Tôi cũng chẳng chỉ đích danh ai, mọi người tự cảm thấy chột dạ như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác.”

“Hừ, Đường Ngọc Sở, cô thật sự tưởng rằng tôi không dám đối phó cô hay sao? Cô nên biết rằng, với năng lực của tôi, muốn khiến cô mất đi công việc, dễ dàng biết bao chứ? Bây giờ tôi cho cô một cơ hội, xin lỗi tôi, sau đó ngoan ngoãn ở cùng tôi một đêm, chuyện cô chống đối tôi, tôi sẽ không so đo nữa. Nếu không… ngày mai cô và bạn cô cứ chờ bị đuổi việc đi!”

Sau khi bị khó xử, cuối cùng Lâm Thành cũng xé nát tấm mặt nạ của mình, trực tiếp uy hiếp Đường Ngọc Sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.