"Cô thấy sao? Ha ha, thế nào? Bây giờ có phải cô cảm thấy bước chân của mình loạng choạng, cả người khô nóng như lửa đốt và thèm khát có được sự vỗ về của đàn ông không?”
Cố Ngọc Lam cười khẩy, thong thả bước đến trước mặt Đường Ngọc Sở, ánh mắt lóe lên sự thỏa mãn vì đã thực hiện được âm mưu.
Đường Ngọc Sở lần này cũng kịp hiểu ra.
Cô bị bỏ thuốc!
Nhưng cô bị Cố Ngọc Lam bỏ thuốc khi nào chứ?
Đêm nay cô luôn đề phòng Cố Ngọc Lam, rất chi là cẩn thận vậy thì rốt cuộc là khi nào chứ.
Trong đầu cô nhanh chóng lóe lên một đoạn hồi ức, Đường Ngọc Sở rốt cục cũng nhớ ra một chuyện khiến toàn thân cô chấn động. Lúc cô lên lầu đã dặn quản gia mang trà giải rượu lên, chính là nó! Nhưng quản gia không thể hại cô được, nhất định là Cố Ngọc Lam đã nhân cơ hội đó.
"Cố Ngọc Lam, cô đúng là ác độc!" Đột nhiên cảm giác khuất nhục và phẫn nộ cùng xộc thẳng lên đầu cô.
Cố Ngọc Lam ác độc cười nói: "Ai bảo cô lúc nào cũng bám theo tôi chứ? Ha ha, Đường Ngọc Sở, cô là cái thá gì mà lúc nào cũng muốn đè đầu cưỡi cổ tôi chứ? Lần này tôi muốn xem xem, cô còn giữ được tư cách thanh cao của mình không, người bạn trai ưu tú đó của cô liệu có còn khen cô là băng thanh ngọc khiết không…”
Nói xong, Cố Ngọc Lam liền quay sang cười nói với Lâm Nghị: "Cậu Lâm, tôi giao em gái cho anh, anh ngàn vạn lần phải đối xử với nó cho thật tốt đấy.”
"Yên tâm đi, sao tôi có thể đối xử không tốt với một người đẹp yểu điệu như vậy chứ?"
Lâm Nghị vừa cười vừa đi tới, kéo Đường Ngọc Sở lại, dự định đưa cô đi.
Anh ta có chụt nhộn nhạo khi nắm lấy cánh tay nhỏ bé, mềm mại của cô.
Lúc này, ý thức của Đường Ngọc Sở càng ngày càng mơ hồ, hai gò má của cô ửng đỏ, ánh mắt đê mê, một cảm xúc không biết tên bắt đầu xuất hiện trong mắt cô.
Nhưng khi Lâm Nghị kéo cô đi thì cô chỉ có thể dựa vào chút sức lực và lý trí cuối cùng của mình để đẩy mạnh anh ta ra.
Lâm Nghị bởi vì không đề phòng đã bị Đường Ngọc Sở đẩy cho suýt tí nữa thì té nhào nên không khỏi căm tức: "Nể mặt cô mà cô lại không biết xấu hổ, cô thật sự nghĩ rằng mình rất cao quý sao?
Trong lòng Đường Ngọc Sở ngập tràn sự sợ hãi, cô định chạy vào phòng tiệc theo bản năng. Chỉ cần đi vào bên trong thì cô sẽ an toàn.
Nhưng Lâm Nghị hoàn toàn không cho cô cơ hội, anh ta kéo cô lại một cách thô bạo.
Đường Ngọc Sở vốn dĩ đứng không vững nên khi bị anh ta lôi kéo như vậy đã trực tiếp té xuống bậc thang.
Cũng chính lúc này, đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện một sức mạnh, vững vàng nâng đỡ cơ thể Đường Ngọc Sở và ôm cô vào lòng.
Người này xuất hiện có chút đột ngột nên đã khiến cho Cố Ngọc Lam và Lâm Nghị đều bất ngờ, không kịp đề phòng.
Đường Ngọc Sở cũng giật mình, định giơ tay đẩy đối phương ra nhưng lại nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Là anh, đừng sợ, không sao rồi."
Giọng nói quen thuộc pha lẫn với mùi cơ thể của anh khiến con tim của Đường Ngọc Sở bình tĩnh trở lại.
Cô nắm chặt lấy áo anh, tựa vào ngực anh và thở hổn hển, nhiệt độ nóng hổi trên cơ thể cô xuyên qua quần áo dường như có thể khiến người ta bị phỏng.
Anh đã nhận ra cô bị bỏ thuốc nên ánh mắt đột nhiên sa sầm, sát khí đằng đằng.
Lục Thanh Chiêu đi theo anh đến đang đứng chắn trước mặt, nổi giận trừng mắt với Cố Ngọc Lam và Lâm Nghị: "Các người đúng là to gan, còn dám bỏ thuốc cô ấy nữa ư?"
Cố Ngọc Lam hoảng sợ, hiển nhiên là cô ta không ngờ người đàn ông có quan hệ bất thường với Đường Ngọc Sở lại xuất hiện.
Lâm Nghị cũng giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Lục Thanh Chiêu nhưng ngay sau đó anh ta liền nổi giận đùng đùng chất vấn: "Anh là ai, nhanh bảo người sau lưng anh buông cô ấy ra?"
"Còn anh là ai?"
Lục Thanh Chiêu tỏ vẻ trào phúng, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Lúc này, Đường Ngọc Sở đã hoàn toàn mất lý trí, toàn thân dựa hẳn vào lồng ngực của anh, còn hai cánh tay thì lại càng không an phận sờ mó khắp ngực anh.
Lục Triều Dương vẫn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình.
Anh đang bùng lên ngọn lửa phẫn nộ muốn hủy diệt tất cả, ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến cho người ta phải hoảng sợ.
Nhưng với bộ dạng này của Đường Ngọc Sở thì anh không thể làm gì khác hơn ngoài việc tạm thời kìm chế sát khí nồng nặc, bế bổng cô lên và bỏ đi.
"Đồ khốn, mày có biết tao là ai không mà dám cướp người phụ nữ của tao?"
Thấy Đường Ngọc Sở bị người đàn ông áo đen đưa đi, Lâm Nghị lập tức giận dữ, quát vào mặt Lục Thanh Chiêu.
Còn Cố Ngọc Lam thì hơi sợ hãi, lặng lẽ lùi về sau một bước.
Bởi vì cô ta hiểu rất rõ người đàn ông trước mặt đáng sợ thế nào.
Lục Thanh Chiêu hé mắt, nhìn Lâm Nghị nói: "Anh thử lặp lại những lời vừa mới nói một lần nữa, anh nói xem cô ấy là người phụ nữ của ai?"
"Của tôi, Đường Ngọc Sở là người phụ nữ mà tôi nhìn trúng."
Lâm Nghị rống to, không chút hối hận.
Lục Thanh Chiêu cười, bước lên: “Anh là cái thá gì chứ, anh mà cũng xứng sao?"
Dứt lời, anh ta liền giơ chân đạp Lâm Nghị một phát.
Cú đạp lần này vừa mạnh vừa ác, cơ hồ đã đá Lâm Nghị văng vào tường, trực tiếp hôn mê.
Cố Ngọc Lam sợ đến sắc mặt tái nhợt, cả người run run, xoay người định chạy vào bên trong phòng tiệc nhưng Lục Thanh Chiêu lại không có ý định buông tha cô ta, anh duỗi tay kéo Cố Ngọc Lam lại rồi giơ tay lên tát cô ta một cái thật mạnh: "Đừng cho là tôi lịch sự nên sẽ không đánh phụ nữ, dám ra tay với cô ấy tức là cô hết muốn sống rồi!"
Cố Ngọc Lam bị tát cho nổ đom đóm mắt, kêu lên một tiếng thảm thiết còn mặt mũi thì trắng bệch.
"Anh dám đánh tôi? Anh có tin là tôi sẽ lập tức đi gọi bảo vệ ra không.”
"Đánh cô là còn nhẹ đấy, nếu như không phải sợ giơ tay thì tôi đã giết chết cô rồi."
Lục Thanh Chiêu hung ác nói, gương mặt đẹp trai của anh ta lúc này không còn chút ấm áp dịu dàng nào nữa.
Cố Ngọc Lam lập tức sợ hãi.
Bởi vì người đàn ông này trông có vẻ thật sự không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, anh ta tuyệt đối là nói được làm được.
"Lần sau còn dám đối với cô ấy như vậy thì cơ hội để cô hối hận cũng không có đâu.”
Hung hăng nói xong, Lục Thanh Chiêu lúc này mới xoay người bỏ đi.