“Trước mắt thì biết có Tranh Nghệ, Hoa Ngu, Ngu Lạc thời đại.”
Tống An Kỳ trả lời, sau khi nói dứt lời, cô ấy còn trợn mắt: “Lòng tham của cô ta không nhỏ một chút nào cả, mấy công giải trí nhỏ có lọt nổi vào mắt xanh của cô ta đâu, cô ta toàn lựa những công ty lớn hùng mạnh thôi đấy, cũng không biết nhìn lại xem mình là ai, sao người ta lại chịu ký hợp đồng với cô ta được.
“Khó nói lắm.”
Thấy Tống An Kỳ tỏ vẻ khinh thường Cố Ngọc Lam, Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Đừng quên Cố Ngọc Lam có Bùi Hằng Phúc chống lưng cho. Mặc dù tập đoàn Bùi thị không dính líu đến giới giải trí, nhưng lại có địa vị không thấp trong nước, muốn nâng đỡ một người thì đập tí tiền là xong chứ gì. Hơn nữa, cậu cũng đừng xem thường Cố Ngọc Lam, mấy năm nay cô ta lấy danh nghĩa là cô cả nhà họ Đường để quen với không ít người xuất thân cao, nói không chừng cô ta muốn tái xuất thì chỉ cần nói đơn giản vài câu là được.”
Nghe Đường Ngọc Sở phân tích như thế, Tống An Kỳ nhíu mày: “Thế phải làm sao bây giờ? Lẽ nào cứ trơ mắt ra mà nhìn cô ta tái xuất à, không làm được gì hay sao?”
“Trước mắt thì đúng là như vậy đấy.” Đường Ngọc Sở chớp chớp mắt, cô không tỏ thái độ gì.
Tống An Kỳ nhìn cô với vẻ ngờ vực: “Sao cậu bình tĩnh thế, có phải đã nghĩ ra cách gì rồi hay không?”
“Đúng vậy, thì giống như những gì tớ nói hồi trước đó, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, hơn nữa tốc độ đập tiền của tập đoàn Bùi thị nhanh hơn tốc độ chặn lại của tớ, không chặn nổi đâu, nên…”
Đường Ngọc Sở ngập ngừng, rồi mới nở nụ cười rạng rỡ: “…Cứ để cho cô ta tái xuất đi đã, không ngừng phải đối phó cô ta ngay bây giờ, hơn nữa, bây giờ hình tượng của cô ta đã nát bươm ra rồi, muốn phất lên trong thời gian ngắn thì khó đấy. Thà là mình cứ im lặng chờ thời cơ đi, dù sao ngày tháng vẫn còn dài mà.”
“Nói cũng đúng! Nếu như cậu đã nói vậy thì cứ để cho cô ta nhảy nhót trước đi đã.”
Sau khi hai người họ thống nhất quan điểm với nhau xong bèn chuyển đề tài, Tống An Kỳ vỗ vai Đường Ngọc Sở, gương mặt cô ấy toát ra vẻ vui mừng hớn hở: “Ngọc Sở, nhìn thấy cậu phấn khởi như thế thì tớ cũng mừng thay cho cậu, trước kia tớ còn lo cậu sẽ buồn vì Bùi Hằng Phúc rồi không gượng dây được.”
“Cậu xem thường tớ quá, sao tớ phải tự ngược đãi chính bản thân mình vì một người đàn ông đã làm tổn thương tớ chứ? Tính ra thì tớ phải cảm ơn anh ta, bởi vì có sự phản bội của anh ta mà tớ mới gặp được người tốt hơn.”
Nhớ đến Lục Triều Dương, Đường Ngọc Sở cười tủm tỉm trong vô thức.
Tống An Kỳ cũng gật đầu tán đồng: “Đúng vậy đúng vậy, nói thật lòng nhé, tổng giám đố Lục nhà cậu đẹp trai ngất ngây, đến móng chân của anh ấy là Bùi Hằng Phúc còn chưa bằng nữa là.”
Đường Ngọc Sở phì cười: “Tớ cũng nghĩ thế.”
Tống An Kỳ không khỏi cảm khái: “Nếu như tớ có thể gặp được người đàn ông yêu mình như thế thì tốt biết bao.”
“Cái gì? Cậu bắt đầu chê người ấy rồi à?”
“Đúng đó, kém hơn tổng giám đốc Lục của cậu nhiều quá, tớ muốn đổi người rồi.”
Tống An Kỳ lầm bà lầm bầm, nói nửa đùa nửa thật.
Đường Ngọc Sở cũng không xem là thật, chỉ nghĩ rằng bạn mình nói bừa, cô vừa cười vừa lắc đầu, nhưng không nói thêm gì cả
cô không hề nhận ra ánh mắt Tống An Kỳ thoáng có vẻ đau lòng khi nói câu này.
Trong lúc hai người đang cười cười nói nói, đột nhiên Lina bước ra khỏi phòng giám đốc, cô ta đi đến trước mặt Đường Ngọc Sở.
“Giám đốc.”
Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ đều vội vàng chào hỏi.
Lina gật đầu xem như là lời chào, vẻ mặt cô ta vẫn nghiêm túc như trước kia: “Tối nay công ty có buổi tiệc của quản lý cấp cao, bộ phận truyền thông được cử bốn người đi tham dự, trong đó có hai người các cô, sau khi tan làm thì hai cô đi dự với tôi.”
“Cuộc họp của quản lý cấp cao sao?”
Nghe thấy thế, Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ đều sững sờ, bọn họ không khỏi cảm thấy ngờ vực: “Không phải chỉ có quản lý cấp cao mới có thể tham dự buổi tiệc cấp cao sao? Sao có phần chúng tôi vậy?
“Đây là ý của cấp trên.”
Lina hờ hững đáp, cô ta cũng không giải thích nhiều, chỉ có điều ánh mắt nhìn về Đường Ngọc Sở của cô ta lại đầy ẩn ý, muốn nói lại thôi.
Đường Ngọc Sở nhíu mày, rõ ràng cô không thể nhìn thấu được vẻ mặt của Lina, lúc định hỏi tiếp thì Lina đã quay lưng bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Nói chung là tối nay nhớ đến dự tiệc.”
Cô ta vừa đi, Tống An Kỳ lập tức nói ngay: “Tớ có dự cảm không lành.”
Đường Ngọc Sở nhìn cô ấy rồi mím môi: “Tớ cũng thế.”
“Có thể từ chối được không? Tớ không muốn đi chút nào.” Tống An Kỳ nhíu mày, cô ấy cười khổ.
Đường Ngọc Sở nhìn cô rồi lạnh nhạt đáp: “Cậu dám chất vấn lời của quản lý à?”
Tống An Kỳ thở dài: “Không dám.”
“Không dám thì đi thôi, sợ gì chứ, chỉ là một bữa tiệc, lẽ nào còn ăn thịt chúng ta à?”
Tối ngày hôm ấy, sau khi tan làm, bống người Đường Ngọc Sở, Tống An Kỳ và Lina, còn có Lại Tiểu Lan cùng đến buổi tiệc cấp cao gì đấy.
Địa điểm tổ chức là một gian phòng riêng của khách sạn hạng sang.
Trong căn phòng riêng rộng lớn có hai cái bàn tròn đựng đầy thức ăn, đủ để cho ba mươi người ngồi, lúc bốn người Đường Ngọc Sở đến nơi đã có không ít người đến, vừa ngẩng mắt lên đã thấy tất cả đều là lãnh đạo cao cấp của công ty, thoạt nhìn qua vẫn thấy nơi ngày rất hoành tráng.
Tống An Kỳ thầm hít sâu một hơi, cô ấy kéo cánh tay Đường Ngọc Sở, rồi nói với vẻ căng thẳng: “Chân tớ mềm ra rồi.”
Đường Ngọc Sở vỗ vai cô, nói khe khẽ: “Đúng là lạ thật, nơi này chỉ toàn là giám đốc với phó giám đốc, chỉ có tớ với cậu là không phải à?”
“Hình như là thế đó, rốt cuộc chuyện này là sao đây?”
“Không biết nữa.” Đường Ngọc Sở lắc đầu, nhưng ánh mắt của cô không hề có vẻ hoang mang: “Xem tình hình ra sao rồi tính, không có gì cần thì ít nói một chút, tùy cơ ứng biến.”