Chiều tối, Đường Ngọc Sở tan ca, ra khỏi công ty cùng Tống An Kỳ.
Hai người chia tay nhau ở cửa, Tống An Kỳ hơi lo lắng nhìn cô: “Ngọc Sở, cậu có muốn đến nhà tớ ở vài hôm rồi mới về nhà không?”
Cô thật sự không yên tâm để Đường Ngọc Sở quay về, cô và Cố Ngọc Lam sống cùng một mái nhà, hai người kiểu gì cũng sẽ chạm mặt nhau, dựa theo tính cách của cái cô Cố Ngọc Lam kia, nói không chừng lại tìm ra cách nào đó để đối phó với Đường Ngọc Sở nữa.
Đường Ngọc Sở chỉ cần nhìn một cái là biết ngay cô bạn thân đang nghĩ gì, trong lòng lại càng thêm cảm động.
“An Di, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng mà tớ vẫn có thể đối phó được.”
Chỉ có một mình Cố Ngọc Lam mà thôi, Đường Ngọc Sở cô cũng không sợ cô ta.
Hơn nữa, cô đã đồng ý sẽ dọn qua nhà Lục Triều Dương ở cùng anh, cho nên phải về nhà chuẩn bị một chút.
“Nhưng mà...”
Tống An Kỳ định nói gì đó, nhưng thấy Đường Ngọc Sở kiên quyết như thế đành phải thở dài: “Được rồi, nếu cậu đã muốn thế thì tớ cũng không ép cậu nữa. Nhưng mà cậu phải hứa với tớ, nếu có chuyện nhất định phải gọi điện cho tớ đấy, biết chứ?”
“Biết rồi.”
“Vậy tớ đi đây, cậu đi về cẩn thận.”
“Ừ, cậu cũng cẩn thận đấy.”
Tạm biệt Tống An Kỳ rồi, Đường Ngọc Sở cũng không ở lại lâu, xoay người định về nhà.
Nhưng mà chưa đi được vài bước, một chiếc Maybach siêu cấp xa hoa đột nhiên từ đằng sau chạy đến, dừng lại cạnh cô.
Cửa xe mở ra, Tô Lân từ trên ghế điều khiển bước xuống, cung kính nói với Đường Ngọc Sở: “Mợ, tổng giám đốc mời cô lên xe.”
Đường Ngọc Sở giật mình, nhìn về hướng Tô Lân chỉ.
Chỉ thấy Lục Triều Dương đang ưu nhã dựa vào ghế sau xe, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuyên qua cửa sổ xe, lạnh lùng dừng trên người cô, vẻ mặt có chút lười biếng tùy ý.
Đường Ngọc Sở gật đầu, ngoan ngoãn leo lên xe, sau đó ngồi cạnh Lục Triều Dương, trong ánh mắt có hơi thắc mắc: “Tổng giám đốc Lục, không phải anh đã đi rồi sao?”
Một tiếng trước, anh đột nhiên đến Thời Thụy, đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Cô tưởng anh đã đi từ sớm rồi, không ngờ anh lại xuất hiện ở đây,
“Không có, đang đợi cô.”
Lục Triều Dương hờ hững liếc nhìn cô, nghe giọng điệu của anh, hình như đã đợi cô rất lâu rồi.
Đường Ngọc Sở không khỏi ngạc nhiên.
Thân là tổng giám đốc Lục không ngờ lại tự hạ thân phận, đích thân chờ cô sao?
“Ừm... Có chuyện gì sao?” Đường Ngọc Sở vội vàng hỏi.
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi cô, lần đầu tiên kết hôn, cô có ý kiến gì cho đêm tân hôn không?”
Giọng điệu của Lục Triều Dương vô cùng bình tĩnh, giống như đang hỏi một vấn đề bình thường, nhưng mà lời nói ra lại làm người ta sợ hết hồn.
Đường Ngọc Sở hoảng sợ ho sù sụ: “Ý... Ý kiến gì chứ? Tôi... Tôi không có ý kiến gì hết, sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Hai người bọn họ kết hôn với nhau chẳng qua là vì hai bên đều có nhu cầu này. Anh cần một cuộc hôn nhân để đối phó với gia đình, mà cô lại trùng hợp muốn tìm một người để kết hôn.
Hai người không có chút tình cảm nào, chỉ có định sống cùng với nhau. Cho nên, Đường Ngọc Sở đương nhiên sẽ không có ý kiến gì cho đêm tân hôn cả, cô cũng tưởng ra Lục Triều Dương cũng sẽ không có ý kiến gì.
... Ít nhất, trước lúc này cô đã từng nghĩ như thế!
“Khó khăn lắm mới kết hôn được một lần, đêm tân hôn, tôi không muốn hai chúng ta có tiếc nuối gì cả.”
Lục Triều Dương lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh kia lóe lên chút ý nghĩ sâu xa.
“Vậy ý của anh là…”
Đường Ngọc Sở hoảng sợ nhìn anh, không hiểu ra sao.
Tuy rằng cô đã từng cam kết với anh rằng sẽ làm một người vợ tốt, nhưng mà trong đó cũng không có bao gồm chuyện thực hiện nghĩa vụ giường chiếu của vợ chồng mà, anh... không phải là đã hiểu lầm chuyện gì đi?”
“Cô nói xem?”
Lục Triều Dương như cười như không, đôi mắt đen kia lóe lên ánh sáng.
Tim Đường Ngọc Sở đập trật đi một nhịp, không khỏi hoảng loạn nói: “Tôi... Tôi làm sao biết? Nhưng mà anh Lục, không ngờ ra anh lại có hứng thú với đêm tân hôn đấy.”
Lục Triều Dương nhún vai, môi mỏng hơi cong lên, ung dung nói: “Tôi rất có hứng thú khám phá những thứ mới mẻ, tuy rằng giữa cô và tôi chỉ là cuộc hôn nhân hình thức, nhưng mà tôi vẫn hy vọng đêm tân hôn không thể quá sơ sài được... Ít nhất, phải có một bữa tiệc tối để chúc mừng.”
“Khụ khụ...”
Đường Ngọc Sở đột nhiên bị sặc nước bọt của chính mình, ho khan liên tục: “Anh... anh nói không để cho chúng ta tiếc nuối, là chỉ chuyện ăn tối à?”
“Đương nhiên! Không lẽ ý của cô không phải như vậy? Hay là cô vẫn thích kiểu một đêm xuân tiêu đáng ngàn vàng hơn?”
Sau khi người đàn ông này nói dứt lời, hai gò má của Đường Ngọc Sở giống như bị một cây đuốc đốt lên, phừng một cái đỏ bừng.
Cô thẹn thùng lúng túng, thật sự hận tại sao trên mặt đất không có cái lỗ để cho cô chui vào.
Thật sự quá mất mặt!
Từ đầu đến đuôi, Lục Triều Dương hoàn toàn không hề muốn cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng gì cả, anh chỉ đơn thuần hỏi cô rằng, cô có ý kiến gì về đêm tân hôn mà thôi.
Cô lại hiểu sai ý, suy nghĩ lung tung bậy bạ nửa ngày trời.
Cô chưa bao giờ nghĩ, cho dù Lục Triều Dương thật sự có ý gì với cô, dựa vào mối quan hệ được pháp luật công nhận của hai người, cô cũng hoàn toàn không có quyền từ chối.