Khi sự nổi tiếng của Đường Ngọc Sở tăng lên, Thời Thuỵ ngay lập tức đưa ra hành động giải nguy đối với nguy cơ quan hệ công chúng.
Bước đầu tiên, công ty trước tiên đưa ra bản thảo quan hệ công chúng để xin lỗi về vụ việc, đồng thời tuyên bố Đường Ngọc Sở gặp phải sự đối xử bất công trong công ty, nội bộ sẽ điều tra nghiêm khắc nguyên nhân hậu quả, trả lại công bằng cho Đường Ngọc Sở.
Bước thứ hai, công ty tuyên bố với công chúng rằng họ sẽ không bao giờ từ bỏ một nhân viên xuất sắc như Đường Ngọc Sở, về phần Cố Ngọc Lam, cũng sẽ tuân thủ nghiêm ngặt nội quy của công ty, tuyệt đối sẽ không bao giờ dành cho cô ta bất kỳ đặc quyền nào nữa.
Đối với phương thức cứu vãn chẳng kịp thời này của Thời Thuỵ, không ít cư dân mạng lên tiếng thổ tào phỉ nhổ, một công ty ngon lành, bởi vì một Cố Ngọc Lam mà trở thành như vậy, đúng là não tàn.
Ngay sau đó, rất nhiều người đã yêu cầu Thời Thuỵ phải công khai xin lỗi Đường Ngọc Sở, một tiểu mỹ nhân quyến rũ bị bắt nạt thế này, chỉ vài câu nói liền muốn xem như không có chuyện gì xảy ra, cũng quá qua loa một chút rồi.
Để cứu vãn thanh danh của mình, Thời Thuỵ bất lực chỉ đành bảo đảm, nhất định sẽ giải quyết vấn đề này một cách ổn thoả và hoàn hảo.
Trong lúc tất cả mọi người đang sứt đầu mẻ trán thì Lina đã tìm Đường Ngọc Sở đến văn phòng nói chuyện riêng.
Đối với cấp dưới này, Lina lần này coi như phải nhìn bằng con mắt khác, ánh mắt nhìn cô mang theo một tia kỳ lạ: “Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của cô khá tàn nhẫn a.”
“Giám đốc đang khen tôi?”
Đường Ngọc Sở chớp chớp mắt, cười hỏi.
Lina cũng nhếch môi: “Coi như vậy đi. Tuy lần này cô đã khiến công ty dư luận xôn xao, nhưng tôi cảm thấy cô làm rất tốt, tôi thích người thông minh, cô là một trong số ít mà tôi gặp cho tới nay, Cố Ngọc Lam căn bản không so được với cô.”
“Trong thời điểm đặc biệt, thì phải dùng phương pháp đặc biệt, nếu không sẽ phải bị người ta chèn ép cả đời, tôi vốn không muốn trở thành loại người như vậy.”
Đối với Lina, không biết tại sao, Đường Ngọc Sở lại càng lúc càng cảm giác có cảnh ngộ và tính cách giống nhau, cho nên khi nói chuyện, cơ bản đều là dùng giọng điệu bình đẳng để trò chuyện.
Lina cũng không quan tâm lắm, cô ta chỉ yên lặng nhìn cô một lúc rồi mới gật đầu: “Thật ra thì cô rất giống tôi, đều là người hiếu thắng. Nhưng tôi cảm thấy cô có thể là hơn tôi một bậc. Nếu như lần này đổi lại là tôi, tôi chỉ e là sẽ không làm được hành động này như cô.”
“Vậy cũng chưa chắc, con người khi bị ép quá gắt, thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.”
Đường Ngọc Sở chẳng nói đúng sai, cô không có nói với Lina, bản thân mình sở dĩ chẳng kiêng dè gì như vậy, ít nhiều là còn vì ỷ có Lục Triều Dương chống lưng ở phía sau nữa.
Cho dù cô luôn nói không muốn dựa vào anh, nhưng thực ra cô đã ngầm coi anh là sự dựa dẫm cuối cùng rồi, cho nên mới không lo không sợ như vậy.
Lina cũng không quấn vào vấn đề này với Đường Ngọc Sở nữa, hai người lại nói hai câu, rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: “Lần này tìm cô đến đây, chủ yếu là muốn nói với cô hai chuyện. Một, cô thăng chức rồi, chức vị phó giám đốc. Hai, bên công ty bảo tôi hỏi cô, có thể nói một lời trên Facebook, tha thứ cho sai lầm lần này của công ty không?”
Đường Ngọc Sở nhướng mày, trong lòng nói, cái này là ý gì, cho cô chút ngọt ngào trước, rồi kiếm hời từ trên người cô sao?
“Nếu như cô không đồng ý thì cũng không sao. Tôi nghĩ công ty cũng sẽ không nói gì đâu, bởi vì đó là bọn họ nợ cô mà.”
Đường Ngọc Sở cả nửa ngày cũng không nói chuyện, Lina tưởng cô không chịu, cho nên lại bổ sung thêm một câu.
“Thực ra cũng không có gì không đồng ý, chí ít thì bây giờ tôi cũng chưa định rời khỏi Thời Thuỵ, cho nên cũng không cần thiết phải đối địch với công ty.”
Hàm ý là, đồng ý rồi.
Nghe vậy, Lina bất giác tán thưởng mà gật gật đầu.
Có thể co có thể duỗi, không hổ là người mà cô ta tán thưởng!
Hiệu quả công việc của Đường Ngọc Sở cũng rất nhanh, ngay sau khi công ty tổ chức buổi họp xin lỗi công khai, cô cũng lập tức đăng Facebook bày tỏ nguyện ý tha thứ cho Thời Thuỵ, dù sao cô cũng ở đây được hai năm rồi, ít nhiều cũng có chút tình cảm, quan trọng nhất là sự dẫn dắt và bồi dưỡng của Lina, điều này cô vô cùng cảm kích.
Ngay sau đó, cô đã từ chối lời mời của Hoàng Đình trên Facebook và cảm ơn sự đánh giá cao của đối phương.
Khi Facebook này được đăng lên, tất cả mọi người đều ồ lên.
Hoàng Đình, đó là loại tồn tại nào chứ?
Đó là người đứng đầu toàn bộ ngành công nghiệp giải trí, những người khác chen chúc đến sứt đầu mẻ trán cũng muốn được vào đó, nhưng Đường Ngọc Sở có cơ hội như vậy mà lại từ chối.
Có người cho rằng Đường Ngọc Sở ngốc, cũng có người nói cô không biết tốt xấu.
Lúc này, bên Hoàng Đình lại cho ra phản hồi, nói rằng cánh cửa Hoàng Đình sẵn sàng mở ra cho Đường Ngọc Sở mãi mãi.
Một câu nói đơn giản đã trực tiếp chặn miệng tất cả mọi người, mọi người đều bày tỏ sự hâm mộ và đố kỵ đối với vận may shit chó của Đường Ngọc Sở.
Toàn bộ sự việc ồn ào đến hai ba ngày, cuối cùng cũng đã lắng xuống, nhưng mà Đường Ngọc Sở thì vẫn sống yên ổn, độ phủ sóng mà Cố Ngọc Lam đó khó khăn lắm mới xây dựng được, lại lần nữa rơi xuống đáy.
Nhà họ Bùi.
Sau khi xem những bình luận tồi tệ trong ba ngày liên tiếp, tâm trạng của Cố Ngọc Lam chỉ có thể được mô tả là tệ hại cực kỳ, đồng thời, sự căm ghét mà cô ta dành cho Đường Ngọc Sở cũng nồng đậm hơn vài phần.
Vốn dĩ cho rằng có thể dùng Thời Thuỵ để trấn áp Đường Ngọc Sở, nhưng không ngờ người phụ nữ đó luôn có khả năng trở mình.
Dựa vào cái gì?
Trong lòng Cố Ngọc Lam không phục.
Thời Thuỵ là sân nhà của cô ta, cô ta muốn Đường Ngọc Sở sống, thì cho cô sống, muốn cô chết, thì cô phải chết, nhưng tại sao cuối cùng vẫn thua cô chứ?
Cố Ngọc Lam cảm thấy trong lòng có chút không thể chấp nhận được, ôm lấy bụng, thất vọng mà ngồi xuống sofa: “Hằng Phúc, em phải làm sao đây? Đường Ngọc Sở thật sự quá tàn nhẫn, cô ta làm như vậy, gần như là huỷ hết sự cố găng trong hai tháng qua của em rồi.”
Bùi Hằng Phúc có hơi phiền muộn mà đứng ở bên cửa sổ, sự bất mãn tròng lòng đối với Đường Ngọc Sở cũng đã lên đến cực điểm.
Trước đây nhập cổ phần vào Thời Thuỵ, anh ta đã làm đánh giá chuẩn xác rồi mới thuyết phục được mấy vị lão cổ đông của tập đoàn Bùi Thị đầu tư, mới có mấy ngày, Thời Thuỵ lại xảy ra chuyện này.
Điều càng khiến anh ta khó chịu nhất, các cổ đông của Thời Thuỵ đã cùng nhau yêu cầu anh ta không được sử dụng quyền thế của mình để mở cửa sau cho Cố Ngọc Lam nữa.
Nhất thời, một cổ đông mới như anh ta đã gặp phải rất nhiều nghi ngờ.
Bùi Hằng Phúc tức giận vô cùng, càng chẳng còn nhẫn nại đi dỗ dành Cố Ngọc Lam, chỉ có thể làm mặt lạnh mà nói với cô ta: “Anh đã nói với em từ lâu rồi, đợi em sinh xong, rồi bắt đầu làm việc, em lại cứ không nghe, bởi vì em, anh vô duyên vô cớ có thêm nhiều chuyện như vậy, em còn mặt mũi khóc lóc kể lể ở đây nữa sao.”
Cố Ngọc Lam cảm thấy rất uỷ khuất, bày ra một biểu cảm yếu đuối: “Cái này sao có thể trách em chứ, em chỉ muốn Đường Ngọc Sở một câu nói hoà hảo, nhưng người phụ nữ đó căn bản là không có ý tốt. Bây giờ cô ta làm lớn ở Thời Thuỵ, sau này em muốn phát triển trong giới giải trí, càng thêm khó khăn rồi.”
Nghe Cố Ngọc Lam nói như vậy, trong lòng Bùi Hằng Phúc cũng có chút phiền muộn.
Anh ta vốn cho rằng Đường Ngọc Sở luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Chỉ cần anh ta bằng lòng, bất cứ lúc nào cô cũng phải cúi đầu trước anh ta.
Nhưng sau sự việc này, Bùi Hằng Phúc đột nhiên thấy rằng mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát, người phụ nữ đó dường như đang dần rời xa anh ta.
Trong lòng Bùi Hằng Phúc đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu vô cớ.
Anh ta rất không thích cái cảm giác này, trong đầu bất giác dấy lên một tia bức thiết.
Phải dùng một số thủ đoạn tàn nhẫn hơn, giữ người phụ nữ đó lại, nếu không đến lúc đó anh ta có hối hận cũng không kịp rồi.