Cô cầm viên thuốc cùng cốc nước đặt xuống bàn.
Ít nhất cũng không được để bụng bị đói như vậy.
Cô lần đến cầu thang rồi bật điện tìm lối xuống lầu.
Căn nhà rộng lớn này bây giờ lại chỉ còn một mình cô.
Cảm giác như cả thế giới này đang cách biệt với cô vậy.
Nhã Kỳ bước từng bước nặng nhọc xuống bếp.
Điện vừa bật lên cô đã nhanh chóng đi đến tủ lạnh để tìm cháo anh làm cho cô.
Đồ ăn anh làm lúc nào cũng ngon cả, lần trước cũng vậy.
Sau mỗi lần ân ái anh đều chăm sóc cô, lo lắng cho cô.
Điều này lại làm cô vô cùng yên tâm và khẳng định rằng bản thân nhất định không trao trọn niềm tin nhầm người.
- Cháo bí đỏ? Anh cũng biết mình thích ăn cháo bí đỏ với tôm sao?1
Cô cầm bát cháo bí đỏ có tôm lên rồi nhìn.
Trước nay chỉ có cha cô mới nhớ được sở thích của cô.
Anh vậy mà lại dành ra thời gian để tìm hiểu sở thích của cô như vậy.
Khoé miệng nhẹ mỉm cười, trong lòng cô lại có chút hạnh phúc cùng mong chờ.
Không biết là anh đi đâu trong đêm khuya như vậy nhưng cô chắc chắn rằng chuyện đó phải là chuyện rất quan trọng.
Đi đến bên cạnh bếp, cô đặt bát cháo xuống bên cạnh rồi đi lấy nồi chuẩn bị hâm nóng lại cháo.
Bàn tay thoăn thoắt chẳng mấy chốc đã làm xong.
Cô mang cháo ra bàn cùng cốc nước ép táo anh đã làm sẵn.
Nhìn nó lại làm cô nhớ tới anh, không biết bây giờ anh đã làm xong việc chưa.
- Thiếu phu nhân.
Phía sau vang lên tiếng nói, cô giật mình quay lại.
Một cô gái với dáng vẻ thấp bé đang đứng sau cô, bộ đồ gia công trên người cho cô biết đây chính là người làm của căng biệt thực to lớn này.
Nhã Kỳ theo phép lịch sự liền buông muỗng xuống rồi đứng dậy.
- Có chuyện gì vậy?
- Là cô Thư Hân gọi điện tới nói muốn gặp thiếu phu nhân.
C ô giật mình, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát.
Làm sao Thư Hân lại có được số của cô mà gọi? Nhưng điện thoại của cô chẳng phải là ở trên bàn sao? Vậy thì… Cô quay người nhìn ra chiếc điện bàn để ở trên mặt tủ rồi như hiểu ra.
Nhã Kỳ quay lại nhìn cô gái kia rồi mỉm cười nói.
- Được, tôi biết rồi.
Cô đi làm việc của cô đi.
- Vâng, thiếu phu nhân.
Cô đi đến nơi đang để điện thoại tủ.
Tô cháo trên bàn còn chưa ăn được đến một nửa, ly nước ép cũng chẳng động được tới dù chỉ một giọt.
Sau giờ này Thư Hân lại gọi điện tới chứ? Đã là mười một giờ khuya rồi, con bé không nghỉ ngơi sao? Nhưng dường như bước chân của cô càng gần với điện thoại thì cô lại càng có cảm giác chẳng lành.
Tim cô đập nhanh hơn, hơi thở cũng gấp gáp không kém.
“ Mình bị làm sao vậy chứ? “
Cô lấy lại tinh thần rồi đi thật nhanh đến chỗ điện thoại.
Cô không muốn Thư Hân phải chờ.
Cô nhấc máy lên, vừa đặt vào tai chưa kịp hỏi chuyện gì thì đầu dây bên kia đã phát ra một âm thanh đổ nát lớn.
Cô giật mình, nhíu mày rồi hỏi.
- Có chuyện gì vậy Thư Hân? Sao em lại gọi chị vào giờ này?
Đầu dây bên kia thở dốc, con bé dường như mất sức rất nhiều.
Nó cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi hít một hơi thật sâu.
- Chị… anh Thiên Vũ… anh ấy xảy ra chuyện lớn rồi.
Chị mau đến đây đi nếu không em không chắc là chị còn được gặp lại anh ấy không nữa.
Cô vừa nghe xong câu nói của Thư Hân thì hai bên tai liền ù đi.
Anh xảy ra chuyện rồi sao? Cổ họng cô bỗng nghẹn lại, dường như có một thứ cảm xúc nào đó không tên lấn áp lấy tâm trí cô.
Tay cô run run rồi cố gắng gượng cười.
- Em… em nói sao? Em đang đùa chị phải không?
Lúc này nước mắt cô đã lưng tròng, tim cô như bị bóp rất ngạt thở.
Cô chỉ mong cái câu nói của Thư Hân khi nãy là không phải sự thật.
Anh nói với cô rằng anh chỉ có chút chuyện cần giải quyết và sẽ về sớm thôi.
Vậy thì lí gì anh lại xảy ra chuyện tới nỗi mà cô không thể gặp lại anh ấy được nữa chứ?
- Em không có đùa chị đâu.
Anh Vũ đang ở nhà kho X.
Trên người toàn là vết thương đầu cũng bị va đập mạnh đến ngất đi.
Bách Hào và người của Fenisk cũng nằm rải rác bên cạnh.
Em được Lục Kiều là một trợ lí của anh Vũ kể lại đêm nay có xảy ra cuộc ẩu đả giữa Mạc Thiên và Dương gia.
Lăng Minh Hạ mua chuộc người của Mạc Thiên nên anh mới đích thân ra tay.
Tình trạng bây giờ của anh Vũ thực sự rất nguy kịch.
Từng câu từng chữa như những mũi kim nhọn chọc thẳng vào trái tim đang rỉ máu của cô.
Nhã Kỳ không còn sức lực, bàn tay buông thõng, điện thoại rơi xuống sàn.
Chỉ còn nghe tiếng Thư Hân gọi cô nhưng lại không nghe thấy tiếng cô trả lời.
Nhã Kỳ run run đứng dậy, nước mắt không tự chủ mà chảy dài hai bên má.
Mặc kệ tiết trời về đêm có lạnh giá, cô một mạch chạy thẳng đến tìm anh.
Đôi chân trần dẫm xuống nền đường khô ráp, từng vệt máu xé rách gan bàn chân cô.
Nhưng ngay lúc này cô lại chẳng hề cảm nhận được một chút nào nỗi đau về mặt thể xác.
Thứ khiến cô đau nhất chính là cái tin dữ vừa rồi.
Mưa… mưa bắt đầu rơi.
Máu từ chân cô chảy xuống đường hòa cùng với nước mưa đi mãi.
Nhã Kỳ gào khóc, mong rằng anh sẽ không sao.
Cô vừa chạy, miệng lại không ngừng gào thét tên anh.
Cô như một kẻ điên đang chạy loạn trong màn mưa trắng xóa.
Tại sao đang êm đềm ông trời lại nỡ cướp đi hạnh phúc duy nhất của cô như vậy? Cô không can tâm.
- A..