Sưởi Ấm Thanh Xuân Của Em

Chương 2



Sau khi bác tài hỏi địa điểm, có ý tốt mà nhắc nhở cô, "Cô gái, điện thoại di động reo!"

Hứa Viên đưa tay vào trong túi xách, cắn răng, nhấn nút tắt máy.

Tình hình giao thông của Bắc Kinh lúc nào cũng kẹt xe.

Dọc theo đường đi, máy radio phát bản tin về thị trường chứng khoán, bác tài nghe đến hăng say, thỉnh thoảng còn bình luận đôi câu.

Lâm Thần không nói gì.

Hứa Viên cũng không có lời gì có thể nói.

Nửa giờ sau, xe taxi dừng lại trước cửa nhà hàng, Lâm Thần thanh toán tiền xe, sau đó hai người đi vào nhà hàng.

Nhà hàng này phục vụ thức ăn Tứ Xuyên, bọn họ là khách quen ở đây. Hội nghị đấu thầu kéo dài từ hai giờ chiều đến chín giờ tối, bọn họ tất nhiên là muốn ăn cơm.

Phục vụ hỏi Lâm Thần có muốn gọi món giống như cũ hay không, Lâm Thần gật đầu một cái, phục vụ liền đi xuống chuẩn bị.

Bởi vì sợ phải đi vệ sinh trong lúc hội nghị diễn ra sẽ bỏ lỡ tin tức, trước đó Hứa Viên không dám uống nhiều nước, lúc này ngồi xuống mới cảm thấy khát khô cổ, cô cầm bình nước ở trên bàn, liên tiếp rót vào hai cái ly, trong nháy mắt đem hai ly nước uống hết.

Sau khi uống xong, cô mới phát hiện, cô dùng hai cái ly, tức là đã dùng một cái ly của Lâm Thần, cô nhất thời lúng túng.

Bởi vì thường xuyên tới quán ăn này, cho nên cô cùng Lâm Thần mỗi người đều gửi một cái ly ở đây, mỗi lần bọn họ đến, phục vụ liền lấy ra.

Hôm nay..

Trời ạ!

Cô dù có khát, cũng không thể choáng váng đầu đến nước này a, vậy mà lại quên đi kiêng kỵ..

Lâm Thần nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ gọi phục vụ tới, giúp hắn lấy một cái ly đến.

Hứa Viên thấy hắn dùng cái ly của nhà hàng, từ từ uống nước, cô cúi đầu nhìn xuống mặt bàn, thầm mắng mình ngu xuẩn, lại đi phạm phải sai lầm cơ bản này.

Cô lấy hai tay đè lại mi tâm nói, "Thật xin lỗi, ngày mai em mua cho anh cái ly mới!"

Động tác uống nước của Lâm Thần ngừng một lát, "Không sao, tôi có thể tự mua!"

Hứa Viên còn muốn nói điều gì, thấy hắn thần sắc nhàn nhạt, tựa hồ lơ đễnh, cô đem lời muốn nói lại nuốt xuống.

Thức ăn không cần chờ bao lâu liền được bưng lên.

Hứa Viên lề mề gắp thức ăn.

"Không muốn ăn?" Lâm Thần giương mắt nhìn cô, "Một cái ly mà thôi, không cần để ý."

"Không có a!" Hứa Viên lắc đầu, tìm lý do, "Có lẽ là đói quá đi! Hoặc là em uống nước nhiều rồi! À đúng rồi.. Anh không phải nói buổi tối không thể ăn quá nhiều sao? Cẩn thận trúng thực."

Lâm Thần gật đầu một cái, cũng không nhiều lời nữa.

Hứa Viên lại miễn cưỡng ăn vài miếng, liền buông đũa xuống.

Tâm tình cô lúc này đúng là kém cực kỳ.

Cho dù sắp đối mặt với sự oanh tạc của mẹ, cô cũng không sợ, dù sao mẹ cô cũng đang ở nước ngoài, trời cao hoàng đế xa. Cho dù sắp đối mặt với cơn bão táp đến từ Tôn Phẩm Đình, cô cũng cảm thấy còn có thể cứu vãn, bởi vì chưa tới ngày mai, còn có cả một đêm thời gian, cô có thể tìm trăm phương ngàn kế lấy lòng vị đại tiểu thư kia.

Nhưng là vừa mới phạm vào sai lầm để cho cô cảm thấy những việc kia cũng chẳng đáng là gì.

Lâm Thần không thích người khác dùng đồ của anh, từ ngày đầu tiên gặp hắn cô đã biết điều đó, tính tới hôm nay đã qua ba năm, cô vậy mà lại mắc phải sai lầm.

Quả nhiên hôm nay là một ngày tồi tệ của cô!

Lâm Thần cũng không ăn bao nhiêu liền buông đũa xuống.

Hai người cùng đi ra nhà hàng.

Từ nhà hàng này trở lại kí túc xá ước chừng cũng mất khoảng mười phút, mặc dù đã trễ, nhưng trên đường vẫn có kha khá người qua lại, đại đa số là các cặp tình nhân.

Hứa Viên đi ở sau lưng Lâm Thần, liếc nhìn những bước chân của anh ta, từng bước từng bước theo sau dấu chân như có như không của anh ta.

Cái thói quen này của cô đã duy trì ba năm kể từ khi biết Lâm Thần.

Cô cứ như vậy cúi đầu nhìn dấu chân của anh ta rồi chuyên tâm đi theo, việc này có hai tốt chỗ, thứ nhất là cô không cần phải nhìn các cặp uyên ương kia gắn bó nhau như keo sơn ở hai bên đường, không phải ăn cơm chó, thứ hai là cô không cần vắt hết óc để tìm đề tài nói chuyện cùng Lâm Thần.

Cứ như vậy, hai người một mạch đi tới dưới lầu kí túc xá.

Lâm Thần dừng bước.

Trải qua ba năm, hắn cũng có một thói quen, chính là dù khuya bao nhiêu, cũng sẽ vì sự an toàn của cô mà đưa cô về dưới lầu kí túc xá.

Hứa Viên ngẩng đầu lên, vừa định theo thói quen chúc anh ngủ ngon, liền thấy một người mặt mày âm trầm như gió bão đứng ở cửa kí túc xá, cô nhất thời mở to hai mắt, như gặp quỷ mà lui về sau một bước, "Đình Đình? Đã trễ thế này, cậu.. Cậu làm sao lại tới đây?"

"Tớ làm sao lại tới đây?" Tôn Phẩm Đình hung hăng trợn mắt nhìn cô, đưa tay chỉ về phía Lâm Thần, giận dữ, "Cậu không đi xem mắt, hại người ta đợi mấy tiếng đồng hồ, lại còn không nhận điện thoại của tớ, chính là vì đi hẹn hò cùng anh ta có phải hay không?"

Hứa Viên bị Tôn Phẩm Đình tố cáo, liền sợ hãi, nhất là từ trong miệng cô ấy thốt ra hai chữ xem mắt, bị Lâm Thần nghe được, cô hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui xuống. Không dám nhìn sắc mặt của Lâm Thần, cô lập tức chạy tới, một phát níu lại cô ấy, kéo cô ấy đi về phía phòng ký túc xá, "Đình Đình đại mỹ nữ, tớ nào dám không nhận điện thoại của cậu? Điện thoại di động của tớ bị hết pin mà! Nếu cậu tới, vừa vặn, tớ cũng đỡ mất công đi tìm cậu, đi, cùng tớ đi vào trong, tớ sẽ cho cậu lời giải thích thỏa đáng mà."

"Hết pin? Bớt lấy cái lí do tầm thường này để lừa tớ đi! Hứa Viên, từ nhỏ đến lớn, điện thoại di động của cậu hết pin bao nhiêu lần rồi hả?" Tôn Phẩm Đình cố gắng kéo lại cái cánh tay bị Hứa Viên kéo, không nhìn cô nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thần, cười nói, "Ui da, Lâm đại tài tử, đã trễ thế này còn đưa cô ấy về, xin hỏi anh là gì của Hứa Viên nhà chúng tôi a?"

Hứa Viên sắc mặt thay đổi, trong chốc lát thân thể cứng đờ, nhìn về phía Lâm Thần.

Dưới lầu túc xá đích ánh đèn không quá sáng, Lâm Thần lại đứng ở vị trí ánh đèn không chiếu tới, cho nên cô không thấy được biểu tình của anh.

Cô căng thẳng, lập tức kêu một tiếng, "Đình Đình!"

"Cậu im miệng!" Tôn Phẩm Đình trợn mắt nhìn Hứa Viên một cái, cảnh cáo cô, "Nếu cậu nói thêm một câu nào, bây giờ tớ liền đi lan truyền tấm ảnh kia của cậu cho mọi người cùng xem! Đừng tưởng rằng tớ đang nói đùa đấy!"

Hứa Viên lập tức vỗ trán không biết làm sao.

"Uy? Lâm đại tài tử! Cứ coi như tôi là cái khuê mật không có đầu óc, hôm nay tôi liền hỏi anh một câu, là vì lý do gì, khiến cho cô ấy không đến buổi xem mắt tối nay, mà cùng anh ở chung một chỗ?" Tôn Phẩm Đình hùng hổ dọa người nhìn Lâm Thần.

Lâm Thần nhìn Tôn Phẩm Đình một cái, ánh mắt chuyển hướng sang Hứa Viên, "Coi mắt?"

Hứa Viên mặt mày suy sụp như trời sắp sập, bây giờ cảm thấy có lẽ dùng cái ly của anh cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận, mà là tình cảnh bây giờ mới không thể tiếp nhận. Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, cô chỉ có thể gật đầu một cái, thừa nhận.

Lâm Thần thấy cô gật đầu, ánh mắt hơi biến đổi một chút, bỗng nhiên cười, "Thì ra là như vậy!"

Bốn chữ bị đêm gió thổi một cái, nghe không ra rốt cuộc là vui đùa hay là u lãnh.

Cả người Hứa Viên như bị điểm huyệt, trong lúc nhất thời có cảm giác như máu đang chảy ngược.

Tôn Phẩm Đình nhíu mày, định nói gì nữa, lúc này có một đôi trai gái cũng vừa đến đến dưới lầu, nam sinh kia kêu một tiếng "Lâm Thần!" Sau đó ánh mắt nhìn về phía Hứa Viên, dừng một chút, giọng có chút lạ, "Lại đưa bạn gái cậu trở lại sao!"

Lâm Thần bỗng nhiên xoay một bên đầu, nhìn nam sinh kia một cái, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, "Cô ấy không phải bạn gái tôi!" Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà rời đi kí túc xá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.