Sưởi Ấm Thanh Xuân Của Em

Chương 4



"Muốn khóc cứ khóc, sẽ không ai chê cười cậu!" Tôn Phẩm Đình đánh tay lái quẹo xe, liếc nhìn cô một cái.

Hứa Viên lắc đầu, cô cũng không muốn khóc, có cái gì có thể khóc đây? Vốn là tự mình trèo cao trước, liền phải có chuẩn bị vào một ngày nào đó sẽ bị té xuống dốc.

Hôm nay cô đã bị lăn xuống sườn núi!

Mặc dù ngã đến khắp người đều là thương tích, nhưng cũng không đến mức muốn sống muốn chết!

Dù sao..

Cô dường như đã sớm mơ hồ có chuẩn bị tâm lý.

"Nếu bây giờ không khóc, ngày mai lúc tỉnh táo lại đừng có mà khóc sướt mướt, tớ không chịu được đâu."

Hứa Viên thấy phương hướng cô ấy đi không giống như đến chỗ cũ, từ ngoài xe thu hồi tầm mắt, "Cậu rốt cuộc muốn dẫn tớ đi nơi nào?"

"Cậu chỉ cần ngồi yên là được! Đến nơi tự nhiên liền biết."

Hứa Viên ngậm miệng lại.

Tôn Phẩm Đình không nói thêm gì nữa, chuyên tâm lái xe.

Bắc Kinh tại thời điểm này cũng không quá kẹt xe, nhưng xe cộ vẫn là một chiếc lại một chiếc, vèo vèo lướt qua.

Đi ước chừng một giờ, Tôn Phẩm Đình dừng lại trước cửa một nhà hàng.

Hứa Viên hướng ra phía ngoài nhìn một cái, nhất thời kinh ngạc, cô không dám tin nhìn cô ấy, "Cậu lại dẫn tớ tới nơi này?"

Tôn Phẩm Đình tắt máy xe, gật đầu một cái.

"Cũng mấy giờ rồi chứ? Có lẽ người ta đã sớm đi! Cậu thật đúng là.." Hứa Viên ngạc nhiên nhìn Tôn Phẩm Đình, cô ấy lại chở cô đến chỗ hẹn xem mắt.

"Có lẽ không đi đâu!" Tôn Phẩm Đình cởi dây an toàn ra, dứt khoát xuống xe, đồng thời thúc giục Hứa Viên, "Cậu nhanh lên một chút xem nào!"

Hứa Viên không biết làm sao, từ từ cởi dây an toàn ra, xuống xe.

Cửa xe đóng lại, khóa lại xe, Tôn Phẩm Đình kéo Hứa Viên đi vào trong nhà hàng.

Phục vụ ở của đón khách hết sức lịch sự nghênh đón hai người, mỉm cười hỏi, "Hai vị tiểu thư có đặt phòng trước không?"

Tôn Phẩm Đình hít một hơi, mong đợi hỏi, "Khách ở phòng 222 đã đi chưa?"

"Ta giúp ngài kiểm tra một chút!" Phục vụ kia cười đi về phía quầy phục vụ.

Tôn Phẩm Đình lôi kéo Hứa Viên lập tức đi theo.

Hứa Viên nhức đầu lẩm bẩm, "Đại tiểu thư, cậu cũng không nhìn một chút bây giờ lúc nào rồi? Người ta sao còn có thể chờ?"

"Đó cũng không nhất định!" Tôn Phẩm Đình vuốt tóc.

Hứa Viên chỉ đành im lặng.

Không lâu lắm, phục vụ kia liền kiểm tra xong, đối với hai người mỉm cười giải đáp, "Vị khách phòng 222 vừa đi vào nửa giờ trước."

Nửa giờ trước?

Hứa Viên lập tức liền ngây ngẩn!

Hiện tại đã mười một giờ, nói cách khác, người nọ mười giờ rưỡi mới rời đi? Tại nơi này từ bảy giờ chờ đến mười giờ rưỡi?

Tôn Phẩm Đình giậm chân một cái, hung hăng chọc vào cái trán của Hứa Viên mắng cô, "Nha đầu chết tiệt, người ta chờ cậu đến mười giờ rưỡi, cậu thật là tức chết tớ.." Dứt lời, cô ấy lại dùng sức nhéo vào mặt cô một cái, tức giận đùng đùng đi ra tiệm cơm.

Hứa Viên bất ngờ không dứt, người kia lại đợi lâu như vậy? Cô lấy lại tinh thần hỏi, "Phòng 222 tới tổng cộng mấy người?"

"Chỉ có một vị tiên sinh!"

Hứa Viên im lặng gật đầu, đi một mình đến, tại trong tửu lầu đợi ba tiếng rưỡi, quả thực khó có thể tưởng tượng.

Cô nói một tiếng cám ơn, đi ra nhà hàng.

Tôn Phẩm Đình đã đi lấy xe.

Hứa Viên đi tới trước xe, mở cửa, nhìn Tôn Phẩm Đình, thấy cô sắc mặt hết sức khó coi, cô từ từ bước lên xe, ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói, "Đi liền đi, tớ mới họcnăm thứ ba đại học, gấp cái gì? Cậu và mẹ tớ thật là, đều sợ say này không ai thèm lấy tớ."

Tôn Phẩm Đình hung hăng lườm cô một cái, tức tối, "Cậu biết cái gì? Cậu có biết người cùng cậu xem mắt người là ai sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.