Lâm Tâm Nguyệt mang vẻ mặt khổ sở về nhà, nhìn bộ dạng lúc nãy của Cổ Trạch Sâm, trái tim cô rất đau, cô không biết là anh quên lời giao hẹn hay là giận cô không tuân thủ hẹn ước đến nay mới trở về.
Còn có chị Dao, thấy chị Dao như vậy cô càng khó chịu, rất xấu hổ.
“Chị, sao chị đứng ở trước cửa, sắc mặt khó coi như vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Lâm Đinh Đinh từ trong phòng đi ra, thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Tâm Nguyệt, vẻ mặt hoảng hốt, lập tức đi tới ân cần hỏi han.
Nhìn vẻ mặt quan tâm của Lâm Đinh Đinh, Lâm Tâm Nguyệt không muốn cô ấy lo lắng nên không nói: “Không sao, hôm nay hơi nhiều việc, chị cảm thấy có chút mệt.” Cô làm bộ mệt mỏi.
“Chị nhanh đi tắm cho thoải mái rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
Cả đêm, Lâm Tâm Nguyệt nằm trên giường trằn trọc cả đêm, trong đầu có rất nhiều hình ảnh không ngừng hiện lên: Cổ Trạch Dao lo lắng cho cô, quan tâm cô, nuông chiều cô, còn có bộ dạng bị liệt và nét mặt tái nhợt của chị ấy.
Lâm Tâm Nguyệt ngồi dậy, lẳng lặng suy nghĩ.
Thật ra trong lòng cô biết rõ chuyện cô có thể làm cô đều đã làm, cô chỉ biết ba năm trước Cổ Trạch Dao bị tai nạn giao thông, nhưng thời gian, địa điểm, trong phim không có nói rõ, người cô mời đến trông chừng Cổ Trạch Dao cũng không thể đi theo chị ấy 24/24 suốt 365 ngày được. Tuy rằng cô có ý muốn ngăn cản nhưng chuyện bất ngờ vẫn xảy ra.
Cô nhớ trong phim Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác vì sự ra đi của Cổ Trạch Dao mà vô cùng đau khổ. Cô thật sự muốn nhìn dáng vẻ đó của bọn họ sao? Đối với Cổ Trạch Sâm, Cổ Trạch Dao là người thân duy nhất của anh; đối với Cao Ngạn Bác, chị là người anh ta yêu sâu đậm. Cổ Trạch Dao là người vô cùng quan trọng đối với bọn họ. Vả lại, Cổ Trạch Dao thật lòng yêu thương cô như em gái. Nhưng, bản thân cô không có lòng tin mình có thể thay đổi số phận, cô cũng không biết mình có thể ngăn cản bi kịch tiếp theo xảy ra hay không.
Chẳng lã cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Cổ Trạch Dao bị Tử thần mang đi sao? Không, không thể! Cô nên làm gì bây giờ.
Lâm Tâm Nguyệt ôm chặt đầu gối, dúi đầu vào bên trong.
Một lát sau, Lâm Tâm Nguyệt cầm điện thoại di động lên, bấm dãy số quen thuộc.
Tút tút…
“Nguyệt Nguyệt.” Âm thành trầm thấp từ trong điện thoại vang lên.
“Anh hai, em nên làm gì bây giờ?” Thanh âm Lâm Tâm Nguyệt nức nở như khóc, vẻ mặt mê man.
“Sao vậy? Có ai bắt nạt em à? Nói anh hai nghe đi.” Giọng nói trong điện thoại có chút nóng nảy, vội vàng.
“Anh hai, em thật không biết phải làm gì, rõ ràng muốn thay đổi mọi chuyện nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm được, hiện tại em rất rối loạn, thật sự không biết nên làm gì hết.”
“Trước tiên, em cần bình tĩnh lại, nghe anh hai nói, mặc dù anh không biết chuyện em nói là gì, nhưng nếu đã xảy ra, vậy thì tìm cách bù đắp lại là được, em cứ làm chuyện em cho là đúng thì được rồi, hơn nữa đối với anh hai, chỉ cần em cố gắng hết sức là tốt, mặc kệ là em muốn làm chuyện gì, em vẫn là đứa em gái anh hai thương nhất.”
Phải, chuyện chị Dao bị tai nạn đã xảy ra rồi, nếu chuyện đã thành sự thật, vậy thì tìm biện pháp sữa chữa là được, hiện tại cảm thấy áy náy cũng vô dụng, phải cố gắng thay đổi chuyện kế tiếp không để nó xảy ra mới đúng.
Bỗng nhiên, Lâm Tâm Nguyệt giống như thở dài một hơi.
“Anh hai, cám ơn anh.”
“Bé ngốc, đối với anh hai mà còn khách sáo à, nghe em nói không có chuyện gì là anh yên tâm rồi, lại nói… ở bên em hiện tại là nửa đêm phải không, còn không mau ngủ đi.”
“Dạ! Anh hai ngủ ngon!”
--- ------ ------ ------ --- Hoa Kỳ --- ------ ------ ------ ------ --------
Lâm Nhã Nguyệt đăm chiều nhìn di động, mở miệng nói với người đứng bên cạnh.
“Đi điều tra chuyện của cô chủ ở bên Hong Kong cho tôi.”
Ngày hôm sau, Lâm Tâm Nguyệt dậy sớm, tính toán thời gian bên nước Mĩ rồi gọi điện thoại.
“Alo.”
“Phong, là em, Tâm Nguyệt. Em có chuyện muốn nhờ anh.”
"Tâm Nguyệt, có chuyện gì không?" Giọng nói trong điện thoại rõ ràng có chút kinh hỉ.
“Chuyện là vầy, bạn của em bị tai nạn giao thông, hiện giờ bị liệt toàn thân, em muốn mời anh đến Hong Kong chẩn trị giúp cô ấy.”
“Đương nhiên là được, mấy ngày nữa anh sẽ bay qua đó, đến lúc đó em phải ra sân bay đón anh đó.”
“Biết rồi, làm phiền anh.”
“Còn khách sao với anh như vậy à.”
“Không có.”
Cùng Nam Cung Phong trò chuyện một hồi, Lâm Tâm Nguyệt liền cúp máy.
Nhìn di động, Lâm Tâm Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ, nếu có thể cô thật sự không muốn làm phiền tới Nam Cung Phong, nhưng anh ta là người thích hợp nhất, bởi vì cô nên chuẩn bị hết mọi thư cho Cổ Trạch Dao.
Nam Cung Phong là bạn thời đại học của Lâm Nhã Nguyệt anh trai cô, đồng thời cũng là bạn thân của anh, nói thật ra Lâm Tâm Nguyệt không thể tin ông anh trai nghiêm túc, lạnh lùng lại có một người bạn thân dịu dàng như nước, cho tới khi thấy được cái gì là tiếu lí tàng đao, cái gì gọi là phúc hắc. Cuối cùng cô mới hiểu rõ câu nói vật họp theo loài, nếu nói Lâm Tâm Nguyệt là truyền kì của ngành pháp chứng, như vậy Nam Cung Phong chính là thiên tài của giới y học, tuổi còn trẻ nhưng dựa vào trình độ y thuật của mình đã xông xáo trong giới y học, tạo ra thành tựu cho bản thân, hiện tại anh đã tiếp nhận bệnh viện của gia tộc. Vì có Lâm Nhã Nguyệt, Lâm Tâm Nguyệt mới biết Nam Cung Phong, mà Nam Cung Phong chính là tên con trai duy nhất Lâm Nhã Nguyệt cho phép xuất hiện bên cạnh cô, ba năm, cô mới thật sự hiểu rõ về Nam Cung Phong, song, cũng khiến cô hiểu rõ tình cảm của anh ta giành cho cô. Nhưng cô không có cách nào đáp lại, đây chính là chuyện cô không muốn nhờ vả Nam Cung Phong, bởi vì có chút nợ khó mà trả hết, đặc biệt là nợ tình.
Mấy ngày nay, Lâm Tâm Nguyệt đều đi cùng Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm đến bệnh viện thăm Cổ Trạch Dao. Sau đó, sau đó bắt Cổ Trạch Sâm đưa cô về, cô muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh anh, cô còn mượn cớ chưa có mu axe nhưng hiện tại quan hệ của cô và Cổ Trạch Sâm chỉ có thể nói là bạn bè, có đôi khi cô thật muốn đem đầu Cổ Trạch Sâm cại ra, cô đã biểu hiện rõ như vậy rồi, điều tra vụ án thì rất khôn khéo, giống như anh bị thiếu mất sợi dây thần kinh tình cảm í.
Thật ra cũng không thể trách Cổ Trạch Sâm, bây giờ Lâm Tâm Nguyệt tài giỏi như thế, hơn nữa anh còn có nhiều chuyện chưa xác định, khiến hắn không dám tùy tiện tới gần Lâm Tâm Nguyệt.
Mà hôm nay vẫn như bình thường, đến bệnh viện thăm Cổ Trạch Dao xong, Cổ Trạch Sâm đưa cô về nhà, nhưng hôm nay Lâm Tâm Nguyệt không muốn trở về sớm, mấy ngay này bị thái độ của Cổ Trạch Sâm chọc cô buồn bực, cộng thêm ngày mai Nam Cung Phong sẽ sang đây. Cô muốn suy nghĩ kĩ xem nên đối mặt với anh ta như thế nào, cho nên đi nửa đường, cô kêu ngừng xe, cô muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút.
"Dừng xe!"
“Làm sao vậy?” Đem xa tấp vào bên đường, Cổ Trạch Sâm khó hiểu nhìn Lâm Tâm Nguyệt.
“Không có gì, đoạn đường kế tiếp em tự đi bộ về được rồi, anh về trước đi.” Lâm Tâm Nguyệt không nhìn Cổ Trạch Sâm, tháo dây thắt an toàn, liền mở cửa xuống xe.
Cổ Trạch Sâm thấy Lâm Tâm Nguyệt rời đi, cũng xuống xe theo, đuổi theo Lâm Tâm Nguyệt: “Để anh đưa em về, con gái đi đường vào buổi tối không an toàn.”
“Xe của anh làm sao bây giờ?”
“Không sao, lát nữa quay lại lấy là được.”
“Vậy tùy anh.”
Dọc đường đi hai người cũng không nói chuyện, lúc này trong ngõ hẻm có một tên đàn ông mặt gian mày giảonhảy ra, trong tay cầm cái túi xách, đồng thời trong hẻm truyền ra tiếng hô ‘Bắt cướp!’, Cổ Trạch Sâm vừa nghe liền đuổi theo, Lâm Tâm Nguyệt thở dài, không hổ danh là thanh niên thế kỉ mới, cô đành nhận mệnh đuổi theo.
Đang lúc Cổ Trạch Sâm muốn bắt kẻ cướp, không ngờ tên cướp rút dao ra vung loạn xạ, thấy Cổ Trạch Sâm lui ra, hắn liền lao về phía Lâm Tâm Nguyệt.
“Cẩn thận!” Cổ Trạch Sâm nhanh chóng chạy về phía Lâm Tâm Nguyệt, không ngờ nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Cổ Trạch Sâm trợn mắt há mồm nhìn Lâm Tâm Nguyệt ở nơi công cộng đem kẻ trộm vác qua vai ném xuống, khi anh lấy lại tinh thần, kẻ cướp đã nằm trên mặt đất.
Đem kẻ cướp giao cho cảnh sát, Cổ Trạch Sâm có chút bất ngờ nhìn Lâm Tâm Nguyệt: “Không ngờ võ thuật của em lại giỏi như vậy, chưa từng nghe nói em biết võ.”
“Mấy năm ở Mĩ học được, vả lại từ lúc em về tới bây giờ, anh có nói chuyện với em một cách đàng hoàng chưa?” Lâm Tâm Nguyệt có chút oán giận nhìn Cổ Trạch Sâm.
“Vậy hiện tại em không ngại nói cho anh biết chứ?” Cổ Trạch Sâm dịu dàng nhìn cô.