Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Chương 23: Ngã bệnh



Sau một hồi ngồi trong xe Cổ Trạch Sâm khóc nức nở, Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng cũng ổn định lại cảm xúc, dần tỉnh táo lại nhìn ra bóng đêm đen thùi ngoài cửa xe, đường phố xa lạ, bấy giờ cô mới phát hiện đây không phải là đường về nhà cô.

Lâm Tâm Nguyệt mở miệng hỏi Cổ Trạch Sâm: “Sâm đây không phải là đường về nhà em, anh muốn đưa em đi vậy?”

“Một lát nữa em sẽ biết, em vừa mới khóc xong, hiện tại nhắm mắt lại để mắt em nghỉ ngơi chút đi, nếu không ngày mai mắt sẽ sưng như hạt dẻ đó. Chờ tới nơi anh sẽ gọi em dậy.” Cổ Trạch Sâm quan tâm và săn sóc khiến Lâm Tâm Nguyệt thấy rất hạnh phúc, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Khoảng chừng một giờ sau, Lâm Tâm Nguyệt nghe thấy tiếng xe tắt máy, cô mở mắt mờ mịt nhìn xung quanh, rồi quay sang hỏi Cổ Trạch Sâm.

“Tới rồi à?”

“Tới rồi.” Cổ Trạch Sâm vừa trả lời cô vừa giúp cô tháo dây an toàn.

“Mau xuống xe.” Cổ Trạch Sâm mở cửa xe, đỡ Lâm Tâm Nguyệt xuống xe, còn cẩn thận phủ thêm áo khoác lên người cô.

“Ban đêm ở chỗ này rất lạnh, phủ thêm áo sẽ tốt hơn.”

"Cảm ơn "

Nghe tiếng sóng biển cách đó không xa, lúc này Lâm Tâm Nguyệt mới biết Cổ Trạch Sâm đưa cô tới bãi biển.

Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt đi dạo trên bãi cát.

Hai người bước song song trên bãi cát, Lâm Tâm Nguyệt không hiểu tại sao Cổ Trạch Sâm lại đưa cô tới bãi biển làm gì.

Biết Lâm Tâm Nguyệt còn nghi ngờ, Cổ Trạch Sâm mới mở miệng giải thích: “Trước kia, mỗi khi gặp chuyện không vui, anh đều tìm một chỗ nào đó ngồi chờ mặt mời mọc, nhìn ánh nắng chậm rãi bao phủ khắp mọi nơi, xua tan đi bóng tối, nhìn mặt nước phản xạ ánh sáng loang loáng của mặt trời, liền cảm thấy trên đời này không có chuyện gì có thể gây khó khăn cho mình hết.”

Ánh mắt thâm trầm của Cổ Trạch Sâm nhìn đường biển nằm ngang.

“Xin lỗi, chuyện của chị Dao, anh lo lắng và khó chịu hơn cả em, trái lại còn để anh phải an ủi em.” Cô không xứng làm bạn gái của người ta mà, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy xấu hổ trong lòng.

Cổ Trạch Sâm đem Lâm Tâm Nguyệt ôm vào ngực: “Đồ ngốc, em và chị hai đều là người quan trọng nhất trong đời anh, chị hai có chuyện, anh khó chịu, em đau lòng, anh cũng khó chịu. Cho nên sau này, nếu có chuyện gì thì phải nói cho anh biết liền, không được giấu trong lòng, biết không?”

Bạn gái mình kiên cường bao nhiêu, anh là người hiểu rõ nhất, lần này Lâm Tâm Nguyệt khóc thật sự làm anh rất lo.

“Ừm.”

Lâm Tâm Nguyệt tựa vào lòng Cổ Trạch Sâm, cảm thấy bản thân mình thật may mắn, hạnh phúc khi có được người đàn ông đáng tin cậy, biết săn soc như thế làm bạn trai.

——————--- -----———— ngăn cách ————--- ---——— ————————

Ngày hôm sau, Lâm Tâm Nguyệt thức trắng đêm ngồi hứng gió biển để ngắm cảnh mặt trời mọc tráng lệ với Cổ Trạch Sâm, rốt cục đã hoa lệ ngã bệnh.

Lâm Tâm Nguyệt mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường, tay chân mỏi nhừ, toàn thân không còn một chút sức lực nào hết, cô dùng tay chống xuống giường cố gắng ngồi dậy, xoa huyệt Thái Dương làm bản thân tỉnh táo một chút.

Tại sao cô lại ở trong nhà? Cô nhớ sáng nay vừa ngắm mặt trời mọc với Sâm xong thì cảm thấy hơi say xe, rất khó chịu, sau đó mơ mơ màng màng bị Sâm đưa về nhà, kế đó thì…

Đột nhiên trong đầu Lâm Tâm Nguyệt hiện lên hình ảnh Cổ Trạch Sâm bế cô bằng kiểu bế công chúa.

Không biết có phải là thật không nữa.

Tuy rằng được Cổ Trạch Sâm bế kiểu công chúa là một chuyện rất vui vẻ, nhưng bị người ta thấy thì đó là chuyện rất mất mặt, đặc biệt là trong nhà cô còn có cô em họ nhiều chuyện, cô nhất định sẽ bị cười chết.

Oaoa… Một đời anh minh của cô!

Lâm Tâm Nguyệt đang còn tự bi thương tự oán hận thì cửa phòng bị mở, Cổ Trạch Sâm cầm chén cháo đi vào.

Thấy Lâm Tâm Nguyệt tỉnh lại, anh rất vui mừng: “Tỉnh rồi à.”

Cổ Trạch Sâm buông chén cháo xuống, dùng tay sờ lên trán Lâm Tâm Nguyệt, cảm thấy chưa yên tâm lắm liền dùng trán cụng nhẹ vào trán Lâm Tâm Nguyệt.

“Ừ, hạ sốt rồi.”

Lâm Tâm Nguyệt bị khuôn mặt đẹp trai kề sát dọa giật mình, cô có chút kinh ngạc khi thấy Cổ Trạch Sâm trong nhà mình.

“Sâm, tại sao anh lại ở trong nhà em.”

“Lúc anh đưa em về chẳng thấy ai ở nhà hết, em lại đang bị ốm, anh sợ không có ai chăm sóc em nên ở lại. Được rồi, mau ăn cháo lát nữa phải uống thuốc rồi.” Cổ Trạch Sâm cầm chén cháo lên, múc một muỗng thổi thổi, đang muốn đút cho Lâm Tâm Nguyệt.

Lâm Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng: “Sâm, em có thể tự ăn.” Đang muốn lấy chén cháo lại bị Cổ Trạch Sâm né tránh.

“Bệnh nhân nên ngoan ngoãn đi.”

Lâm Tâm Nguyệt nhìn Cổ Trạch Sâm múc từng muỗng cháo thổi nguội rồi cẩn thận đút cho cô ăn.

Phụ nữ là động vật cảm tính, đặc biệt là phụ nữ ngã bệnh càng dễ dàng bị xúc động hơn. Đối mặt với sự chăm sóc chu đáo của Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt đã cảm động đến không còn biết trời trăng gì nữa.

Ăn cháo, uống thuốc xong xuôi, Cổ Trạch Sâm bắt buộc Lâm Tâm Nguyệt ngủ một chút.

Thấy Lâm Tâm Nguyệt nằm xuống, Cổ Trạch Sâm giúp cô đắp chăn, rồi hôn nhẹ lên trán cô.

“Ngủ chút đi.”

“Vậy còn anh?”

“Yên tâm, anh sẽ ở đây với em, bảo đảm khi em tỉnh dậy sẽ thấy anh mà.”

Cổ Trạch Sâm tựa vào mép giường, nắm tay Lâm Tâm Nguyệt, thấy Cô tiến vào mộng đẹp mà tay cô vẫn nắm lấy tay anh, miệng lộ nụ cười ngọt ngào, đôi mắt linh động khép lại.

Cả ngày hôm nay, Lâm Đinh Đinh đi theo Cao Ngạn Bác, trợ giúp anh điều tra vụ án người mẫu Thi Kỳ bị người ta quấy rầy, vừa về nhà liền phát hiện một đôi giày nam và áo khoác lạ hoắc trên ghế sô pha.

Thầm nghĩ có lẽ chị mình dẫn bạn trai về nhà, muốn vào phòng hù chị một cái.

Nhưng cô không ngờ mở cửa phòng liền nhìn thấy một người đàn ông đang ôm Lâm Tâm Nguyệt ‘quần áo xốc xếch’ ngủ ở trên giường.

Lúc này, Lâm Đinh Đinh làm một phản ứng rất bình thường chính là thét chói tai.

“A….”

Cổ Trạch Sâm vốn không có ngủ, vừa nghe tiếng kêu liền lập tức mở mắt, anh nhìn về phía cô gái xinh đẹp đứng trước cửa phòng dùng tay run rẩy chỉ vào anh.

Cổ Trạch Sâm biết cô bé này chính là cô em gái mà Lâm Tâm Nguyệt từng nhắc tới, anh nhìn sang thấy Lâm Tâm Nguyệt không có bị đánh thức liền ra hiệu bảo Lâm Đinh Đinh đi ra ngoài nói chuyện.

Lâm Đinh Đinh nhìn thấy rõ diện mạo của Cổ Trạch Sâm mới nhớ ra đây là người ấy của chị mình.

Đối mặt với vẻ mặt ái muội của bà tám Lâm Đinh Đinh, cuối cùng anh đành đem mọi chuyện giải thích rõ ràng.

Nhưng Lâm Đinh Đinh không có ý định buông tha anh dễ dàng như vậy: “Anh nói anh là bạn trai của chị tôi, chị ấy ngã bệnh, anh ở lại chăm sóc, thế tại sao anh lại nằm chung trên giường với chị ấy?”

“Bởi vì Tâm Nguyệt nắm tay tôi, tôi không đi được nên mới nằm xuống cùng cô ấy.”

“Còn chuyện quần áo xốc xếch.”

“Bị chị cô nắm, có chút nhăn thôi.”



Cổ Trạch Sâm bị Lâm Đinh Đinh tra khảo hơn một tiếng, cuối cùng mới hiểu tại sao mỗi lần Lâm Tâm Nguyệt nhắc tới Lâm Đinh Đinh đều mang nét mặt bất đắc dĩ.

Khi Lâm Tâm Nguyệt tỉnh dậy, bước đến phòng khách liền thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Cổ Trạch Sâm và nụ cười mờ ám của Lâm Đinh Đinh, não cô ngừng hoạt đông trong vài giây.

“Có ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Cổ Trạch Sâm liền đi tới đỡ lấy Lâm Tâm Nguyệt, để cô ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu giải thích mọi chuyện.

Nghe Cổ Trạch Sâm nói xong, Lâm Tâm Nguyệt im lặng liếc qua hai người: “Nói vậy thì hai người quen nhau rồi à?”

“Quen một chút, anh Sâm rất tốt!”

“Anh Sâm?”

Lâm Tâm Nguyệt dùng ánh mắt hỏi {Không phải chứ? Lam sao mà anh mua chuộc được em gái em nhanh như vậy}

{Cũng phải xem cô ấy là em gái của ai} Ý là bởi vì cô ấy là em gái của cô, nên anh mới mua chuộc.

Lâm Tâm Nguyệt cười rất xán lạn, tỏ vẻ rất hài lòng.

Sau khi Cổ Trạch Sâm rời đi, Lâm Tâm Nguyệt mượn cớ bị bệnh muốn nghỉ ngơi mới thoát khỏi bà tám Lâm Đinh Đinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.