Lam Tâm Nguyệt nhìn cửa phòng từ từ mở ra, trong lòng khẩn trương giống như phạm nhân đang chờ tuyên án.
Cửa phòng bị mở ra, một ông lão mặc âu phục, tuổi tác ước chừng năm mươi
sáu mươi, gương mặt già nua mệt mỏi đầy nếp nhăn lắng đọng năm tháng
từng trải, nhưng đầu lông mày vẫn anh khí như cũ, ánh mắt sắc bén, mơ hồ có thể thấy rõ năm đó ông tràn trề khi khái hào hùng cỡ nào.
Khi nhìn thấy Lam Tâm Nguyệt đang ngồi ở trên giường, trong mắt của ông lóe lên nước mắt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng run rẩy, lộ ra âm thanh vui vẻ
khẩn thiết nói: “Tiểu Nguyệt!… Tiểu Nguyêt!”
Ông cụ bước nhanh tới bên cạnh Lam Tâm Nguyệt, đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, rất sợ đây chỉ là cảnh trong mộng.
Giọng nói của ông tựa như người chết đuối vớ được khúc gỗ trôi nổi, giọng
điệu ngạc nhiên lại vui mừng khiến Lam Tâm Nguyệt suy ngẫm về mối quan
hệ giữa ông cụ và chủ nhân của thân thể này.
“Tiểu Nguyệt, cuối
cùng thì con cũng tỉnh lại, thật là tốt quá! Thật tốt quá! Ông nội còn
tưởng rằng cả đời này không có biện pháp thấy con tỉnh dậy nữa chứ, con
đã hôn mê một năm rồi, con có biết không? Ông trời phù hộ! Cuối cùng thì con cũng đã tỉnh lại! Tiểu Nguyệt, hiện tại con cảm thấy thế nào? Tiểu
Nguyệt?”
Lúc này, ông mới phát hiện cháu gái của mình có chút
khác thường, ông nhìn vào ánh mắt mê man của Lam Tâm Nguyệt, hỏi: “Tiểu
Nguyệt, con cảm thấy chỗ nào không được thoải mái? Mau nói cho ông nội
biết.”
“Ông… ông là ai? Tại sao cháu ở chỗ này?”
Đúng
vậy, nhiều năm qua Lam Tâm Nguyệt cô xem biết bao nhiêu tiểu thuyết
xuyên không cũng không bỏ phí. Hiện tại, cô không có một chút ký ức nào
của chủ nhân trước thân thể này, cho nên ngoại trừ cách giả bộ mất trí,
cô không còn lựa chọn khác.
“Con… con không nhớ ông nội sao? Ông là ông nội của con đó? Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, mau, mau gọi bác sĩ đến đây…”
Trên mặt ông xuất hiện một chút hoảng hốt, ngay sau đó liền nhanh chóng tỉnh táo lại, quay đầu ra ngoài, lớn tiếng hô.
Một hồi rối loạn trôi qua, một người mặc trang phục dành cho quản gia mang
theo bác sĩ và hộ sĩ vội vã chạy vào, kiểm tra và hỏi cô một số vấn đề.
Sau khi cô mờ mịt trả lời xong vài vấn đề, cuối cùng cô cũng nhận được
đáp án trong dự tính —- mất trí nhớ.
Ông cụ để cho quản gia, bác sĩ và hộ sĩ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người cô và ông cụ.
Lam Tâm Nguyệt khẩn trương nắm quần áo, cô rất sợ! Rất sợ bị ông cụ phát hiện ra cô không phải cháu gái của ông.
Mặc kệ là khi bác sĩ kiểm tra cho Lam Tâm Nguyệt hay là hỏi cô một vài vấn
đề, ông cụ đều không có rời khỏi người Tâm Nguyệt nửa bước. Ông đưa tay
vuốt ve tóc của Lam Tâm Nguyệt, nhìn vẻ mặt mê man, ánh mắt khiếp sợ, lo lắng của cô làm ông thở dài một hơi.
“Tiểu Nguyệt, đừng sợ,
không sao hết. Quên thì cũng tốt, như vậy con có thể bắt đầu cuộc sống
mới. Con còn không biết ông là ai nhỉ? Ông là ông nội của con, Lâm Quốc
Hùng. Con là cháu gái của ông – Lâm Tâm Nguyệt. Con yên tâm đi, từ nay
về sau, ông nội không bao giờ để cho con bị tổn thương nữa.”
Thì ra cháu gái của ông cùng tên với cô!
Nhìn ánh mắt cưng chiều của ông, giọng nói kiên định, khiến cho tảng đá treo lơ lửng trong lòng Lam Tâm Nguyệt cuối cùng cũng được buông xuống, vào
giờ phút này cô thật sự coi ông chính là ông nội ruột thịt của mình, Lam Tâm Nguyệt ôm lấy Lâm Quốc Hùng, vui vẻ gọi: “Ông nội!”
Từ nay về sau, ông nội chính là người thân của cô, người thân duy nhất của cô!
——- Buổi tối ——–
Lâm Tâm Nguyệt (tác giả: kể từ đó, con gái nhà chúng ta chính thức thay tên đổi họ thành Lâm Tâm Nguyệt) giả bộ ngủ, chờ Lâm Quốc Hùng rời đi, cô
lập tức nhảy xuống giường, mang dép, chạy vào toilet soi gương.
Cô bé trước gương, mặc áo ngủ màu hồng, dưới lông mi dài nồng đậm là đôi
con ngươi tràn ngập sức sống, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, cái
miệng anh đào chúm chím, bởi vì thời gian dài không có tiếp xúc với ánh
mặt trời, da dẻ có chút nhợt nhạt.
Lam Tâm Nguyệt tự nhủ ở trong lòng: Yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ thay cô chăm sóc cho ông nội thật
tốt, thay thế cô sống thật tốt!