“Không, Phong,
đừng mà, xin anh dừng lại đi…” Trong lòng Lâm Tâm Nguyệt rất sợ, cô chỉ
có thể liều mạng giãy dụa, cầu xin anh buông cô ra, Sâm, cứu em!!! Nước
mắt cô không kiềm được chảy xuống.
Nước mắt nóng hổi rơi vào
trong lòng bàn tay Nam Cung Phong, nhìn dáng vẻ Lâm Tâm Nguyệt mặt đầy
nước mắt, quần áo xộc xệch, Nam Cung Phong mới bừng tỉnh. Liền không
ngừng nói xin lỗi.
Sau đó. . .
Trên đây là một phụ nữ đã xem quá nhiều phim truyền hình lúc tám giờ lên cơn YY.
Trên thực tế lúc Lâm Tâm Nguyệt bị Nam Cung Phong đè xuống sô pha làm cô
liên tưởng đến tình tiết trong phim truyền hình, liền trực tiếp cho đại
soái ca Nam Cung Phong chúng ta một cú. Đường nhiên không phải ở trên
mặt mà là ở bụng. Dù sao thì mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp,
Lâm đại tiểu thư của chúng ta cũng không ngoại lệ.
Xì, chị đây
không phát uy cưng coi chị là mèo Hello Kitty thật à, lúc tỉnh táo luôn
bắt nạt chị, hiện tại uống xỉn cũng không quên ăn đậu hủ của chị, coi
thường chị như mấy con nữ chính trong phim chỉ biết khóc sướt mướt,
không biết phản kháng chờ người tới cứu à, mắc cười quá, mấy năm nay chị học Không Thủ Đạo là đồ bỏ sao?
Có lẽ là trúng một quyền của Lâm Tâm Nguyệt hoặc là vì quá mệt mỏi, Nam Cung Phong ăn một cú đó của Lâm
Tâm Nguyệt xong đau đớn nhíu mày, tay ôm bụng, đủ để thấy một cú này
mạnh cỡ nào. Nam Cung Phong nghiêng người trượt khỏi sô pha, nằm co quắp trên sàn nhà, may mắn trên sàn có lót thảm, cho nên người ta nói đúng
thà đắc tội với tiểu nhân chớ nên đắc tội với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ học Không Thủ Đạo.
Lâm Tâm Nguyệt sửa sang lại quần áo, đứng
lên, hai tay ôm trước ngực, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng lôi thôi lếch thếch như cá chết của Nam Cung Phong, cắn răng nghiến lợi: “Tỉnh rồi
chưa? Có cần em đánh thêm một cú nữa hay không?”
“Anh nói, Tâm
Nguyệt, em có cần rat ay nặng như vậy không? Tốt xấu gì chúng ta cũng là ‘bạn bè’ nhiều năm.” Giọng điệu Nam Cung Phong khôi phục như thường,
trên mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa, giống như kẻ điên lúc nãy không phải
hắn, nhưng khi nói tới hai chữ ‘bạn bè’ lại làm người ta cảm thấy rất vô lực, rất bi thương, rất tuyệt vọng.
Nghe lời Nam Cung Phong nói, trong lòng Lâm Tâm Nguyệt lộp bộp một chút, ánh mắt đầy phức tạp nhìn
anh, không quen nhìn bộ dạng dở sống dở chết của anh, Lâm Tâm Nguyệt
xoay người thuần thục đi vào gian phòng nọ, cầm một bộ quần áo đi ra.
Đem Nam Cung Phong kéo lên, trực tiếp tống vào nhà tắm, đưa quần áo vào cho anh: “Bộ dạng hiện tại của anh thật khó coi, mau chóng tắm rửa sạch sẽ
rồi ra đây, nếu không… Hừ.” Lâm Tâm Nguyệt giơ quả đấm uy hiếp.
Nam Cung Phong giương mắt nhẹ nhàng nhìn cô gái nhỏ bĩu môi nói mát, giơ
đấm đe dọa trước mặt. Trái lại, Lâm Tâm Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm lại xấu hổ, tìm cớ chạy trối chết.
Nam Cung Phong cầm quần áo, có có suy nghĩ nhìn bóng lưng chạy trối chết kia.
Chờ Nam Cung Phong khôi phục dáng vẻ ưu nhã của quý công tử đi đến phòng
khách, liền thấy thân ánh bận rộn của Lâm Tâm Nguyệt loay hoay trong
bếp, trên bàn đã bày mấy món ăn sáng, nhìn thấy món ăn ngon đầy hương
sắc và dinh dưỡng, Nam Cung Phong đột nhiên cảm thấy bao tử mình rất
đối, tâm động không bằng hành động, không chút khách sáo ngồi xuống ăn.
Lâm Tâm Nguyệt đang bưng tô canh đi tới, liền cảm thấy Nam Cung Phong đã ưu nhã ngồi vào bàn ăn, lễ nghĩa hoàn mĩ, động tác tao nhã, phát huy nhuần nhuyễn mệnh danh quý công tử, tất nhiên nếu tốc độ ăn của hắn chậm lại
thì tốt hơn nhiều, Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy động tác của anh mà choáng
váng.
“Không có người giành ăn với anh, đừng có ăn nhanh như vậy, coi chừng mắc…” Lâm Tâm Nguyệt nhìn dáng vẻ ăn ngốn ngấu như quỷ đói
đầu thai của Nam Cung Phong, bất nhã lườm một cái, lời nàng còn chưa nói hết, Nam Cung Phong đã bị nghẹn.
“Khụ, khụ…”
“Ai kêu anh
ăn gấp như thế làm chi, đáng đời.” Tuy ngoài miệng Lâm Tâm Nguyệt nói có chút hả hê, nhưng cô liền rót ly nước cho anh, đưa cho Nam Cung Phong,
thuận tiện giúp anh vỗ vỗ lưng.
Nam Cung Phong bình tĩnh lại,
nhìn Lâm Tâm Nguyệt cẩn thận giúp anh xoa lưng, nắm tay Lâm Tâm Nguyệt,
đứng lên đem cô ôm vào lòng.
“Nam Cung Phong, anh lại động kinh
à? Mau buông em ra!!” Lâm Tâm Nguyệt liền giãy giụa: “Anh còn muốn nếm
thử quả đấm của chị có ngon ngọt hay không à?” Miệng cô vẫn không quên
uy hiếp, đang lúc cô chuẩn bị đánh anh thật thì âm thanh như u lan của
Nam Cung Phong vang lên.
“Tâm Nguyệt, một chút thôi, để anh ôm em một chút cũng được. Anh biết mục đích em tới tìm anh, anh cũng hiểu rõ
em muốn nói gì, cho anh chút thời gian có được không? Anh hứa chuyện này tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa, cho nên lúc này đừng đẩy anh ra, được chứ?”
Nam Cung Phong dúi đầu vào vai cổ Lâm Tâm Nguyệt, tựa như muốn đem sự yếu đuối của mình giấu đi. Lâm Tâm Nguyệt cũng vì lời
nói của anh mà ngừng ngọ nguậy, cô biết mình thật sự đã làm tổn thương
đến sự kiêu ngạo của người đàn ông này.
Trong lúc Lâm Tâm Nguyệt
không biết làm gì để an ủi Nam Cung Phong, ‘binh’ một tiếng cánh cửa bị
người ta đá văng, kẻ đá nó không ai khác chính là Lâm Nhã Nguyệt người
đầy gió bụi hầm hổ chạy từ công ty tới.
Mấy ngày nay, Lâm Nhã
Nguyệt biết thằng bạn thân Nam Cung Phong này trốn ở nhà uống say bí tỉ, nhưng đàn ông cực kì yêu thương em gái rất hẹp hòi, Lâm Nhã Nguyệt còn
ghi hận lần trước trong bệnh viện Nam Cung Phong xém ăn vụng đậu hủ em
gái mình, thế nên mới không có đem chuyện này nói cho Lâm Tâm Nguyệt
biết, thậm chí còn vung tay ra lệnh không cho bất kì ai đi quấy rầy cậu
ta, tốt đẹp hóa với lí do để cho bạn thân được yên tĩnh.
Thế nhưng, hôm nay vừa mới thức dậy nghe nói em gái bảo bối đến nhà Nam Cung Phong, anh liền ba chân bốn cẳng chạy tới đây.
Nói giỡn à, Lâm Tâm Nguyệt đi tìm tên kia khác gì đưa dê vào miệng cọp.
Vừa chạy tới nhà Nam Cung Phong, Lâm Nhã Nguyệt liền không do dự đá bay
cánh cửa ra vào, thầm ước cánh cửa này chính là Nam Cung Phong. Trước
mắt anh chính là cảnh Nam Cung Phong ngang ngược ôm em gái bảo bối nhà
mình, hơn nữa Nam Cung Phong còn ỉu xìu, vì vậy hiểu lầm mới nảy sinh,
máu cún cứ như vậy bắt đầu.
Lâm Tâm Nguyệt nhìn cánh cửa tuyên cáo cuối đời, lại nhìn nét mặt âm trầm của anh hai, trong lòng thầm kêu ‘Cửa à.’
Cửa à cửa, em hãy an tâm ra đi, chị sẽ ghi nhớ việc làm vĩ đại hôm nay của
em, nhất định sẽ để cho thế hệ mai sau phát huy tinh thần của em.
Nam Cung Phong thấy dáng vẻ hận như muốn ăn thịt uống máu mình của Lâm Nhã
Nguyệt, không nhịn được ngửa đầu 45 độ nhìn trời than thở. Vì sao mỗi
lần anh làm chuyện xấu đều bị cái tên bụng dạ đen tối kiêm cuồng em gái
này bắt ngay tại trận vậy? Tại sao tên họ Cổ kia không bị nắm thóp,
chẳng lẽ đây thật sự có liên quan tới vấn đề nhân phẩm?
Cho nên mới nói, Nam Cung Phong mày thật là đáng thương, thật xui xẻo.
Lâm Nhã Nguyệt vừa vào nhà liền đem Lâm Tâm Nguyệt từ trong lòng Nam Cung
Phong kéo ra, động tác kia lưu loát tự nhiên như mây trôi nước chảy,
liền mạch không chút do dự.
“Tâm Nguyệt ngoan, em ra ngoài lâu
như vậy, ông nội chắc đang lo lắng, mau về nhà đi.” Lâm Nhã Nguyệt nhìn
Lâm Tâm Nguyệt cười như núi băng hòa tan, như xuân đến.
“Vậy còn anh?”
“Anh? Anh có chuyện phải ‘trao đổi’ với Phong, nên em về trước đi.” Dù Lâm
Nhã Nguyệt đang nói chuyện với Lâm Tâm Nguyệt nhưng ánh mắt không chút ý tốt của anh lại nhìn chằm chằm Nam Cung Phong.
“Được rồi, ngoan, nghe lời anh, mau về đi.” Lâm Nhã Nguyệt nửa ôm nữa mang Lâm Tâm
Nguyệt, cầm lấy túi xách của cô, dụ dỗ cô ra về.
Lâm Tâm Nguyệt
nhìn nụ cười như gió độc của anh trai, lại nhìn bộ dạng thờ ơ của Nam
Cung Phong, trực tiếp liền quăng ánh mắt ‘Lực bất tòng tâm’ ‘Tự cầu
nhiều phúc’ cho anh, liền bị Lâm Nhã Nguyệt đẩy đẩy ra ngoài.
Lâm Tâm Nguyệt không biết sau khi cô đi thì xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết
Lâm Nhã Nguyệt trở về nhà với tâm tình rất tốt. Vẻ mặt xán lạn như mùa
xuân, nụ cười ngàn năm khó gặp lại luôn treo trên khóe môi, ngay cả ông
nội Lâm cũng nghi ngờ không biết cháu trai có phải uống lộn thuốc hay
không, mà cả đêm Lâm Nhã Nguyệt nhìn Lâm Tâm Nguyệt cười càng giống như
nhật nguyệt đồng huy, ánh mắt nhiều chuyện của ông nội Lâm càn quét trên người hai an hem họ.
Cho nên cô nói, anh trai à, anh có thể hay không đừng dùng nụ cười yêu nghiệt như vậy với cô!!!