Mọi âm thanh yên tĩnh, trời tờ mờ sáng, đêm chuẩn bị biến mất, ánh nắng ban mai chậm rãi đánh thức những sinh linh còn đang ngủ say, thành phố vào buổi sáng vẫn náo nhiệt, ồn ào như cũ, người đi làm vẫn đi đi đến đến, bóng đổ dài trên đường xi măng…
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, rót vào khu nhà ở. Tiếng quát tháo, tiếng va chạm vào buổi sớm, từng mùi thơm trong phòng bếp bay ra ngoài, làn tỏa căn nhà, một bức tranh quen thuộc đến nhường nào.
Lâm Tâm Nguyệt vẫn dậy sớm như bình thường, chuẩn bị bữa sáng phong phú cho cả nhà, nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.
“Mẹ, con mặc quần áo xong, đánh răng xong, quà cũng chuẩn bị xong hết rồi.” Một bàn tay trắng nõn, mềm mại kéo váy Lâm Tâm Nguyệt, âm thanh non nớt vang lên phía sau lưng cô, lời nói mang theo vẻ hưng phấn.
“Thiên Tuấn thật giỏi, nhanh như vậy đã làm xong.” Lâm Tâm Nguyệt xoay người khom xuống, vuốt mái tóc đen mềm mại của con trai, cười khen ngợi.
Cổ Thiên Tuấn được mẹ khen, cười cong cả mắt, bộ dạng ‘người lớn phiên bản nhỏ’ ngửa đầu đắc ý.
“Vậy Thiên Tuấn đi xem ba và em gái chuẩn bị xong chưa.”
“Dạ, mẹ.”
Lâm Tâm Nguyệt cưng chiều nhìn bóng dáng nhỏ bé chạy thùng thùng về phòng, khóe mắt tràn đầy hạnh phúc, năm năm trước, cô sinh một đôi long phụng, đặt tên là Cổ Thiên Tuấn và Cổ Mộ Hi, là quyết định sau khi cô và ông xã bàn bạc xong, để tượng niệm ân sư. Có lẽ ngày đó ông xã bị mình làm sợ, anh liền không muốn cô mang thai lần nữa. :v
Bầu không khí tràn ngập ấm áp, chậm rãi xuyên qua kí ức như biển, quên mất thời gian, lại nhớ đến chuyện cũ.
Năm đó, Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu, cùng bọn Lương Tiểu Cương đều kết hôn rất long trọng, đồng thời bọn họ cũng bị chỉnh rất thê thảm, lúc đó rể phụ Dương Dật Thăng và Mã Quốc Anh bụng lớn ‘kinh hồn bạt vía’, khi đó có nhiều người mài dao soàn soạt chờ ngày bọn họ kết hôn sẽ quậy một trận tưng bừng. Nhưng cặp đôi cô dâu, chú rể này đã sớm bước vào hành trình hưởng tuần trăng mật ngọt ngào, khiến người ta cảm thấy tiếc, bọn Cao Ngạn Bác hối hận đến nghiến răng.
Bốn năm trước, Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu sinh một bé gái, Lương Tiểu Cương và Lâm Đinh Đinh sinh một bé trai, tổ hợp Long Thông cười không ngớt miệng, từ đó liền biến thân thành ông nội bảo mẫu, mà bọn Dương Dật Thăng cũng sinh một bé gái, tiếng cười của những đứa bé và hạnh phúc tràn đầy khiến Lâm Bái Bái sớm nhìn thấu chuyện sống chết thay đổi suy nghĩ, cũng muốn sinh một đứa, điều này làm chồng cô vui mừng, ôm cô xoay vòng tại chỗ.
Lương Tiểu Nhu chính thức trở về tổ trọng án, nhưng là tổ khác, hiện tại, Tây Cửu Long gần như là vợ chồng cùng đánh cùng tiến, phát ra tia sáng chói mắt khiến mọi người hâm mộ.
Lâm Tâm Nguyệt bưng điểm tâm đi ra, dọn xong, nghiêng đầu hướng trong phòng gọi: “Có thể ra ăn điểm tâm rồi, nếu không nhanh sẽ không kịp giờ đến nhà ông cố ngoại đó.”
Nghe tiếng Lâm Tâm Nguyệt gọi, hai nhỏ một lớn từ trong phòng đi ra: “Mẹ, chào buổi sáng.” Cổ Mộ Hị ngửa đầu cười ngọt ngào, ôm chân Lâm Tâm Nguyệt, âm thanh nũng nịu kéo dài.
“Chào buổi sáng, bảo bối, mau ngồi cho đàng hoàng.” Lâm Tâm Nguyệt ôm con gái, hôn gò má của bé, đem bé đặt lên ghế ăn, để bé ngồi xong, Cổ Thiên Tuấn đã tự lên ghế ngồi.
“Chào buổi sáng, Tâm Nguyệt.” Sau khi Cổ Trạch Sâm hôn Lâm Tâm Nguyệt cũng ngồi vào ghế ăn sáng.
Lâm Tâm Nguyệt nhìn ba gương mặt cười tươi, cúi đầu thỏa mãn cười hạnh phúc, một nhà bốn miệng, vui vẻ ăn sáng, hòa thuận vui vẻ, rất ấm áp.
Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm ăn sáng xong liền đưa cặp song sinh này đến Lâm gia, trong Lâm gia giăng đèn kết hoa. Hôm nay, là đại thọ của ông Lâm, nhưng ông không thích phô trương, chỉ muốn dùng bữa với người trong nhà, vì vậy, Lâm Bái Bái và cha mẹ cô ở nước Mĩ xa xôi cũng chạy về.
Lâm Tâm Nguyệt vừa đến cửa liền nhìn thấy một người phụ nữ dáng điệu thướt tha chỉ huy người làm làm việc, cô đến gần gọi: “Chị dâu.”
“Ôi, Tâm Nguyệt, Sâm, các em đến rồi à.” Liêu Tư Tư nghe tiếng gọi liền sửng sốt, xoay người ngạc nhiên cười nói.
“Chị dâu.”
“Chào mợ.” Cổ Thiên Tuấn và Cổ Mộ Hi lễ phép chào hỏi Liêu Tư Tư.
“Ngoan.”
“Đến rồi à.” Lâm Nhã Nguyệt, Nam Cung Phong chậm rãi từ trên lầu đi xuống. Lâm Tâm Nguyệt mang theo nụ cười từ tính, ánh mắt anh nhìn Lâm Tâm Nguyệt và Liêu Tư Tư vĩnh viên đều nhu hòa, còn thằng em rể Cổ Trạch Sâm hoa lệ bị bỏ qua một bên.
Mà cái vị không được người ta để ý đang mắt to trừng mắt nhỏ với Nam Cung Phong, một mảnh sấm chớp rền vang. Đối với cặp tình địch gặp nhau liền đỏ mắt này, Lâm Tâm Nguyệt từ bất đắc dĩ trở thành bình tĩnh, nên coi như không thấy.
“Cậu, chú Phong.” Cổ Mộ Hi thấy Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong tỏa sáng, lập tức chạy tới, còn Cổ Thiên Tuấn khách sáo liếc nhìn hành vi của em gái mình, nghiêm trang chào hỏi.
Lâm Tâm Nguyệt đối với cặp song sinh này đã hết chỗ nói, cũng không biết nói gì, Cổ Thiên Tuấn thì luôn làm ra vẻ giỏi giang, khôn khéo, không những xử lí tốt chuyện của mình, mà còn chăm sóc luôn cô em gái ra đời sau cậu vài phút. Cổ Mộ Hi là cô bé duy nhất trong gia tộc, từ nhỏ đã tinh nghịch, phá phách, nhưng cố tình lại có bộ dạng công chúa búp bê Barbie, miệng nhỏ như được bôi mật, lừa gạt từ ông Lâm cho đến dì vệ sinh đều cực kì thương con bé, nhưng Lâm Tâm Nguyệt rất hiểu rõ bản tính con gái mình, chính là một tiểu ác ma.
Lâm Tâm Nguyệt nhìn người phụ nữ cười xán lạn đứng bên cạnh Lam Nhã Nguyệt, vui vẻ đùa giỡn với hai con cô, bỗng biến sắc, che miệng lẩm bẩm một mình: “Xong rồi, mình đem đồ Nhã Nguyệt muốn mặc bỏ đâu ở đâu nhỉ? Còn quà của ông nội nữa? Xong rồi, xong rồi, Tâm Nguyệt, chị không thể nói chuyện với em nữa, em cứ tùy ý đi.” Nói xong, liền hoang mang rối loạn chạy đi. Đâu còn bình tĩnh và ưu nhã. Lâm Tâm Nguyệt và anh trai liếc nhìn nhau, trong mắt đồng thời lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Có ai ngờ được từ trên xuống dưới Lâm gia đều do người phụ nữ này chăm sóc chứ, một người rất đơn giản, hiền lành thậm chí còn ngây ngô như đứa trẻ, nhưng lại thường quên trước quên sau. Đột nhiên, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy trên thế giới này, đúng là không có người hoàn mĩ, hơn nữa, có nhiều chuyện cần phải dựa vào duyên phận.
Hai năm trước, anh trai nhất kiến chung tình với cô thư kí mới đến phỏng vấn Liêu Tư Tư, lúc đó Lâm Nhã Nguyệt còn tự giễu chính mình: ‘Anh đúng là kẻ kế thừa huyết thống của người đàn bà kia, thậm chí cả chuyện này cũng giống bà ta như đúc.’ Lúc đó, Lâm Tâm Nguyệt cũng không trả lời anh, cho đến khi anh và Liêu Tư Tư kết hôn, Lâm Tâm Nguyệt mới nói với anh một câu: “Tuy anh và bà ấy đều nhất kiến chung tình với người mình thích, nhưng anh yêu người yêu anh, anh và bà ấy không giống nhau, bởi vì anh có được hạnh phúc của mình.” Lúc đó, Lâm Nhã Nguyệt cười thoải mái, trong ngày cưới, Lâm Nhã Nguyệt nắm chặt tay người con gái sẽ cùng anh đi cả đời, nụ cười xán lạn làm người tham gia hôn lễ xém lọt tròng, rớt cằm.
Một năm trước, Nam Cung Phong bị một cô gái quấn lấy, lúc đầu anh chạy trốn khắp nơi, không phải, là đi tọa đàm về y học ở khắp nơi, còn vì sao nữ bệnh nhân kia luôn có thể tìm ra Nam Cung Phong, là vì ai đó nhìn thấy tình địch của mình ngứa mắt chịu không nổi, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mỗi lần Nam Cung Phong trở về lại có một đoạn ‘hữu nghị’ người nào đó.
Lâm Tâm Nguyệt mặc kệ hai người nào đó hết trừng mắt rồi tranh đoạt con gái cô, cô ôm cánh ta anh trai, nghiêng đầu hỏi: “Sao không thấy ông nội?”
“Hôm qua, ông nội phấn chấn cả đêm, sáng sớm lại không biết ông và chú Lâm làm chuyện gì đó rất thần bí.” Đối với chuyện ông mình thường gây ra chút chuyện ‘kinh hỉ’, Lâm Nhã Nguyệt rất bất đắc dĩ, Lâm Tâm Nguyệt gật đầu hiểu rõ. Hai năm trước, đột nhiên ông nội nảy sinh một ít hứng thú kì quái, dứt khoát vứt bỏ hoa hoa cỏ cỏ, chuyên tâm nghiên cứu mấy thứ đồ kì kì quái quái, người trong Lâm gia càng bất đắc dĩ, năng lực trái tim càng tăng mạnh.
Rất nhanh bữa tiệc đại thọ bắt đầu, ông Lâm ăn mặc rất giản dị, cười cũng từ ái, Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Nhã Nguyệt cũng thở phào, ông Lâm thấy vẻ mặt của cháu gái, rất khiếm nhã liếc một cái, ông cũng không phải kẻ ngốc, làm ra chuyện kì quái trong tiệc đại thọ của mình. Bọn Lâm Bái Bái và Lâm Đinh Đinh cũng đến, con cháu về đầy ấp phòng khách, rất náo nhiệt, nhìn tứ đại đồng đường, ông Lâm cười đến thấy răng không thấy mắt.
Lâm Tâm Nguyệt thấy Nam Cung Phong đứng một mình ngoài ban công, đón gió lạnh. Cô bước tới cùng anh nhìn về phía xa xa, khóe miệng khẽ cười, nói thật: “Tư Kỳ là một cô gái tốt.” Tư Kỳ là nữ bệnh nhân theo đuổi Nam Cung Phong, một lần vô tình Lâm Tâm Nguyệt và cô ấy nói chuyện liền trở thành bạn tốt.
“Nhưng cô ấy không phải cô gái mà anh muốn.” Nam Cung Phong dịu dàng nhìn cô, gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười thoải mái, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc Lâm Tâm Nguyệt, cưng chiều nói: “Nha đầu, em phải nhớ kĩ, trừ người anh trai là Nhã Nguyệt, em còn có người anh nuôi này, những thứ khác em không cần lo.”
“Nha đầu, nhớ lời anh nói không, mặc kệ trong tương lai như thế nào, chỉ cần một câu nói của ngươi, dù ở nơi đâu anh cũng sẽ trở về trong thời gian nhanh nhất, những lời này có hiệu nghiệm vĩnh viễn.”
“Người đó tới.” Nam Cung Phong nhìn người đàn ông đi tới, vỗ vỗ vai Lâm Tâm Nguyệt, xoay người rời đi, còn rất mờ ám quăng cho Cổ Trạch Sâm ánh mắt khiêu khích.
Lâm Tâm Nguyệt nhìn đồ ăn mình cầm trên tay, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ, ung dung đi tới cạnh Cổ Trạch Sâm, gương mặt thanh lệ tràn đầy nụ cười tươi sáng.
“Anh thấy em chưa ăn được bao nhiêu, nên cầm chút điểm tâm cho em, đều là món em thích nhất.”
“Ồ, đều là đồ ngọt, anh không sợ bà xã của anh thành người béo sao?”
“Béo cũng không tệ lắm, ôm rất thoải mái.”
“Hừ, anh nói lại lần nữa xem.”
Mặt trời chiều đem bóng hai người kéo dài, âm thanh oán giận và tiếng cười đùa của trẻ con cùng nhau vang tận trời xanh, xa xa nhìn lại khiến người ta nghĩ đến mấy chục năm về sau, hai cảnh tượng đầu bạc răng long, hạnh phúc.
Cả đời một đôi người, hơn mấy chục năm ngắn ngủi, có một người cùng mình làm bạn, bên nhau hạnh phúc đến già, gối đầu thành đôi, cũng chẳng còn gì tiếc nuối.