Trong lúc Lâm Tâm
Nguyệt suy nghĩ làm cách nào để tóm lấy trái tim Cổ Trạch Sâm, Lâm gia
thì rối thành một đoàn. Làm sao không loạn được, cô chủ nhà họ Lâm –
viên ngọc quý trên tay chủ tịch Lâm ban đêm ban hôm trèo tường trốn ra
ngoài, nói lộn, nói lộn, là bò từ lầu hai xuống dưới, sau đó chuồn khỏi
biệt thự.
Xem cô gái vụng về bò từ lầu hai xuống trong camera,
Lâm Quốc Hùng đau lòng muốn chết, đây chính là viên minh châu mà ông
nâng niu trong lòng bàn tay, là vật báu ông cẩn thận che chở trong ngực, ông xem như bảo bối cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Hôm
nay, lại vì một thằng nhóc thúi tha mà làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Ông tuyệt đối, tuyệt đối không để cho thằng nhóc thúi tha kia tiếp cận bảo
bối của ông! (Tác giả: Ông nội, ông lầm rồi. Là bảo bối nhà ông quấn
quit con nhà người ta á.)
“Tiểu Lâm, đem tài liệu của thằng nhóc
này mang tới đây, chuyện nên làm thì cứ làm, thuận tiện báo cho hắn
biết, để cho hắn chuẩn bị sẵn sàng, mặt khác nếu Tiểu Nguyệt trở về kêu
con bé tới gặp tôi.”
“Dạ, ông chủ.”
Tiểu Nguyệt, con đừng
trách ông nội, ông nội cũng vì muốn tốt cho con thôi, nhìn bầu trời đầy
sao ở bên ngoài, trong lòng Lâm Quốc Hùng nặng nề như núi Thái Sơn đè.
Lâm Tâm Nguyệt ở trong bệnh viện hồn nhiên không hề hay biết mọi chuyện xảy ra ở nhà, hiện tại cô còn đang cố gắng quấn quit lấy Cổ Trạch Sâm.
Vốn là Cổ Trạch Sâm muốn Lâm Tâm Nguyệt về nhà trước, bản thân hắn ở lại
chăm sóc cho Cổ Trạch Dao là được rồi. Nhưng da mặt Lâm Tâm Nguyệt quá
dày, sống chết cũng không chịu về. Cổ Trạch Sâm làm mặt lạnh muốn cô về
nhà, lập tức hai mắt cô ngân ngấn nước như mưa phùn nhìn chằm chằm Cổ
Trạch Sâm, đáng thương bạn nhỏ Cỏ Trạch Sâm công lực chưa đủ, mỗi lần
đều giương cờ trắng chịu thua.
Thật ra sau khi Lâm Tâm Nguyệt tỏ
tình với Cổ Trạch Sâm xong, Cổ Trạch Sâm vừa thấy cô liền đỏ mặt, kế
tiếp liền muốn chạy trốn. Khổ nỗi, hiện giờ Cổ Trạch Dao đang nằm trong
phòng bệnh, muốn tránh mặt cũng khó. Lâm Tâm Nguyệt làm sao có thể dễ
dàng buông tha cho hắn chứ, thật vất vả mới có thể tỏ tình xong, cô làm
sao để Cổ Trạch Sâm bỏ trốn dễ dàng như vậy được.
Nửa đêm, Cổ
Trạch Dao tỉnh lại. Phát hiện em trai mình và Lâm Tâm Nguyệt giống như
đang chơi trò mèo vờn chuột, bất giác cười trộm trong lòng, nhưng Cổ
Trạch Dao sợ người nhà Lâm Tâm Nguyệt lo lắng, nên khuyên cô về trước
đi.
“Tiểu Nguyệt, em nên về nhà trước đi, đã trễ như vậy rồi nếu người nhà không tìm thấy em nhất định sẽ lo lắng lắm.”
“Nhưng mà em muốn ở lại với chị.”
“Không sao đâu, có Sâm ở lại với chị là được rồi. Hơn nữa, ngày mai em có thể
đến thăm chị, vả lại Sâm nhà chị sẽ không biến mất đâu mà em lo, bằng
không chị để Sâm đưa em về.” Cổ Trạch Dao thấy bộ dạng xấu hổ của em
cũng bắt đầu trêu ghẹo, nào ngờ em trai cô và Lâm Tâm Nguyệt đều ngượng
chín cả mặt.
“Chị Dao, đáng ghét quá mà! Em mặc kệ chị á, em về
đây, còn anh không được đi theo em đó!” Lâm Tâm Nguyệt liếc nhìn Cổ
Trạch Sâm một cái, mặc dù cô tỏ tình trước, nhưng bị Cổ Trạch Dao nói
huỵch toẹt như vậy cô cũng thấy mắc cỡ lắm chứ bộ, cô giậm chân một cái
rồi xoay người chạy ra ngoài. Nếu như cô biết, đây là lần cuối cùng cô
gặp mặt Cổ Trạch Sâm, cô nhất định sẽ không nói như vậy.
“Ha ha…
Em trai, em mau kể cho chị biết, giữa em và Tiểu Nguyệt xảy ra chuyện gì vậy?” Sau khi Lâm Tâm Nguyệt rời đi, Cô Trạch Dao lại tiếp tục trêu
ghẹo em trai.
“Chị đừng có bà tám như vậy, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“Nói thật, Tiểu Nguyệt là cô gái tốt, nếu em dám bắt nạt con bé, chị sẽ không vì tình chị em mà bỏ qua cho em đâu.”
“Biết rồi, bà chị.”
Bây giờ, Lâm Tâm Nguyệt hay là Cổ Trạch Sâm đều không thể ngờ, đây là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.
Chờ đến khi bọn họ gặp lại nhau lần nữa, đó là chuyện của mười mấy năm sau.
Lâm Tâm Nguyệt về nhà, cô phát hiện đèn đuốc sáng rực. Tiêu rồi, bị ông nội phát hiện, xem ra lần này nhất định bị cấm túc dài dài, Lâm Tâm Nguyệt
làm bộ bình tĩnh vào cửa thì đã thấy quản gia đứng đó chờ cô.
“Cô chủ, ông chủ đã dặn, nếu cô trở về thì bảo cô đến phòng sách tìm ông.”
“Ồ, cháu biết rồi.” Ây, lần này ông nội thật sự nổi giận rồi, oa oa làm sao bây giờ.
Vừa vào phòng sách, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy bầu không khí rất nặng nề, nhìn ông lão đang ngồi bên cạnh cửa sổ, cẩn thận gọi: “Ông nội.”
Nghe được giọng nói cẩn thận từng li từng tí của cháu gái, ông không đành
lòng nhìn bộ dạng đau lòng của cháu yêu, nhưng ông không còn cách nào
khác, vì tương lai của con bé, ông không ngại phải làm kẻ xấu.
"Ngồi xuống đi" Lâm Quốc Hùng xoay người lại, bảo Lâm Tâm Nguyệt ngồi xuống.
“Con tỉnh lại đã lâu, cũng nên đi học, con xem con thích học trường nào, ông nội giúp con đăng kí.”
“Dạ?” Giọng nói nghiêm túc của Lâm Quốc Hùng khiến Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy có điềm xấu, cô cầm xấp tư liệu lên nhìn, phát hiện đều là tư liệu những
trường học của nước Mĩ: “Ông nội, vì sao đều là tư liệu của các trường ở Mĩ vậy, tại sao không có Hong Kong?” Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu hoang
mang nhìn Lâm Quốc Hùng.
“Không có Hong Kong, mấy ngày nay con ở nhà thu xếp một chút, cùng sau theo ông nội về Mĩ.” Lâm Quốc Hung kiên định nói.
“Vì sao? Bởi vì con không nghe lời ông lén trốn ra ngoài sao, ông nội, sau
này không dám nữa.” Lâm Tâm Nguyệt kích động đứng lên, nhỏ giọng cầu
xin.
Lâm Quốc Hùng cắt ngang lời cầu xin của Lâm Tâm Nguyệt: “Con vì thằng côn đồ kia mà mạo hiểm chạy ra ngoài sao?”
“Ông nội…”
“Tiểu Nguyệt, con hận ông cũng được, oán ông cũng không sao, ông sẽ không để
con ở lại Hong Kong, cũng sẽ khôn để cho con gặp lại thằng nhóc đó.”
Thấy anh mắt ẩn chứa nỗi thống khổ của Lâm Quốc Hùng, Lâm Tâm Nguyệt không
nỡ cự tuyệt ý tốt của ông. Cô biết ông nội rất thương cô, chấp nhận bị
cô oán hận cũng muốn đưa cô qua Mĩ để bảo vệ cô, trong lòng ông nhất
định cũng rất đau khổ. Mấy ngày nay, cô chỉ biết có bản thân mà không để ý tới cảm nhận của ông nội. Cô đúng là bất hiếu, nhưng cô không thể đi
Mĩ.
“Ông nội, anh Sâm không phải là côn đồ, anh ấy sẽ thay đổi.
Với lại, hiện tại anh ấy còn nhỏ, ai biết được sau này trưởng thành anh
ấy sẽ thế nào?” Tương lai, anh Sâm chính là một bác sĩ pháp y nổi tiếng
nha.“Con cũng biết nói là ‘sau này’, chuyện tương lai ai có thể đoán
được.” Lâm Quốc Hùng dùng lời của Lâm Tâm Nguyệt phản bác lại lời cô.
“Con…” Con biết, đương nhiên là con biết, nhưng ông nội không biết, cô lại
không thể nói. Nếu nói ra thì tất cả đều xong: “Con tin anh ấy!”
“Ừm. Con tin nó?” Lâm Quốc Hùng nghi ngờ tại sao cháu gái của mình lại có
lòng tin với thằng nhóc thúi kia như vậy, bởi vậy ông đưa ra một quyết
định: “Con đã tin tưởng hắn như vậy, được, ông cho nó thời gian mười năm để chứng minh xem nó có xứng với lòng tin của con hay không.”
“Sao ạ?”
“Mười năm, chỉ cần thằng nhóc đó ở trong vòng mười năm có thể trở thành người có ích, mà con vẫn còn thích nó, ông sẽ để con trở về.”
“Ông
nội, ông nói thật sao?” Tốt qua, mười năm sau Sâm chính là bác sĩ pháp y nổi tiếng, mà nội dung của phim chính thức bắt đầu ở mười năm sau, khi
đó cô trở về đúng lúc.
“Ừ.”
“Thật tốt quá! Cảm ơn ông nội!” Lâm Tâm Nguyệt kích động chạy tới ôm chầm lấy Lâm Quốc Hùng.
“Con thật sự có lòng tin với nó như vậy sao?”
“Dạ, con tin anh ấy.” Người khác không biết, nhưng cô biết tương lai của Cổ Trạch Sâm ra sao. Lâm Tâm Nguyệt kiên định đáp.
Nói Lâm Tâm Nguyệt có lòng tin với Cổ Trạch Sâm, còn không bằng nói cô có
lòng tin với nội dung trong phim. Thật ra, chính cô cũng không biết cô
vì nội dung trong phim mới thích Cổ Trạch Sâm hay là vì nguyên nhân
khác, ngay cả cô cũng không rõ.
Mười năm, coi như cho cô và Cổ Trạch Sâm một cơ hội lựa chọn một lần nữa đi.
Vì đề phòng Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm gặp nhau, tiếp tục làm ra
chuyện nguy hiểm, ông đã sai người canh giữ ngoài cửa phòng của Lâm Tâm
Nguyệt cả ngày lẫn đêm, đồng thời ông tịch thu luôn điện thoại di động
của cô, bắt cô ở nhà chờ tới ngày xuất ngoại.
Lâm Tâm Nguyệt bị nhốt ở nhà hoàn toàn không biết ông nội của mình đang ở trong bệnh viện Cổ Trạch Dao đang nằm.
Lâm Quốc Hùng muốn tận mắt nhìn thấy thằng nhóc Cổ Trạch Sâm mà cháu gái
bảo bổi của mình ngày nhớ đêm mong, cho nên sáng sớm liền dẫn quản gia
tới bệnh viện.
“Cậu chính là Cổ Trạch Sâm.” Rõ ràng là câu nghi
vấn, nhưng Lâm Quốc Hùng lại dùng giọng nói khẳng định hỏi, có thể đây
là thói quen của người làm ăn ----- không bao giờ làm chuyện mình không
nắm chắc.
Sáng sớm, Cổ Trạch Sâm muốn giúp chị hai mua đồ ăn
sáng, đang đi trên hành lang thì bị người khác kêu lại. Cổ Trạch Sâm
từng sống ở cô nhi viện trong một thời gian, nên hắn cũng học được cách
đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cũng học được cách phân biệt cấp bậc xã
hội của người với người, người trước mặt ăn mặc cao sang, khí chất và
ánh mắt sắc bén chỉ có người ở giới thượng lưu nhiều năm mới có, hai
điều này nói cho hắn biết, người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi này
tuyệt đối không phải là người bình thường, hắn cũng có thể khẳng định
mình chưa từng gặp qua người này, nhưng hắn không biết tại sao ông ta
lại biết tên mình.
Thấy vẻ mặt hoài nghi của Cổ Trạch Sâm, Lâm Quốc Hùng tự nhiên nhắc tới: “Tôi là ông nội của Lâm Tâm Nguyệt – Lâm Quốc Hùng.”
Có thể không ai biết ông nội của Lâm Tâm Nguyệt, nhưng nói tới cái tên Lâm Quốc Hùng thì người có hiểu biết đều rõ, ông là lão đại trong ngành bất động sản – kẻ lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, dựa vào sức của chính
mình lập nên tập đoàn Lâm thị, không ai dám chọc vào ông, ngay cả hai
giới hắc bạch lưỡng đạo cũng phải nể mặt ông ba phần, Cổ Trạch Sâm cũng
rất bội phục và sùng bái ông.
Cổ Trạch Sâm không ngờ cái đuôi nhỏ suốt ngày chạy theo sau hắn và Dương Dật Thăng lại là cháu gái của Lâm
Quốc Hùng, mặc dù trong lòng Cổ Trạch Sâm rất kinh ngạc, nhưng vẻ mặt
vẫn rất bình tĩnh.
Lâm Quốc Hùng tán thưởng nhìn thoáng qua Cổ
Trạch Sâm, không tệ, biết ông là ai mà vẫn bình tĩnh: “Hôm nay, tôi tìm
cậu, thứ nhất là vì muốn nhìn xem người mà cháu gái bảo bối của tôi yêu
thích là người như thế nào. Thứ hai là vì tôi có mấy lời muốn nói với
cậu.” Lâm Quốc Hùng một bên quan sát sắc mặt Cổ Trạch Sâm, một bên ung
dung đi tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
“Cậu biết không, thật
lòng tôi rất không thích cậu.” Lâm Quốc Hùng nhìn lướt qua bàn tay nắm
thành quả đám của Cổ Trạch Sâm: “Tôi không thích cậu cũng không phải vì
xuất thân của cậu, mà vì chính con người cậu. Chính vì cậu mà Tiểu
Nguyệt luôn đối mặt với nguy hiểm, vì cậu mà con bé thường bị thương,
cho nên tôi cấm túc Tiểu Nguyệt ở trong nhà, ban đầu tôi còn có ý định
đưa con bé ra nước ngoài, không bao giờ cho con bé… trở về.” Lâm Quốc
Hùng nhìn chăm chú thiếu niên trợn to hai mắt vì lời nói của mình, thầm
khen ánh mắt thật tốt. Lâm Quốc Hùng làm bộ như không thẩy, vẻ mặt khinh thường: “Nhưng bé ngốc kia vẫn năn nỉ ỉ ôi với tôi, tìm đủ các loại lí
do để thuyết phục tôi. Vì vậy, tôi và con bé đã giao ước với nhau: Chỉ
cần mười năm sau, cậu có thể trở thành người có ích cho xã hội, tôi sẽ
để Tiểu Nguyệt trở về Hong Kong, tôi cho rằng như vậy sẽ chặt đứt được ý nghĩ của con bé, không ngờ con bé lại kiên định nói cho tôi biết nó tin tưởng cậu, tin cậu có thể làm được. Còn cậu?”
Trên hành lang rất yên tĩnh, Lâm Quốc Hùng chờ đợi, ông chờ câu trả lời của Cổ Trạch Sâm.
“Tôi chờ cô ấy trở lại.” Một câu nói đơn giản, lại bao gồm ba lời hứa hẹn,
lời hứa đối với hắn, đối với Lâm Tâm Nguyệt, đối với Lâm Quốc Hùng.
“Ha ha, vậy tôi mỏi mắt chờ mong.” Xem ra ông không muốn phục cũng không
được, ánh mắt kia, ông chắc chắn không nhìn sai. Ông cũng từng có ánh
mắt như vậy, và ông đã thành công. Tương lai, thằng nhóc này cũng không
phải là nhân vật tầm thường, Lâm Quốc Hùng nở nụ vui sướng xoay người ra khỏi bệnh viện, Cổ Trạch Sâm thấy ông rời đi, trong chốc lát liền kiên
định xoay người đi mua bữa sáng cho chị hai.
Lần đầu tiên Lâm
Quốc Hùng và Cổ Trạch Sâm giao chiến, khiến cho Lâm Quốc Hùng có ấn
tượng rất tốt với Cổ Trạch Sâm, đồng thời cũng có cái nhìn mới về hắn,
cũng là cho Cổ Trạch Sâm hạ quyết tâm.