Sườn Núi Lạc Phượng

Chương 7



Phượng Châu rất rõ lập công lớn ở nơi có khả năng nội chiến là vô cùng dễ dàng, thăng quan cũng vô cùng đơn giản. Nhưng những thứ quá dễ dàng đến không có gì mới mẻ cả. Vì vậy nàng phải chịu đựng vết thương ở tuổi đôi mươi trước khi lảo đảo đến đại doanh báo danh.

Sao mấy lão già kia vẫn ở đó? Trong lòng Phượng Châu rất khó chịu, hành lễ bằng sắc mặt khó coi. Sao hoàng thượng còn chưa làm thịt họ?!

“Trong kinh có biến.” Tin tức bất lợi nhanh chóng lan truyền. Mặc dù hoàng đế vẫn bình tĩnh như trước nhưng mọi người vẫn lúng túng. Một số quan viên có người nhà ở kinh thành còn hoảng loạn hơn.

“Kẻ nào không có mắt dám làm phản?” Phượng Châu hỏi quan viên qua lại thân thiết.

“Là tứ hoàng tử.”

“Một cậu bé mười bốn tuổi? Còn có tiền đồ hơn ta nữa!”

“Suỵt—” Đối phương tái mặt vì sợ hãi.

“Đứa nhỏ mười bốn tuổi, nếu không có danh vọng, binh quyền, nhất định phải dựa vào những kẻ quan to lạm quyền với dám soán vị. Những kẻ quan to lạm quyền đó mới phiền phức.” Phượng Châu an ủi hắn, nhưng càng an ủi lại càng không ổn.

“Cậu ruột của hoàng tử là Tả tướng quân của Cấm vệ quân…” Hắn ta sắp khóc tới nơi. Trong ngoài cùng vây công, còn chơi thế nào nữa chứ?

Cho nên hoàng thượng không giết mấy tên khốn trong Binh bộ sao? Phượng Châu nhìn vào lều chính từ xa, cũng không vội vàng chạy đến đó để thể hiện lòng trung thành của mình. Nàng hướng đến những vị tướng chiến đấu trên tiền tuyến.

“Lục đại nhân!” Đám đàn ông đang tìm sống dưới nhát đao đều phục võ nghệ của nàng sát đất. Dù không hiểu vì sao Phượng Châu lại che giấu quân công của mình nhưng họ cũng có thể hiểu được: phụ nữ toàn thích đám thư sinh phong lưu phóng khoáng, có thể đại nhân đang cố tạo hình tượng thiếu niên xinh đẹp yếu đuối? Thật vất vả quá!

Đương nhiên Phượng Châu cũng không giải thích gì nhiều, chỉ tươi cười chào hỏi huynh đệ đồng đội, đồng thời lắng nghe tình hình biên quan và việc điều quân.

Binh lính trong doanh không có cảm tình với quan lớn trong kinh, quan trong kinh thành cũng phàn nàn về chỗ ở tồi tàn cùng những quy định cứng nhắc của quân đội.

“Có vẻ rắc rối!” Phượng Châu không thèm quan tâm xã tắc thế nào, một tên xấu xa như nàng cho dù làm Man Di cũng có bản lĩnh ăn ngon uống cay, chết thêm vài quan viên mắt cao hơn đầu vừa hay đúng ý của nàng hơn.

“Lục đại nhân, ngài nói…” Người trước mặt đẹp trai rạng rỡ như vậy vẫn là Ngự sử đại nhân như cũ, là kinh ngạc sửng sốt hay đã biết từ trước?

“Ngươi thích ai làm hoàng đế? Vị hiện tại hay vị đang mưu phản trong kinh?”

“Đương nhiên là thiên tử hiện tại! Ít nhất hoàng thượng cũng là thái tử chính thống, sau khi lên ngôi cũng đã xử không ít quan lại tham ô. Đổi thành tên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia sao dân chúng còn đường sống được.”

“Vậy được rồi!” Phượng Châu vỗ vỗ bờ vai rộng lớn của tướng quân, có phải nàng làm người quá tốt rồi không, lời đại nghịch bất đạo như vậy mà cũng dám nói với nàng, không sợ nàng mật báo chỉnh chết hắn à? “Tất cả mọi người chiến đấu hết mình thì ta cũng nói thật, trận chiến này không tới một tháng sẽ thắng. Đi theo hoàng thượng chính là đường sống. Đi về phía bên kia tất cả bạn bè người thân đều phải chịu tội.”

“Vâng! Mạt tướng đã hiểu!” Không hổ là Lục đại nhân đa mưu túc trí!

Bóng người ở góc khuất trong nháy mắt biến mất, Phượng Châu vừa nhìn thấy liền không để ý.

Vừa về lập tức để Phượng Từ mua lượng lớn trân phẩm với giá rẻ trong tay đám nữ quyến quý tộc đang sợ hãi, khi tình hình ổn định sẽ bán gấp đôi.

Đánh nhau đi! Giàu có đi!

Trong lòng Thẩm thượng thư hiểu rõ: bản thân chỉ còn lại một cái mạng, nhưng cuộc nội chiến sắp bắt đầu, giết quan lớn của Binh bộ là chuyện xui xẻo lớn. Hắn và mấy tên thân cận bị ép đến binh doanh, trước mắt chỉ có thể thấp thỏm chờ tin tức từ kinh thành, không thể di chuyển. Người đi trà lạnh, bọn họ chẳng khác gì quân cờ bị “đồng minh” phía sau hy sinh – một quân cờ bảo vệ cọc ngầm!

Bởi vậy khi Phượng Châu tiếp cận Thẩm thượng thư, binh lính canh giữ đều rất kinh ngạc, một người trong số đó phải lẻn đi bẩm báo lại.

“Thẩm đại nhân!” Phượng Châu vẫn hành lễ như cũ với một sự tôn trọng vô cùng kỳ lạ.

Thẩm Viễn không thể hiểu được ý đồ của Ngự sử đẹp trai phong lưu nổi tiếng cả kinh thành, đáp lễ bằng một nụ cười giả tạo: “Không biết Lục đại nhân phụng theo ý chỉ của hoàng thượng hay có chuyện gì khác muốn dạy dỗ?”

“Đại nhân!” Phượng Châu nghiêm nghị nói, “Thật sự trong nhà ti chức có một nữ tỳ bị tam công tử Thẩm gia coi trọng. Nhưng mấy ngày trước có người đến nhà nói nàng ấy bị đánh cho một trận vì ghen tuông, tứ giận quá nên về nhà ti chức làm quản gia lâm vào tình thế khó xử. Cho nên…Khụ khụ, xin đại nhân nói vài lời trước mặt công tử, nếu cô nương kia chọc thiếu phu nhân không vui thì để ti chức sắp xếp nàng đến chỗ người môi giới đi… “

Thẩm Viễn cố hết sức chịu đựng, tên này là đồ ngốc hay ở đây chế nhạo hắn? Hay…tới đầu hàng?! Hắn ta miễn cưỡng kìm nén sự bất mãn của mình, đáp: “Đứa nhỏ chưa trưởng thành, không sửa được, khiến Lục đại nhân chê cười! Khi về ta sẽ dạy nó một bài học—”

Khi tướng quân hộ vệ đến, Phượng Châu không ngại trò chuyện cười đùa với hắn, không nói nhiều đã đi. Để lại một vũng nước lăn tăn.

Trở lại căn lều đơn sơ, hộ vệ nàng đã từng gặp đều mặc quân phục. Nhưng nàng chẳng thèm để ý tới bọn thuộc hạ lo chuyện không đâu hay có ý đồ riêng. Nàng lấy ra một tờ giấy cũviết không ít chữ ngổn ngang từ trong tay áo, nếu đã quen thuộc với cách viết bí mật có thể sẽ từ từ đọc ra tên từng người…

Ngọn nến vừa được thắp lên, Phượng Châu hài lòng nhìn ba cái tên ở một góc giấy, cẩn thận xé góc đó, tiến lại gần ngọn lửa cho cháy hết.

Còn lại đều là một ít nhân vật nhỏ bé, chỉ cần động nhẹ là đã có thể đưa cả nhà họ rời xa thế giới giàu sang…

Ha ha! Vẫn nên tỉnh khỏi giấc mộng mười năm quan trường sớm thôi!

* * *

Cuộc chiến sắp bắt đầu.

Phượng Châu ung dung trốn trong trại nói chuyện với các quan văn; chỉ có một số ít tướng lĩnh, bao gồm cả hoàng đế, biết nàng đang bình phục sau chấn thương. Thật ra vết thương của nàng đã ổnt ừ lâu, chém thêm mấy đao nữa cũng chẳng sao cả.

Bổn đại nhân sẽ không vui khi ở chung với máu me mồ hôi dơ bẩn, được chưa?!

Cho nên nàng vẫn thường lui tới với một đám nhà họ Thẩm bị giam giữ. Vì lẽ đó cũng dẫn tới “trung thần” không vui.

“Lục hiền đệ, ngươi công khai lui tới với tên cầm đầu phản loạn là muốn phản bội hoàng thượng sao?”

“Không, không phải!” Lục Phượng Châu lắc đầu giải thích lý do: “Chúng ta không có bchứng cớ phản nghịch của bọn họ, đến cả chứng cứ tham ô cũng không có đã bắt quan viên đường đường là tam phẩm của Binh bộ quả thật rất vô lý. Đây là thứ nhất, thứ hai là…” Nàng nhìn chằm chằm đối phương cười nửa miệng, trong mắt lóe lên tính toán khó lường, nàng nhẹ nhàng nghiêng người nói: “Ta lôi kéo tình cảm với bọn họ, nếu như tìm được tin tức những kẻ phản nghịch chiếm giữ kinh thành há chẳng phải lập công lớn sao?”

Hai mắt đối phương sáng lên, “Thông! Thông minh!”

Trong lòng Phượng Châu cười điên cuồng: Đối với một tên ngốc ngốc nghếch như vậy, thà rằng đừng vào triều đình để làm nàng ngứa mắt thì hơn!

Trống quân vang trời, dáng vẻ quân tử gọn gàng. Vừa không đẹp lại còn không vui chút nào.

Phượng Châu thoắt ẩn thoắt hiện. Có đồng liêu mỉa mai nàng lấy “sắc đẹp” để được cưng chiều – haha, nàng chính là “đẹp”, là “phụ nữ” đó!

Còn có người nói nàng thông đồng với địch – đều bị võ tướng bên cạnh hoàng thượng chặn lại. Các chiến sĩ chỉ tin vào sự thật mắt nhìn thấy, thậm chí còn sùng bái tôn kính một cách mù quáng đối với những người có võ nghệ giỏi hơn họ.

Hơn nửa tháng, hoàng đế chỉ nhìn nàng thật sâu vài lần, sau đó lại lâm vào giữa quân sự, văn thư cùng với đại thần văn võ.

Vì vậy, Lục Phượng Châu càng tăng cường hành động.

Thẩm Viễn đã sớm quên rằng chính Phượng Châu là người đã một tay thao túng, giết cháu mình và hủy hoại gia sản của mình. Cho dù có nghi ngờ, hắn cũng bị nụ cười ngốc nghếch, xinh đẹp có một không hai của Phượng Châu làm tan biến.

Chủ nhân còn giữ được bình tĩnh nhưng thuộc hạ đã điên lên vì sợ hãi. Trong nhiều tháng, giam cầm không giết cũng không dùng, không lạnh cũng không nóng đã khiến căng thẳng của họ lên đến đỉnh điểm. Vì vậy, người đầu tiên tìm đến Phượng Châu là Viên ngoại lang Binh Bộ, nhờ nàng hỏi thăm tin tức vợ con ở kinh thành, nàng không hổ thẹn mà nhận vàng giấu bên người. Sau đó còn có Thị lang đại nhân luôn bất hòa với nàng hỏi nàng về tình hình chiến trận phía trước, Lục Phượng Châu nhận lấy khuyên tai ngọc hắn yêu quý đưa cho, chỉ trả lời hắn một câu: “Hoàng thượng sẽ thắng.”

“Sao mà biết–“

Phượng Châu dửng dưng nhìn hắn, “Quân ở kinh thành không tinh nhuệ, tướng quân không tốt, tự mình giải quyết không được, há có thể đánh nhau lâu?”

“Chẳng…chẳng lẽ không sợ…”

“Ồ, những kẻ hằng năm chỉ biết làm mưa làm gió ăn nhiều bổng lộc chết đi một ít cũng không tệ đâu! Ngài xem đi, sở dĩ hoàng thượng không lập hậu không phải là để ngăn cản chuyện này sao? Những người khác chết đi sống lại thì có sao, chỉ cần vị thiên tử này còn sống thì phi tần con cái gì cũng sẽ có thôi.” Nàng cố ý khoe khoang một trận, hoàn toàn làm rối tung sự tỉnh táo của đối phương. “Ngài vẫn nên suy nghĩ cách để bảo vệ mạng sống của bản thân và gia đình đi.”

Buổi tối, Phượng Châu nhận được một bức thư tay ngắn gọn súc tích – tòng quân.

Ồ, nhậm chức, nhậm chức!

Quan phục cứng nhắc, thống nhất được mặc trên người của Ngự sử Lục Phượng Châu giống như hình ảnh mà dân chúng vẫn thường cúng bái, không giống đại thần của hoàng đế mà lại càng giống hoàng đế hơn. Đây là quan phục mũ quan mà Phượng Châu bỏ ra giá cao để may: Mỗi một thứ đều được làm với nhau, bao gồm cả phụ kiện, thế nhưng mỗi thứ lại có một phong cách riêng.

Ngự sử đại nhân kiêm Thiếu bảo của Thái Tử bái triều nghị đại phu phong độ nhẹ nhàng, thời gian chờ đợi gặp giá cũng không bao giờ quá nửa khắc, cho dù thỉnh thoảng hoàng đế đưa ra những nhận xét ngỗ ngược cũng chỉ mỉm cười bỏ qua. Các đại thần có người nịnh bợ nàng, có người cố hết sức bôi nhọ nàng, quyết tâm không qua lại với nàng để thể hiện sự “trong sạch”. Họ dường như không thể nhớ được những thăng chức và ban thưởng gần đây của Phượng Châu, tất cả đều dựa trên công trạng quân đội. Trong tiềm thức, không ai liên tưởng một vị thư sinh mềm mại với chiến trường, nếu có thì cũng chỉ là khua môi múa mép.

*Thiếu bảo trong Tam thiếu (Thiếu sư, Thiếu phó, Thiếu bảo) là chức quan to trong triều đình phong kiến, đứng sau Tam Thái (Thái sư, Thái phó, Thái bảo).

Tuy nhiên, cũng có người nhận ra được lai lịch của nàng, chẳng hạn như Trung thư thừa tướng Mông Phù Nguyên.

“Vết thương của Lục đại nhân đã lành chưa?” Mông Phù Nguyên là nguyên lão hai triều, làm người khiêm tốn, nói chuyện đúng mực. Nói không hiểu quan sát lời nói là giả, nếu không cũng sẽ không thăng lên vị trí cao, nhưng ông sẽ không bao giờ tạo cho người ta ấn tượng xu nịnh và đạo đức giả, cũng sẽ lật ngược tình thế trong nháy mắt khi cần chống đỡ đại cục.

Phượng Châu tuy có cảnh giác nhưng ấn tượng của nàng đối với ông khá tốt. “Đa tạ Mông đại nhân đã quan tâm. Hạ quan da dày thịt béo, va cham một tí cũng không có gì nghiêm trọng.”

Mông Phù Nguyên không nói nhiều, lại đổi chủ đề, “Trong đêm Thái thị lang đã tự thú với hoàng đế, thú nhận quan viên Binh bộ đã thông đồng với ngoại tộc và biển thủ tiền lương của quân đội. Ta tính đi tính lại cũng chỉ có Lục đại nhân có thể tự do qua lại với bọn họ để thuyết phục. Công lao này không cần phải mượn cớ khước từ nhỉ?”

Phượng Châu chớp chớp mắt nói: “Tướng gia! Hạ quan chỉ muốn hỏi xem trong nhà bọn họ có nhường lại giai nhân xinh đẹp giá rẻ không nên mới tìm họ nói chuyện, ngài đừng nghĩ hạ quan lợi hại như vậy.…”

Sau một hồi sững sờ, Mông Phù Nguyên đã học được cách nghe những lời vớ vẩn nhảm nhí của “giai nhân” trước mặt là tình báo. Người này không màng danh lợi lại không thèm chút ít bổng lộc. Vậy “hắn” muốn cái gì?

Lục Phượng Châu – bất kể tên ban đầu là gì – nóng vội làm việc, tốn sức tâm cơ là vì cái gì?

_______________________________

Tác giả có điều muốn nói:

Quả thật không có hi sinh sẽ không có thắng lợi, tính mạng của những con người vô danh đó giống như con kiến hôi mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.