“Nàng quả thực đã nói như vậy?”. Nam nhân ngồi bên bàn gỗ, khuôn mặt lạnh như băng, tay cầm sách không hề hạ xuống một giây nào.
Lí mama cúi đầu, nét mặt già nua vô cùng bình tĩnh ”Thưa vương gia, Ngọc vương phi đã nói chính xác như vậy.”
“Vậy sao…”. Thật là ngạc nhiên nha, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hay sao? Nữ nhân kia lại có thể bỏ qua cơ hội để tiếp cận hắn? Hoàng Phủ Luật rốt cục ngẩng đầu, buông sách trong tay ra, nhíu mày suy nghĩ…
“Hay để nô tỳ đi tiếp Tình phu nhân đến Cô Vụ cư?”
“Không cần vội, ngươi cứ lui xuống đi, bổn vương có việc sẽ gọi ngươi.”
“Vâng, Vương gia.”
Chờ Lí mama lui ra, Hoàng Phủ Luật nhẹ lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ cảm thấy trong cơ thể như có hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé.
Hắn thong thả bước vào nội thất, ngồi trên giường, chậm rãi vận công điều tức.
Đau đớn trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt. Mị cổ này thật sự đáng sợ, dùng nội lực như thế nào cũng không ép được xuống! Một năm qua, hắn vất vả khắp nơi cũng không thể tìm ra giải dược, cuối cùng Trình Tuấn mới điều tra ra — mị cổ này chỉ có nữ tử điều chế kia mới có thể giải, chỉ có trong cơ thể của nàng mới có giải dược… Muốn giải độc hoàn toàn chỉ có thể hi vọng nàng ta kê đơn.
Hoàng Phủ Luật nắm chặt bàn tay, ánh mắt càng thêm thâm trầm. Hắn hận chính mình sơ hở để cho nữ nhân kia có cơ hội xuống tay. Mà độc trong cơ thể này một ngày chưa trừ bỏ, nữ nhân kia sẽ thêm một ngày không biến mất trước mặt hắn. Hắn không biết có thể chịu thêm nữ nhân kia bao lâu nữa… Có điều, nếu nàng khiến hắn không thể sống vui vẻ, hắn cũng tuyệt đối sẽ khiến cho nàng không có một ngày thoải mái!
Cuối cùng, trong cơ thể cũng hơi yên ổn. Hắn đứng dậy, thong thả bước ra khỏi Cô Vụ cư, dưới ánh trăng lạnh lùng nhưng trong trẻo, khoanh tay mà đứng.
Đêm lẳng lặng, trăng lành lạnh, bên trong phủ không hề có một tiếng động…
Tâm phiền ý loạn, rốt cục cũng bình tĩnh một chút…
Chỉ là, trong trái tim lại dường như mất đi một khối lớn….
Hai tháng rồi… vẫn chưa có tin tức của Tố Nguyệt.
Hắn yêu Tố Nguyệt, mà chỉ vì nữ nhân kia trơ trẽn xen vào, nàng lại rời bỏ hắn mà đi…
Gió đêm thổi nhè nhẹ… Hắn ngắm trăng… thân hình cao lớn dưới ánh trăng cô độc và tịch mịch trước một cõi trời đất.
“Vương gia, thì ra ngài ở đây.” Thanh âm kiều mị đánh vỡ một khoảng không gian yên tĩnh.
Hoàng Phủ Luật quay đầu, nhìn Tình Nhi mặc phấn y bằng sa mỏng tới, phía sau là Lí mama.
Hắn nhìn khuôn mặt quen thuộc tươi cười đầy ôn nhu kia, thốt ra ”Tố Nguyệt ….”
“Vương gia, Tình phu nhân….”Lí mama lo lắng đến độ mồ hôi lạnh chảy đầy mặt. Hôm nay là ngày Vương gia phát bệnh, không có Vương gia mời đến, các phu nhân không thể đi vào Cô Vụ cư!
“Lí mama, ngươi lui ra đi.” Hoàng Phủ Luật cũng không trách cứ vị mama đối với hắn vô cùng tận trung này. Hắn đang rất nhớ Tố Nguyệt… mà Tình Nhi, bộ dáng lại rất giống Tố Nguyệt, đặc biệt là vẻ mặt tươi cười kia…
“Vâng.” Lí mama thở nhẹ nhõm, im lặng lui ra.
Tình Nhi cười vô cùng kiều mị, đem thân thể nhu nhược mềm mại không xương mà dựa vào bờ ngực vững chắc của Hoàng Phủ Luật. Nam nhân ôm nàng về phía chòi nghỉ mát phía xa.
Tới cái đình nằm giữa hồ như viên ngọc bích, Hoàng Phủ Luật để Tình Nhi ngồi bên người hắn, nhìn trăng, bình tĩnh nói “Đêm nay hãy trò chuyện cùng ta.”
Tình Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt đầy vẻ vui sướng. Nàng đem thân mình tựa vào người nam nhân, yểu điệu làm nũng nói ”Tình Nhi thích nghe Vương gia nói chuyện…”
Tự biết đã phạm vào điều kiêng kị, Tình Nhi vội vàng thay đổi ngữ điệu, sau đó lộ ra vẻ mặt ôn nhu tươi cười nói ”Vương gia, để Tình Nhi đấm lưng giúp người nha?”
Hoàng Phủ Luật không nói, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm nụ cười kia, thâm tình mà mê luyến.
Trong lòng Tình Nhi vô cùng đắc ý. Nam nhân này chính là thích nhìn gương mặt và nụ cười của nàng, nhất là bây giờ đây, không phải hắn đang mê muội nàng đó sao? Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến sau lưng nam nhân, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Vương gia, như vậy có thoải mái không?”
Hoàng Phủ Luật lẳng lặng nhìn mặt hồ, không nói.
Tình Nhi càng thêm ôn nhu, bàn tay nhỏ bé vụng trộm sờ đến ngực nam nhân.
Hoàng Phủ Luật nhíu mày, định ngăn lại, trong cơ thể lại đột nhiên dâng lên sự đau đớn không thể chống đỡ, mày càng nhíu chặt.
Chết tiệt, mị cổ còn chưa qua đi!
Hắn đột nhiên kéo Tình Nhi vào trong lòng, gắt gao ôm nàng.
Nữ tử khẽ kêu một tiếng ỡm ờ, như tiếp thêm dục vọng cho nam nhân kia.
Mà một màn này, vừa vặn lọt vào mắt một nữ tử áo xanh phía xa xa.
Bóng đen kia đúng là Tô Ngọc Thanh. Nàng mặc một bộ áo xanh, tay mang một bọc đồ nhỏ, trên lưng là Tiểu Ngọc Nhi ngủ say, đang vụng trộm hướng cửa sau vương phủ mà đi.
Lần này, nàng không đi sai đường một nữa. Rút kinh nghiệm lần trước, nàng đã chuẩn bị thật cẩn thận, nhớ thật rõ đường đi từ Tịch Lạc viên đến cửa sau vương phủ. Chỉ không ngờ, người tính không bằng trời tính, nàng vẫn gặp nam nhân kia một lần nữa, nhưng lần này lại là thấy hắn và tiểu thiếp thân thân thiết thiết dưới mái đình giữa hồ!
Nàng vội vàng xoay người, không đế ý đến màn chướng mắt kia, phi thân vài cái, nhảy lên tường của vương phủ. Nếu thân mình này thật sự rất giỏi khinh công, nàng cũng nên tận dụng triệt để. Xem xem, nàng ra khỏi vương phủ dễ dàng như thế nào!
Nhìn lại một lần nữa những nhà cao cửa rộng, trong lòng thầm nói một tiếng “Hẹn gặp lại!” với nam nhân kia, sau đó nàng không chút do dự nhảy xuống tường cao.
Mà đằng trước, lại đã xuất hiện một thân ảnh cao lớn đang chờ nàng.
“Muộn như vậy rồi, ngươi còn muốn đi đâu?” Thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại làm tâm Tô Ngọc Thanh kinh hãi.
Tô Ngọc Thanh thầm nghĩ, nam nhân này không phải vừa mới ở chòi nghỉ mát cùng tiểu thiếp thân mật sao? Tại sao đã xuất hiện ở đây nhanh như vậy? Không để ý tới hắn, nàng bước nhanh hướng phía trước mà chạy.
Hoàng Phủ Luật nhẹ nhàng di chuyển, chắn trước mặt nàng.
“Ta đi đâu không cần ngươi quản. Ta đi rồi, không phải là thỏa mãn ý nguyện của ngươi hay sao?”
Nam nhân này thật đáng ghét! Tại sao mỗi lần nàng chạy trốn đều bị hắn phát hiện vậy chứ?!
Hoàng Phủ Luật mày kiếm khẽ động, con ngươi thâm thúy càng thêm sắc bén. Hắn khoanh tay mà đứng, bạc môi nhẹ mở ”Ngươi cho là sau khi gây ra nhiều chuyện như thế, ngươi còn có thể tiêu diêu tự tại bỏ đi sao?” Tròng mắt hiểm ác như chim ưng, lại chất chứa nhiều căm hận đến tận xương tủy.
Nam nhân này vẫn không chịu buông tha cho nàng! Haizzz…. cũng đều tại chủ nhân thân mình trước đây gây họa!
Nàng nhìn hắn điềm tĩnh nói “Đêm hôm đó không phải ngươi …”. Thủy mâu có một tia khó chịu, rồi sau đó rất nhanh liền biến mất “Ngươi cũng đã tổn thương ta, vì vậy chúng ta hòa nhau.”
“Haha…..” Hoàng Phủ Luật châm biếm, hung hăng nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói ”Mị độc ngươi hạ trên người ta không phải chờ ngươi giải sao? Ngươi nên thấy may mắn vì ta còn chưa tính sổ hết với ngươi đó!”
“Ta không phải …” Nam nhân này, nói như thế nào với hắn cũng không được.
“Tiêu Ngọc Khanh! Ta không muốn nhiều lời với ngươi. Bây giờ ngươi theo ta quay về vương phủ hay vẫn cố ý đi?” Nam nhân lớn tiếng cắt đứt những suy nghĩ của nàng.
“Đương nhiên là đi.” Không cần suy nghĩ, nàng thốt ra. Bất chấp ân oán trước đây của hắn và sườn Vương phi này, nàng chỉ muốn quay về núi Ngọc Phong của nàng mà thôi.
Nam nhân nhăn mày, đôi mắt như chim ưng kia lại thêm vài phần thâm trầm. Hắn nói ”Nếu ngươi muốn quay về phủ Thừa tướng, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên đi.”
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh, ánh mắt càng thêm ngoan tuyệt “Nguơi hạ độc ta nhiều hay ít chính ngươi biết, cho nên tốt nhất ngươi đừng vọng tưởng ra khỏi Vương phủ, hiểu chưa?”
Tô Ngọc Thanh bất đắc dĩ giải thích “Ta đã từng nói rồi, ta không phải sườn vương phi của ngươi, ta chỉ là một tiểu nữ tử trên núi. Ngươi cho ta quay về núi Ngọc Phong …….”
“Đừng đùa giỡn với ta, ngươi là người như thế nào, bổn vương là người rõ ràng nhất!”
Nếu đã không thể nói rõ cho hắn hiểu, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách! Không để ý tới nam nhân kia, nàng phi thân vụt qua bên trái hắn.
“Nữ nhân chết tiệt!”
Hoàng Phủ Luật xoay người bắt nữ nhân chạy trốn, trong cơ thể lại truyền đến từng đợt đau đớn. Hắn chỉ có thể dừng cước bộ, chậm rãi luyện công. Mị độc thật đáng sợ, cứ đến cuối tháng, công lực của hắn sẽ giảm đi, cơ thể cũng vô cùng khó chịu…
Nhìn thân ảnh màu xanh càng ngày càng xa, ánh mắt Hoàng Phủ Luật sâu thăm thẳm… Nữ nhân chết tiệt này, xem ngươi có thể chạy tới đâu!