Suốt một ngày một đêm mê man, Tô Ngọc Thanh rốt cục cũng tỉnh lại.
Mở mắt ra, đập vào mắt là cảnh tượng quen thuộc… giường lỗ lim, màn trướng trắng mỏng, chiếc bàn tròn.……
Thu Thủy vẻ mặt lo lắng đang đứng bên cạnh, cầm khăn ướt chà lau trán người nằm trên giường. Thấy Tô Ngọc Thanh tỉnh mới mừng rỡ kêu “Ngọc
vương phi, rốt cục người cũng tỉnh rồi!” Sau đó nàng vội vàng buông khăn ướt, đỡ Tô Ngọc Thanh ngồi dậy.
Tô Ngọc Thanh chỉ thấy đầu như nứt ra, cổ họng khô khốc, toàn thân
bủn rủn, nếu không có Thu Thủy giúp, sợ là nàng khó có thể ngồi dậy.
“Ta bị làm sao vậy?” Giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
“Ngọc vương phi, người hít phải quá nhiều khí độc, hơn nữa lại bị
kiệt sức nên sốt cao suốt mấy ngày không khỏi. Thầy thuốc đã kê đơn rồi, để nô tỳ gọi người bưng thuốc đến cho Vương phi.” Nói xong, Thu Thủy
gọi một tiểu tỳ tới dặn vài câu, tiểu nha đầu liền lanh lợi đi ra ngoài.
Môi Tô Ngọc Thanh trắng bệch, chỉ cảm thấy vạn phần khó chịu. Nàng
nhớ tới khu rừng kia, nhớ tới lão bà thần bí cũng không giết bọn họ, lại đưa ra khỏi rừng cây… Sau đó nàng ngất đi, không biết gì nữa…
“Là Vương gia mang ta về sao?” Nàng biết hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.
“Thưa Ngọc vương phi, là Trình đại nhân đưa người trở về.”
Trình đại nhân? Một cái tên xa lạ.
“Trình đại nhân đưa Vương gia và Ngọc vương phi về phủ. Lúc ấy Vương gia bị trọng thương, vừa vào tới kinh thành liền ngất đi.”
Thì ra là như vậy…. Không biết hắn bây giờ thế nào rồi? Cũng may nam
nhân này cuối cùng còn có chút lương tâm, không ném nàng cho sói hoang.
“Đến nay vẫn còn hôn mê, nghe nói là độc phát, hơn nữa bị thương nên mất máu quá nhiều, cho nên mới……”
“Vậy đỡ ta đi thăm hắn đi.” Tô Ngọc Thanh đứng dậy, lòng không yên,
muốn biết nam nhân lãnh huyết kia ra sao rồi. Nàng hiểu nguyên nhân thực sự khiến hắn ngất đi là do đau lòng và lao lực quá mức…….
“Vương phi, uống thuốc đã rồi đi thăm Vương gia sau…” Thu Thủy nói
nhỏ, bưng thuốc từ tay tiểu nha đầu đưa đến trước mặt Tô Ngọc Thanh.
“Ừ, Thu Thủy, cám ơn ngươi.” Tô Ngọc Thanh nói lời cảm ơn, cầm chén
thuốc lên, nín thở, nhịn xuống vị đắng trong miệng, uống một hơi cạn
sạch.
“Ngọc vương phi. Ăn chút mứt hoa quả nữa đi.” Thu Thủy vội vàng tiếp
nhận chén thuốc đã cạn, dâng lên một hộp ô mai ngon mắt. Nàng biết Ngọc
Vương phi thích nhất ô mai Chương Châu, nên cố ý phân phó người mang mấy hộp ô mai tới.
Không ngờ Tô Ngọc Thanh đẩy ra, nói “Ta không thích ô mai. Thu Thủy, chúng ta đi thăm Vương gia đi, ta đã uống xong thuốc rồi.”
Thu Thủy hơi kinh ngạc một chút, đặt ô mai xuống, giúp vương phi đi tới Cô Vụ cư.
Tại Cô Vụ cư, một nha hoàn đang hầu hạ Hoàng Phủ Luật chà lau thân
mình quấn đầy băng trắng. Hoàng Phủ Luật nhìn người mới tới ở cửa, nhíu
mày.
Tô Ngọc Thanh vờ như không thấy cái nhìn chán ghét của hắn, thật tự
nhiên tiêu sái tới gần giường, nhẹ nhàng ân cần thăm hỏi một câu “Ta đến xem vết thương của ngươi.”
Ngọc Thanh nhận ra nha hoàn này chính là người ngày ấy tới Tịch Lạc
viên, cũng là nha hoàn duy nhất không sợ nàng, hình như tên là Thu
Phinh, cũng chính là nha hoàn hồi môn của chính phi trước kia, hiện tại
là tỳ nữ hầu hạ Vương gia hàng ngày.
Nàng có ấn tượng sâu đậm với Thu Phinh này, vì nàng đọc được sâu
trong mắt người này có sự oán hận đối với nàng, tuy rằng là thản nhiên
cố che giấu nhưng vẫn lộ ra chút ít. Chỉ là một cái liếc mắt ngắn ngủi,
nhưng vẫn đi thẳng vào lòng Ngọc Thanh. Tô Ngọc Thanh nàng từng này tuổi rồi nhưng cũng chưa từng bị ai oán hận cả. Vì vậy, cảm giác này khiến
nàng rất khó chịu.
Nhưng dù sao Thu Phinh đó vẫn tốt hơn so với nam nhân trên giường.
Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, cực kì chán ghét. Chỉ là nàng đã quá
quen rồi, cho nên những lời hắn nói nàng không để ý nữa. Nàng thầm nhủ
với chính mình: Hắn hận là hận thân mình này của nàng.
“Yên tâm, bổn vương còn chưa chết được.” Hoàng Phủ Luật lạnh lùng thốt một câu.
Tiếp theo hắn tới gần nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, tiếp tục
lạnh nhạt nói “Bổn vương còn chưa làm cho ngươi nhớ tất cả mọi chuyện
trước đây mà.”
Tô Ngọc Thanh lui về phía sau từng bước, tránh xa bầu không khí làm
nàng ngạt thở này, nhìn nam nhân, khẽ cười một tiếng “Ngươi đã không
sao, ta hỏi ngươi, khi nào mới có thể thả ta đi?”
Mắt nam nhân lóe sáng, cười châm biếm giống như vừa nghe một chuyện
tiếu lâm “Thả ngươi đi? Ngươi đang đùa sao? Lúc trước ngươi đã phải dùng trăm phương nghìn kế mới vào được vương phủ, giờ sao lại dễ dàng đòi đi như vậy?!” Hắn cười, nhưng trong mắt lại không có một chút độ ấm, ngữ
khí càng thêm ngoan tuyệt “Tiêu Ngọc Khanh, đời này đừng mơ tưởng có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay bổn vương!”
Tô Ngọc Thanh nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mặt, lui về phía sau vài bước, sau đó nhìn hắn thật sâu, kéo Thu Thủy quay đầu trở về. Không để ý nữa, nói nhiều với hắn cũng là lãng phí!
“Đứng lại! Bổn vương cho phép ngươi đi sao?” Phía sau lại truyền đến thanh âm lạnh lùng của nam nhân.
Tô Ngọc Thanh cố nhịn cảm giác khó thở, quay lại nhìn nam nhân còn
đang thở hổn hển vì mất sức. Không phải nhìn nàng, hắn không vừa mắt hay sao? Vì sao còn không cho nàng đi?
“Lại đây. Rửa chân cho bổn vương.” Nam nhân ra lệnh.
Máu nóng trong Tô Ngọc Thanh dâng lên cuồn cuộn. Nam nhân chết tiệt
này, bên cạnh không phải có hạ nhân sao? Sao cứ phải là nàng mới được?
Thu Thủy đỡ lấy thân mình suy yếu của nàng, vội vàng nói với nam nhân trên giường “Ngọc vương phi sốt cao còn chưa hạ, thân mình suy yếu, để
nô tỳ hầu hạ Vương gia rửa chân.”
“Đi ra ngoài.” Nam nhân lạnh lùng nói.
Thu Thủy co rúm lại, lo lắng nhìn thoáng qua Tô Ngọc Thanh, rồi sau đó tuân mệnh lui ra.
Trong phòng, chỉ còn lại Hoàng Phủ Luật và Tô Ngọc Thanh hai. Không
gian thật yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của từng
người.
“Đứng ở đó làm gì? Còn không mau lại đây hầu bổn vương rửa chân,
chẳng lẽ phải để bổn vương nhắc lại lần nữa sao?” Nam nhân lại lạnh lùng mở miệng, giọng nói lúc này còn lạnh hơn vài phần, kèm theo một chút
tức giận.
Tô Ngọc Thanh bình tĩnh nhìn hắn, sau đó chậm rãi tới gần, tới mức có thể ngửi được hơi thở trên người hắn, ngồi xổm xuống, đưa hai tay hướng chậu đồng trên mặt đất…..
Sau đó, nàng bưng chậu lên, không chút do dự hất toàn bộ nước vào người hắn.
Nàng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, lạnh lùng nói “Ta hầu hạ đã làm cho Vương gia vừa lòng chưa?”
Nữ nhân chết tiệt!
Nàng buông chậu xuống, không để ý nam nhân đang tức giận, cao ngạo đi khỏi tầm mắt hắn.
“Vương gia, mau để nô tỳ thay y phục ẩm ướt ra…..” Phía sau truyền
đến thanh âm lo lắng của Thu Phinh cùng tiếng bước chân nhốn nháo của tỳ nữ.
Nàng biết hắn đang nhìn chằm chằm sau lưng nàng, cố gắng kiềm chế sự
sợ hãi trong lòng. Nàng biết hành động ngày hôm nay chắc chắn sẽ khiêu
khích hắn, khiến hắn càng thêm căm giận ngút trời. Chỉ là nàng không hối hận đã làm như vậy, cho dù phải trả giá bằng tính mạng, nàng cũng sẽ
đem nước trong chậu hất vào hắn, chỉ cần có thể thanh tỉnh nam nhân
không biết phải trái này!
Ra khỏi Cô Vụ cư, nhìn thấy Thu Thủy đang chờ, nàng lơi lỏng toàn
thân bó buộc, khẽ kêu một tiếng “Thu Thủy”, sau đó ngã nhào trên mặt
đất. Chỉ còn nghe tiếng thét chói tai của Thu Thủy dường như thấu đến
trời cao.