“Vương gia, ngài đã thấy đỡ chưa?” Tình Nhi một thân phấn hồng sa y nhíu mày ngồi cạnh giường, cũng không dám lỗ mãng vươn tay đụng vào nam nhân trên giường, dù thân thể hắn đã được ngự y băng bó vết thương,
nhưng đôi mắt vẫn quá lạnh lùng.
Hoàng Phủ Luật ngước mắt, nhìn khuôn mặt thẹn thùng của Tình Nhi,
trong lòng đau đớn không nguôi. Hắn vươn tay, tinh tế vuốt ve khuôn mặt
nàng, khẽ gọi một tiếng “Tố Nguyệt”, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện bi
thương. Chờ ngự y rời khỏi phòng, Tình Nhi dịch lại gần nam nhân một
chút để hắn nhìn mặt nàng rồi hoài niệm nữ nhân kia. Làm người thế thân
cũng được, nàng không quan tâm. Dù gì nữ nhân kia cũng đã biến mất khỏi
cõi đời này, nàng chỉ cần hắn chú ý, chỉ cần hắn ở bên nàng là đủ rồi,
cho dù là theo cách nào đi chăng nữa…
Nàng bày ra vẻ mặt nhu tình, nhẹ nhàng đem thân mình nhu nhược tiến
vào trong ngực nam nhân. Nam nhân ôm nàng, không nói gì. Nàng lẳng lặng
lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trầm ổn của hắn, có chút xúc động. Tuy
rằng hắn không nói gì với nàng nhưng vẫn ôm lấy nàng, khiến cho nàng có
cảm giác đã thuộc về hắn…
Một khắc yên tĩnh, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Một gã hầu đứng ngoài bẩm báo có khách đến thăm.
Tình Nhi vội vàng rời khỏi lồng ngực nam nhân, cẩn thận mặc quần áo
giúp Hoàng Phủ Luật. Mới mặc được một nửa, ngoài cửa đã truyền đến thanh âm trêu đùa “Xem ra bản trang chủ tới không đúng lúc, đã quấy rầy
chuyện tốt của Vương gia.”
Hoàng Phủ Luật vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, con ngươi cũng không có một chút sinh khí.
Tần Mộ Phong một thân ngân bào, đôi phượng mắt hẹp dài tràn đầy ý
cười đi vào cửa, nhìn thấy đôi nam nữ trong phòng, làm bộ mặt trêu ghẹo.
Hoàng Phủ Luật không để ý tới hắn chế nhạo ngồi dậy. Tình Nhi biết điều cũng lui ra, để lại không gian riêng cho hai nam nhân.
Tần Mộ Phong nhìn chằm chằm bóng dáng tố y nữ tử, lại phun ra một câu quâng bơ “Thị thiếp này quả nhiên thật giống Tố Nguyệt, khó trách lại
được Luật sủng như vậy.”
Hoàng Phủ Luật ngồi ở ghế, nhắm mắt, cố nén đau đớn kịch liệt.
Tần Mộ Phong cũng tùy ý ngồi xuống, khôi phục vẻ đứng đắn “Lần này là người của Tiêu Như Tự sao?”
Hoàng Phủ Luật nghiến răng “Dám xúc phạm bổn vương, bổn vương nhất định cho hắn chết không toàn thây!”
Tần Mộ Phong nhíu mày không nói. Luật thân là tứ vương gia quyền
khuynh thiên hạ, lại có con chuột cố tình không sợ chết, dám đụng vào
lão hổ! Hắn hiểu rất rõ tính cách của Luật. Nếu chọc vào Luật, Luật sẽ
khiến cho đối phương không kịp hối hận, phải trả giá gấp trăm lần. Xem
ra trang chủ Lạc Diệp sơn trang – hắn – lại có trò vui để xem rồi!
Tần Mộ Phong nhìn Hoàng Phủ Luật đang ngồi đối diện, thấy gương mặt hắn vẫn vô cùng ưu thương, trong lòng dâng lên một dự cảm…
Hoàng Phủ Luật nhìn Tần Mộ Phong bằng ánh mắt đau thương, cuối cùng
cúi đầu lẩm nhẩm “Phong, là ta phụ Tố Nguyệt, là ta đáng chết!”
“Tố Nguyệt… nàng ấy hận ta, ngay cả tro cốt cũng không cho ta mang
về. Nàng hận ta…” Hắn giương đôi mắt thống khổ đầy vẻ đau xót.
“Luật, Tố Nguyệt một năm trước đã đi rồi….”
“Không, nàng vẫn vĩnh viễn ở đây…” Đặt tay lên ngực, Hoàng Phủ Luật lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng, hắn lớn tiếng phân phó hạ nhân ngoài cửa “Chuẩn bị rượu vào thức ăn cho bổn vương!”
“Luật, bị thương không thể uống rượu .”
“Ta không sao.”
Sau đó, Thu Nghinh đi tới, theo sau là mấy nha hoàn ôm vò rượu và
những đĩa thức ăn nóng hổi, cẩn thận bày trên bàn rồi lẳng lặng lui ra.
Hoàng Phủ Luật ôm vò rượu, trực tiếp tu ừng ực.
Tần Mộ Phong nhíu mày. Thế này đâu gọi là uống rượu? Rõ ràng là Luật
đang tra tấn chính mình! Hắn chặn vò rượu trên tay Hoàng Phủ Luật, cầm
hai chén ngọc rót đầy, đẩy tới trước mặt nam nhân đau khổ, nói nhỏ
“Luật, huynh hãy nghe ta nói. Tố Nguyệt một năm trước đã đi rồi, bây giờ huynh còn có Dục nhi, còn có mẫu hậu không phải sao? Quên quá khứ đi,
bắt đầu lại từ đầu một lần nữa…. Luật!”
Hoàng Phủ Luật yên lặng, cầm chén uống cạn.
Tần Mộ Phong cùng hắn uống, một chén rồi lại một chén….
Ánh trăng trên cao, Cô Vụ Cư phảng phất hương rượu quện lẫn với mùi vị đau thương.
Trong gian thiện thất yên tĩnh sau vương phủ có một tố y nữ tử đang quỳ gối, không nói gì nhìn nóc nhà.
Từ lúc hất nước vào mặt hắn, Tô Ngọc Thanh đã biết nam nhân kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng. Quả nhiên, ngày hôm sau, hắn phái người
đưa nàng tới gian phòng chỉ có bài vị này, nói là để nàng diện bích tư
quá. *đại khái là đóng cửa sám hối -_____-*
Một bài vị với hai ngọn nến âm ỉ cháy, khắp nơi lại treo đầy màn
trắng, lạnh lùng cô tịch, âm trầm dọa người. Mà cửa lớn và cửa sổ nơi
này đều bị khóa ngoài, dù nàng mọc cánh cũng khó bay thoát. Xem ra… nàng thật sự sẽ phải quỳ ở nơi này bảy ngày. Nàng nhìn trên bài vị đề ba chữ to “Mạnh Tố Nguyệt”, lạnh toát từ đỉnh đầu đến chân.
Đây chính là nữ tử mà vào ngày hắn cưới Tiêu Ngọc Khanh làm sườn phi
đã nhảy sông tự sát, để lại cho Tô Ngọc Thanh nàng tiếng xấu khó rửa đó
sao?
Nàng không thể tưởng tượng nếu nàng không thoát khỏi Vương phủ này,
nam nhân kia sẽ còn tiếp tục tra tấn nàng ra sao! Với những gì mà nàng
đã hiểu về hắn, nàng biết hắn sẽ không giết nàng ngay tức khắc mà sẽ
chậm rãi tra tấn nàng…
Nghĩ như vậy, ngay cả da đầu nàng cũng run run.
Nàng đứng lên, đi tới trước linh đường, lẳng lặng nhìn bài vị Mạnh Tố Nguyệt hỏi “Sao ngươi lại ngốc vậy? Hắn yêu ngươi đến như vậy, tuy rằng hắn phụng chỉ cưới người khác, nhưng tim hắn chỉ có ngươi… Sao ngươi
không biết quý trọng một nam nhân thâm tình như thế?! Ngươi nhìn ta xem, ta muốn trở về bên người ta yêu mà còn không được….. Ha…..” Nàng cười
khổ một tiếng, cười chính mình thật ngu ngốc.
Nàng… thân mình này có tư cách gì mà nói câu ấy? Không phải lúc trước chính vì thân mình này nên mới làm hai người yêu nhau âm dương cách
biệt sao?
Xoay người, nàng đi tới bên cửa sổ thử mở cửa ra, nhưng vô ích. Đẩy
một lần lại một lần, cửa sổ vẫn không chút xê dịch. Tựa vào cửa sổ, nàng thở dài… Nam nhân kia muốn nhốt nàng đến chết hay sao? Đợi đến lúc có
thể ra khỏi đây, nàng nhất định đấm gãy răng hắn!
Nghĩ như vậy, nàng mới cảm thấy được ăn ủi một chút. Khuôn mặt tuấn
tú nhưng lạnh lùng đó… nếu bị nàng đấm tới gãy răng, không biết sẽ buồn
cười như thế nào đây?
Nàng cười trộm, tiếp tục tưởng tượng để tự an ủi chính mình khỏi sự
cô đơn tịch mịch, lại đột nhiên nghe thấy tiếng một vật rơi xuống đất ở ngoài cửa.
“Ai ở bên ngoài đó?” Nàng kêu to, hi vọng có ai có thể chú ý đến, tốt bụng thả nàng ra ngoài.
Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm non nớt “Mẫu thân đang ở trong đó sao?”
Thì ra là một tiểu hài tử. Xem ra nàng không thể trông cậy được rồi…
“Người chính là mẫu thân sao?” Thằng bé lại tiếp tục hỏi.
Tô Ngọc Thanh trấn tĩnh lại, suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng trả lời “Ta là tỷ tỷ, không phải mẫu thân.”
“Vậy sao tỷ tỷ lại ở trong đó?” Thằng bé vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Bởi vì tỷ tỷ mắc lỗi, cho nên phải ở trong này hối lỗi.”
Có người cùng nàng nói chuyện phiếm cũng không sao.
“Tỷ tỷ làm sai chuyện gì mà để bị nhốt như vậy? Phụ thân nói mẫu thân của Dục nhi cũng ở bên trong.” Có lẽ đứa bé này cũng thích nói chuyện với nàng.
“Ngươi tên là gì?” Vốn dĩ nàng chẳng làm sai chuyện gì cả, nhưng nàng cũng không thể nói với đứa bé rằng nàng vốn không sai, mà do phụ thân
nó là một kẻ không biết lắng nghe nên mới nhốt nàng ở đây, và nàng muốn
đấm hắn được. Cho nên nàng quyết định nói sang chuyện khác.
“Ta là Hoàng Phủ Dục, năm nay bốn tuổi.” Thằng bé quả thực chuyển sự chú ý, ngoan ngoãn trả lời người phía sau cánh cửa.
Bên trong Tô Ngọc Thanh ngồi xuống ngay tại chỗ. Vừa rồi nàng đột
nhiên choáng váng, ngực cảm thấy khó thở vô cùng. Hai ngày trước, nàng
bệnh nặng chưa lành mà nam nhân đó đã “ mời” nàng đến chỗ này, không để ý đến sống chết của nàng, chỉ phái người đưa tới mỗi ngày ba bữa cơm đạm
bạc. Đầu tiên nàng dỗi không ăn, sau lại nghĩ, thế khác nào tra tấn
chính mình, mới chịu ăn. Bệnh từ lúc ở khu rừng rậm kia, đến nay vẫn bám lấy nàng. Cứ nghĩ đến bụi cỏ đầy máu tươi và sự tanh tưởi đó, dạ dày
nàng lại cuộn lại.
Khi còn ở Vú sơn, phụ thân đã dạy nàng y thuật vài năm nên những bệnh trạng và triệu chứng đơn giản nàng nắm rõ như lòng bàn tay. Ngực khó
thở, là vì hút vào nhiều chướng khí. Thường xuyên choáng váng, bởi thân
thể của nàng quá suy nhược. Mấy cái đó cũng không đáng ngại, tĩnh dưỡng
mấy ngày là tốt rồi.
Điều nàng lo lắng chính là sự an nguy của biểu ca và Tiểu Ngọc Nhi…
Không biết ngày ấy, Tông biểu ca mang theo Tiểu Ngọc Nhi có thoát ra
khỏi rừng an toàn hay không? Nghĩ đến đây, lòng nàng rối như tơ vò.
“Tỷ tỷ còn ở đó không? Sao không nói gì nữa vậy?” Ngoài cửa lại truyền đến tiếng trẻ con.
Tô Ngọc Thanh nhớ ra bên ngoài còn có người. Nàng dừng hồi tưởng, xin lỗi đứa bé bên ngoài “Tỷ tỷ đây, chỉ là tỷ tỷ hơi mệt. Muộn thế này
rồi, sao Dục nhi còn chưa đi ngủ đi?”
“Ta đến tìm mẫu thân…. Dục nhi không biết mẫu thân trông như thế nào….”
Đứa nhỏ đáng thương…. thì ra còn chưa được gặp mẫu thân. Từ nay về
sau, chỉ sợ nó cũng không bao giờ có thể gặp nữa… Nghĩ như vậy, nàng
chợt thấy đau xót cho đứa bé biết bao…
“Tiểu thế tử, thì ra người ở đây! Người làm nô tỳ tìm người khắp nơi
đó…. Đêm đã khuya, mau theo nô tỳ trở về nghỉ thôi.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, sau đó là những tiếng bước chân dồn
dập.
Lại có tiếng trẻ con thét lên “Không cần, ta muốn gặp mẫu thân. Phụ vương nói mẫu thân ở bên trong.”
“Vương phi không có ở bên trong, tiểu thế tử theo nô tỳ về nghỉ thôi!”
“Không muốn.”
“Tiểu thế tử…”
“Dục nhi, nghe lời tỷ tỷ, đêm nay về nghỉ trước đi, ngày mai ta sẽ
cho ngươi gặp mẫu thân, được không?” Tô Ngọc Thanh tựa mình vào cánh cửa nói. Lúc này, nàng đang vô cùng khó chịu, toàn thân đau nhức, tâm can
cũng rối bời.
Nghe xong những lời này, đứa trẻ mới thôi không bướng bỉnh, vui vẻ
nói “Thật sao? Vậy Dục nhi về phòng nghỉ tạm, ngày mai lại đến. Ngày mai tỷ tỷ nhất định phải cho Dục nhi nhìn thấy mẫu thân nha.”
“Ừ…” Thanh âm khàn khàn, tựa hồ không phải do nàng nói ra nữa…
Lúc này, tiếng bước chân ngoài cửa nhỏ dần đi, bên trong thoáng chốc lại lâm vào một màn yên tĩnh.
Tô Ngọc Thanh đứng lên, cố hết sức đi vào cái giường duy nhất bên trong, khó khăn nằm xuống, khép lại mí mắt nặng trĩu.