Nam nhân ngồi trước ngự án trong thư phòng, hơi ngẩng đầu lên, mày kiếm tinh xảo hơi nhíu lại nhìn nha hoàn váy hoa trước mặt.
- Bẩm Vương gia. Đã hai ngày nay Ngọc Vương phi không ăn gì. Tuy hiện tại Vương phi có ăn nhưng cũng chỉ ăn được một chút..
- Phải không?
Nam nhân nhướn mi, mắt ưng chợt lóe lên, lại một lần nữa cúi đầu phê duyệt tấu chương.
- Tất cả đều tùy theo nàng, nhưng ngàn vạn lần không được để cho nàng có suy nghĩ gì nông cạn.
- Dạ, nô tỳ biết.
- Tốt, vậy ngươi lui xuống đi.
- Dạ, Vương gia.
Chờ cho đến khi nữ tử kia đi ra ngoài, nam nhân lại một lần nữa ngẩng đầu lên.
Một đôi mắt hẹp dài thâm thúy sâu thẳm như không ai có thể chạm vào được đáy mắt ấy.
Sau đó, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi, tưởng chừng như thời gian
ngừng lại trong khoảng khắc đó, rồi hắn đột nhiên đứng lên đi ra ngoài.
Hai gã gia đinh vẫn canh giữ ở ngoài cửa thấy chủ tử của họ đi ra ngoài
cũng vội vàng chạy theo sau, cố gắng đuổi kịp cước bộ của hắn.
Hoàng Phủ Luật lúc đầu là hướng tới tiền thính mà đi, đi được một đoạn
đường hắn đột nhiên dừng lại, quay ra phía sau đối mặt với hai gã gia
đinh, nói:
- Các ngươi lui xuống đi.
- Dạ - hai gã gia đinh nghe mệnh lệnh cung kính lui ra.
Nam nhân xoay người, không chút do dự đi về phía ngược lại hướng đang định đi đến.
Xuyên qua vài cái hành lang gấp khúc, hắn dừng lại ở một vườn hoa yên
tĩnh, tao nhã. Bên trong vườn, có một nữ tỳ đang phơi nội y bằng gấm,
một lão mụ đang quét dọn sân vườn. Tuy lúc này mới vào hạ, nhưng biển
hoa bên trong vườn đã héo tàn.
Chỉ có hai nụ hoa tử vi hé nở mới cho ta thấy có chút sinh khí.
Tỳ nữ vừa nhìn thấy nam nhân mặc áo cẩm bào đứng ở ngoài cổng, đang muốn cúi người hành lễ thì lập tức bị hắn cản lại.
Hắn lẳng lặng đi vào trong sân, quả nhiên thấy được một thân tố y nữ tử mà hắn muốn gặp đang dựa người vào cửa sổ.
Nàng ôn nhu khinh diễm, nhỏ bé mà yếu ớt. Nàng dựa trán vào cửa sổ, lặng yên ngắm nhìn không trung. Nếu không phải hàng mi của nàng hơi rung
rung, hắn cơ hồ nghĩ rằng nàng chỉ là một hình nhân không hề có sự sống.
Nàng như vậy, càng làm cho hắn quặn thắt cõi lòng.
Cái loại cảm giác tự nhiên ập đến này lại làm cho hắn thấy kinh hoàng.
Là nàng thay đổi, hay là... hắn?
Hắn nhíu mi, ánh mắt thật sâu liếc nữ tử đang tựa người ở cửa sổ rồi lẳng lặng rời đi.
Chờ nam nhân biến mất, từ bên trong cánh cửa một nha hoàn mặc váy hoa
bước ra. Chỉ thấy trên tay nàng đống đồ ăn sáng cùng cơm chưa được động
đến.
Nha hoàn lạnh lùng nghiêm mặt lẳng lặng đi ra Tịch Lạc viên.
Sau đó liền gặp lục y nữ tử đang vội vã đi đến.
- Ngọc Vương phi!
Nàng lấy khăn lau đi mồ hôi trên trán, nhằm hướng nội thất mà tiến vào.
Nữ tử đang tựa mình bên của sổ nghe thấy tiếng của nha hoàn thì vội vàng đứng dậy. Nàng đi đến cạnh lục y nha hoàn.
- Thu thủy, hỏi thăm thế nào rồi?
Thu Thủy dừng lại, thở hổn hà hổn hển:
- Nô tỳ... nô tỳ nghe Vương đại ca nói, Dung thiếu gia hiện giờ đã tỉnh
lại, vết thương trên người thiếu gia rất nghiêm trọng. Nhưng Vương gia
không cho ai khám và chữa bệnh hết.
Ngọc Thanh nhíu mi, trong lòng lo lắng không yên. Nàng làm sao có thể
trơ mắt nhìn biểu ca bị tra tấn như vậy? Nhưng nàng không thể xông vào
nhà lao để cứu được biểu ca vô tội.
- Thu Thủy, vậy ngươi có thể giúp ta đi thỉnh cầu Vương đại ca, nhờ hắn mang ta vào trong địa lao được không?
Thu Thủy trần trừ một chút rồi nói :
- Nhưng chính Vương gia đã hạ lệnh, ngài không thể bước vào địa lao.
- Ta có thể cải trang thành nam nhân. Chỉ cần Vương gia không phát hiện ra là được.
- Ngọc Vương phi, như vậy rất mạo hiểm! Nếu như bị Vương gia phát hiện, ngài chắc chắn lại bị trách tội.
Ngọc Thanh cười buồn:
- Ta còn sợ hắn trách phạt sao? Còn có thứ gì thảm khốc hơn hiện tại?
Trừ phi hắn muốn mạng của ta! Nhưng ta biết rằng hắn sẽ không khinh địch mà để cho ta chết đi như vậy.
Nàng cắn răng, lo lắng nhìn về phía Thu Thủy,
- Thu Thuỷ, ngươi nhất định phải giúp tỷ tỷ việc này, tỷ tỷ nhất định phải đi thăm biểu ca.
- Ngọc Vương phi.
Thu Thủy lo lắng nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Ngọc Thanh, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
- Nô tỳ sẽ thử đi cầu Vương đại ca.
Nói xong, lại xoay người vội vã rời đi.
Thu Thủy vừa rời đi, Thu Phinh liền đi vào cửa. Nàng liếc mắt một cái
nhìn bóng dáng Thu Thủy đang vội vàng rời đi. Nàng nhìn Tô Ngọc Thanh
với vẻ mặt lạnh lùng, Thu Phinh lạnh nhạt nói:
- Nô tỳ tới đón Ngọc Vương phi đi tiền thính. Phụ thân của ngài tới.
Ngọc Thanh cả kinh, trong lòng bối rối đứng lên.
- Trong người ta có chút không khỏe, hãy thỉnh phụ thân ta trở về đi.
Nàng sợ hãi khi phải đối mặt với cặp mắt già nua đầy âm mưu quỷ kế kia.
- Nhưng Vương gia đã ở đó rồi ạ. Vương gia nói nhất định phải mời được Ngọc Vương phi tới.
Thu Phinh không thuận theo cũng không muốn buông tha nàng.
- Ta nói không đi!
Ngọc Thanh giận tái mặt. Nha hoàn này càng ngày càng không đem chủ tử là nàng để vào mắt!
- Dạ
Thu Phinh liếc nhìn nàng, rốt cuộc cũng chịu rời đi.
Ngọc Thanh thở ra một hơi, đem thân mình dựa vào trên khung cửa sổ, khuôn mặt mê man nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Bất giác nàng lại nhớ tới cuộc sống trước đây trên núi Vũ Sơn.
Nàng nguyện ý chết trong lòng sư huynh của nàng như trước đây, còn hơn là cùng dây dưa một chỗ với Hoàng Phủ Luật.
Còn cha và sư huynh của nàng hiện giờ đang ở nơi nào?
- Khanh nhi!
Thanh âm già nua vang lên cắt đứt suy nghĩ của Ngọc Thanh. Nàng quay mặt lại đã thấy vị "phụ thân" mà nàng e ngại đang bước vào cửa.
- Phụ thân.
Đi phía sau “phụ thân” không ai khác là Hoàng Phủ Luật với gương mặt lạnh lùng không bao giờ thay đổi.
- Khanh nhi làm sao vậy? Đã mời thầy thuốc đến xem qua chưa?
Tô Ngọc Thanh không để ý gì đến Tiêu Như Tự, nàng lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Luật, nói:
- Không cần mời thầy thuốc, chỉ là có chút buồn nôn, không nuốt nổi đồ ăn.
Hoàng Phủ Luận nhíu mi, đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm nàng, không nói không rằng..
Tiêu Như Tự xem xét Ngọc Thanh một phen, rồi sau đó quay sang Hoàng Phủ Luật, nói:
- Lão phu muốn đến đón Khanh nhi về phủ mấy ngày. Hai ngày nữa là ngày giỗ của mẫu thân nàng.
Bạc môi Hoàng Phủ Luật nhẹ mở:
- Phận làm con, Ngọc Khanh nên trở về tế bái. Đáng tiếc bổn vương phải tiến cung, thứ cho không thể đi cùng.
Ngọc Thanh nắm chặt khăn tay, lạnh nhạt nói với nam nhân:
- Ngươi cứ như vậy yên tâm cho ta rời đi?
- Ngọc Khanh!
Tiêu Như Tự ở bên cạnh trách cứ.
Hoàng Phủ Luật cười lạnh. Hắn từ từ tới gần nữ tử, con ngươi thâm thúy trở nên ngoan tuyệt:
- Ngươi cứ việc thử xem xem! Thời gian này tâm tình của bổn vương thật
không tồi, không ngại cùng chơi trò mèo vờn chuột với ngươi.
- Ngươi!
Ngọc Thanh chỉ nhìn vào đôi mắt ngoan tuyệt của hắn trong chốc lát, toàn thân không tự chủ đã lạnh toát.
Nàng quay người đi, không muốn để ý tới nam nhân ngoan tuyệt này nữa.
Sau nửa canh giờ, nàng ngồi trên xe ngựa rời đi khỏi phủ Thân vương, đi
theo bên người là nha hoàn Thu Phinh với gương mặt lạnh lùng. Nàng rốt
cuộc cũng đã hiểu vì sao nam nhân kia lại yên tâm cho nàng rời khỏi Thân vương phủ.
Xe ngựa vừa dừng lại, nàng liền bị nha hoàn tên Tiểu Đào lần trước đón về phòng Tiêu Ngọc Khanh.
Căn phòng lại một lần nữa đổi sạch, sa trướng mới tinh, áo ngủ bằng gấm, bàn cờ, cùng bàn trang điểm không nhiễm một hạt bụi, bên trên để đầy đồ trang sức cùng hương lộ. Tiểu Đào đỡ nàng ngồi lên giường, nói nhỏ:
- Tiểu thư, lần trước người dọa nô tỳ sợ quá. Nô tỳ đi Vân Hoài tơ lụa
trang lấy vải dệt mang về, phát hiện tiểu thư đột nhiên không thấy...
Tiểu thư, người quay về vương phủ mà không nói với nô tỳ một tiếng, lão
gia đã lo lắng mãi.
Ngọc Thanh dựa vào đầu giường, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Tiểu nha đầu này, nàng nhất định phải xin lỗi nàng ta. Nàng lẳng lặng nói với Thu Phinh đang thu dọn:
- Ngươi đi xuống nghỉ tạm đi, nơi này có Tiểu Đào là đủ rồi.
- Dạ. – Thu Phinh nhẹ cúi đầu, lẳng lặng liếc mắt nhìn Tiểu Đào một cái rồi lui ra.
- Tiểu thư, người biết không, thì ra lần trước Vương gia cũng không sủng hạnh Tiểu Thao tỷ tỷ, chỉ để cho Tiểu Thao tỷ tỷ bồi hắn uống rượu. –
Tiểu Đào bắt đầu lải nhải.
- Đáng thương cho Tiểu Thao tỷ tỷ, hiện tại bị lão gia đuổi khỏi phủ, nghe nói đổ bệnh rất nặng.
- Phải không?
Ngọc Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng yên tĩnh. Hiện
tại, dù nam nhân này có làm việc gì cũng không liên quan đến nàng.
- Dạ.
Tiểu Đào nhìn chủ tử bộ dạng thờ ơ, biết điều ngậm miệng.
Hiện tại, nàng cảm nhận được, so với trước đây tiểu thư đã thay đổi rất
nhiều. Trước đây, chỉ cần là chuyện liên quan tới Tứ Vương gia thì tiểu
thư sẽ không bao giờ bỏ qua, huống chi bây giờ lại có nữ nhân dám ở gần
Vương gia như vậy.
Tiểu thư hiện tại ngay cả chuyện của Tứ Vương gia cũng không có chút
hứng thú. Hơn nữa tiểu thư bây giờ càng trở nên thanh nhã hơn trước,
giống như là một người khác vậy.
- Tiểu thư, hiện tại nô tỳ sẽ đi hương phòng chuẩn bị.
Tiểu Đào thu thập tốt trong phòng xong liền lui ra.
Ngọc Thanh mở mắt ra, nhớ tới dòng suối kia.
- Đó là suối gì? Vì sao ta tắm rửa xong liền cảm thấy toàn thân thoải mái, dễ chịu?
Tiểu Đào hồ nghi nhìn tiểu thư, lo lắng nói:
- Tiều thư, người đừng dọa nô tỳ. Nước suối kia là do lão gia vì tiểu thư mà phối chế ra. Tiểu thư, người đã quên rồi sao?
Ngọc Thanh tĩnh lặng không đáp lời, nàng chỉ biết nước suối kia nhất định có điều cổ quái.
- Tiểu Đào, ngươi lui xuống đi. Hôm nay ta không muốn đến chỗ đó tắm rửa. – Nàng nhẹ nói.
Đợi đến khi bên ngoài phòng yên tĩnh, Ngọc Thanh nhẹ nhàng đứng dậy mở
cửa. Nàng đột nhiên nhìn thấy Thu Phinh không biết đã đứng bên ngoài cửa từ lúc nào.
Thu Phinh liếc nhìn Ngọc Thanh, lạnh nhạt nói:
- Ngọc Vương phi cần gì, cứ việc sai bảo nô tỳ.
Ngọc Thanh tái mặt, cả giận nói:
- Ta muốn ra ngoài đi dạo cũng cần phải được sự cho phép của ngươi sao? Ngươi cũng đừng quên nơi này không phải Thân Vương phủ.
Thu Phinh bình tĩnh nhìn Ngọc Thanh, không hề sợ hãi:
- Ngọc Vương phi, chức trách của nô tỳ chính là bảo vệ ngài, không thể để ngài đi ra ngoài một mình.
- Phải không?
Ngọc Thanh cười lạnh, bảo hộ nàng? Muốn giữ lại cái mạng để chậm rãi tra tấn nàng thì đúng hơn!
- Tiểu thư!
Lúc này ở phía cuối hành lang dài có một nha hoàn lạ mặt chạy tới. Đầu tiên hướng Ngọc Thanh hành lễ rồi nói:
- Lão gia mời tiểu thư đến thư phòng nói chuyện ạ.
Lại là một kẻ không chịu buông tha cho nàng. Ngọc Thanh nhíu chặt đôi mi thanh tú, trong lòng một mảnh bi thương. Những người này, không ai chịu buông tha cho nàng a!
- Dẫn ta đi. – Nàng nói với tiểu nha hoàn.
Có thể sống, đó là may mắn của nàng. Nếu không thể, cứ coi như là mệnh của nàng đi. Nàng còn có thể trốn sao?
Tiểu nha đầu liếc mắt nhìn Ngọc Thanh một chút, rồi lập tức dẫn nàng đi
qua một đoạn hành lang dài hướng về phía thư phòng của Tiêu Như Tự.
Tại thư phòng, Tiêu Như Tự dựa người vào cửa sổ, khoanh tay nhìn ra phía ngoài. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn xoay người, sau đó phẩy tay bảo nữ
tử đóng cửa lại.
- Ngươi hẳn là biết rõ lần này phụ thân gọi ngươi đến là có chuyện gì rồi phải không?
Tiêu Như Tự vẻ mặt bình tĩnh nhìn nữ tử đang đứng ở ngoài cửa.
- Lần trước vì cái gì muốn chạy trốn đi? Còn muốn cùng nam nhân kia chạy trốn?
- Ta vốn không phải người thuộc về nơi này.
Ngọc Thanh cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cho dù nàng không phải
cùng biểu ca bỏ trốn, nàng cũng không thể ở lại nơi này, không thể tiến
vào tiến vào sinh mệnh phức tạp của họ.
Tiêu Như Tự nét mặt già nua nổi lên giận giữ, hắn nói:
- Ngươi còn dám nói! Lần trước ngươi cùng hắn bỏ trốn, nếu không phải
người của ta phát hiện, chỉ sợ ngươi sớm không thấy bóng dáng. Khanh
nhi, ngươi trước kia không phải như thế. Từ nhỏ đến lớn, ngươi muốn cái
gì phụ thân đều đáp ứng, hiện tại phụ thân đã lớn tuổi, Khanh nhi không
thể vì phụ thân mà nghĩ lại sao?
- Suy nghĩ vì bá nghiệp của ngươi sao?
Ngọc Thanh lạnh lùng cười.
- Sẵn sàng hy sinh cả hạnh phúc nhi nữ của mình sao?
Nàng giễu cợt nhìn khuôn mặt chỉ biết tính kế ở trước mắt mình
- Thật là một phụ thân tốt. Có thể vì lợi ích của bản thân mà hi sinh nữ nhi ruột thịt, vậy mà còn nói yêu thương ta?
- Khanh nhi!
Tiêu Như Tự nổi giận, tát mạnh Ngọc Thanh một cái, lạnh lùng nói :
- Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi? Dám nói như vậy trước mặt phụ thân! Ta nuôi ngươi lớn, giờ ngươi báo đáp ta như thế sao?
Ngọc Thanh bưng khuôn mặt nóng rát, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm con người ích kỷ được gọi là "phụ thân", nói:
- Nếu ta không phải nữ nhi của ngươi thì sao?
Tiêu Như Tự nhìn khóe môi bật máu của nàng, lại nhìn bên má trắng nõn
giờ đã in đậm dấu năm ngón tay. Mắt hơi trầm xuống, giấu lửa giận trên
mặt, giọng điệu cũng dịu đi:
- Phụ thân biết vừa rồi ta ra tay quá nặng. Khanh nhi, cha cũng là bất
đắc dĩ. Ngươi hẳn là hiểu được tình cảnh hiện tại của phụ thân. Nếu ta
không giết hắn, thì hắn cũng giết ta.
Ngọc Thanh lại lạnh nhạt nói:
- Ta xác thực là không rõ tình cảnh của ngươi!
Bởi nàng căng bản không phải nữ nhi của hắn.
Mày rậm Tiêu Như Tự nhướn lên, hắn thở dài một hơi.
- Khanh nhi đang oán hận phụ thân sao? Bước đến ngày hôm nay cũng không
phải là mong ước của phụ tử ta . Lúc trước ngươi bức tử Mạnh Tố Nguyệt,
phụ thân vẫn nghĩ là ngươi yêu thương Hoàng Phủ Luật. Hoàn hảo, may mắn
là ngươi không hề yêu thương hắn. Ta sẽ phái người cứu Dung Danh Tông
ngay lập tức, từ nay về sau cũng không ngăn cản hai người các ngươi.
- Ta bức tử Mạnh Tố Nguyệt?
- Khanh nhi, lúc trước ngươi bức tử Mạnh Tố Nguyệt không chỉ bởi vì tâm
tư đúng không? Có người đứng đằng sau sai khiến ngươi làm như vậy đúng
không? Nói cho phụ thân biết, hắn là ai vậy?
Ngọc Thanh cảm thấy mê hoặc. Tất cả những việc đó đều do Tiêu Ngọc Khanh làm, nàng làm sao mà biết được chứ?
Nàng chỉ là Tô Ngọc Thanh trên núi Vũ Sơn, một Tô Ngọc Thanh cùng thế vô tranh, nàng cái gì cũng không biết.
Nàng lắc đầu, trong lòng một mảnh bối rối.
Tiêu Như Tử nhìn tố y nữ tử vẻ mặt mê loạn, ở trong lòng tính kế một
phen. Sau đó hắn nhẹ vỗ tay một cái, cửa thư phòng lập tức được mở ra.
Một lão mũ tử ôm Tiểu Ngọc Nhi mới hơn sáu tháng tuổi xuất hiện ở cửa.
- Khanh nhi, ngươi đem đứa nhỏ này vào cung đi. Chờ tất cả bình ổn, phụ
thân nhất định sẽ cho ngươi cùng Dung Danh Tông và đứa nhỏ này đoàn tụ.