Đêm yên tĩnh, một lục y nha hoàn bước khỏi chủ viện Tịch Lạc viên,
nàng bưng một cái chậu đồng, vội vàng bước đi. Lúc này, một nha hoàn mặc váy hoa nhỏ cũng nhẹ nhàng đi ra, nàng im lặng nhìn thân ảnh dần dần
biến mất, sau đó quay vào trong phòng hỏi: “Ngọc vương phi, ngài nghỉ
ngơi chưa?”
Trong phòng đã tắt đèn, lẳng lặng, không có một tiếng động, Thu Phinh nóng nảy, định đẩy cửa mà vào, lại nghe thấy một giọng nói ngái ngủ
vang ra: “Nghỉ ngơi, ta mệt rồi, đừng quấy rầy ta.”
Thu Phinh yên lòng, lại trở về phòng, tắt đèn nghỉ tạm.
Ra khỏi Tịch Lạc viên, thân ảnh màu lục nhanh chóng đi đến dãy núi
giả ở hậu viện. Sau núi giả, một nam nhân mặc đồ thị vệ đang cẩn thận
chờ, tay bê đồ ăn đơn giản, mà trên khay còn có một bộ quần áo thị vệ.
Thấy lục y nữ tử, hắn gọi nhẹ: “Ngọc vương phi, lại đây!”
Lục y nữ tử ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng sáng ngời, khuôn mặt kia rõ ràng là Tô Ngọc Thanh, nàng chỉ mặc quần áo của Thu Thủy. Nàng đi tới
gần nam nhân, nam nhân không nói hai lời, cầm lấy bộ quần áo trên khay
đưa cho nàng, “Ngọc vương phi, hiện tại phải ủy khuất ngài.”
Ngọc Thanh cảm động nhìn hắn, tiếp nhận quần áp, tìm một chỗ kín đáo rồi nhanh chóng mặc bộ quần áo nam nhân quá khổ vào.
Chờ trở ra, nàng đã thành một tiểu tử mi thanh mục tú.
Vương Kiến vội vàng đưa khay thức ăn cho nàng, chính mình gánh hai thùng gỗ trên đất.
“Đi thôi.” Ngọc Thanh vừa tiếp nhận khay thức ăn, đã vội vàng lao đến địa lao.
Cửa địa lao vẫn do hai thị vệ lạnh lùng canh gác, thấy Vương Kiến
bưng thức ăn tới, lạnh lùng nhìn thân ảnh nhỏ bé đi cùng một cái, lạnh
nhạt nói: “Vào đi thôi, xong lập tức đi ra.”
“Vâng, vâng. Tiểu nhân đưa xong lập tức đi ra.” Nói xong, Vương Kiến lại gánh hai thùng gỗ lên, mang Ngọc Thanh vào nhà lao.
Vẫn là bầu không khí ấm thấp, khắp nơi tỏa ra mùi hư thối mốc meo.
“Ngọc vương phi, ngài tự mình vào trong đi, phòng cuối cùng là nơi
giam Dung thiếu gia. Bây giờ tiểu nhân phải phân phát đồ ăn cho tù
nhân.” Vương Kiến buông thùng gỗ, thấp giọng dặn dò nữ tử, rồi bắt đầu
chia đồ ăn cho tù nhân.
Ngọc Thanh lại cảm kích nhìn Vương Kiến một lần nữa rồi mới bưng đồ ăn bước vào gian nhà tù trong cùng.
Nơi đó, Dung Danh Tông nhắm chặt mắt nằm trên đất, toàn thân đầy vết thương, nghe thấy tiếng bước chân cũng không mở mắt ra.
“Biểu ca, ta là Ngọc Thanh.”
Nam nhân đột nhiên mở bừng mắt, nhìn thấy nữ tử phẫn nam trang, vội vàng bò dậy, tập tễnh bước lại gần cửa.
“Ngọc Thanh.” Hắn kinh hỉ, tuyệt dối không thể ngờ biểu muội sẽ đến thăm mình.
Ngọc Thanh đem thức ăn đặt trên mặt đất, bưng lên, luồn qua khe hẹp giữa hai thanh gỗ.
“Biểu ca, ăn cơm trước.” Nói xong, đã thấy mũi cay cay. Giờ phút này, biểu ca hứng chịu tra tấn đến hoàn toàn thay đổi, tuy rằng bọn họ đã
đổi bộ quần áo sạch sẽ cho hắn, nhưng vẫn thấy vết máu loang lổ trên áo. Trên mặt hắn hắn cũng thấy từng vết roi ghê người, vết cũ chưa khỏi,
vết mới đã chồng lên.
Dung Danh Tông tiếp nhận đồ ăn trong tay nữ tử, thu hết đau lòng cùng tự trách của nàng vào đáy mắt. Hắn nói: “Biểu muội không cần lo lắng,
ta không sao. Hắn sẽ không đểt ta chết, hắn chỉ phát tiết lửa giận trong lòng.”
Một câu cũng đủ để Ngọc Thanh đau đớn cả cõi lòng, tại sao Hoàng Phủ
Luật làm như vậy nàng không thể không biết, hắn không phải phát tiết lửa giận, mà hắn đang trả thù nàng, trả thù tất cả những người liên quan
đến nàng!
Một nam nhân nhân vậy, Tô Ngọc Thanh nàng sao có thể chọc vào?
“Biểu ca, là Ngọc Thanh hại ngươi, Ngọc Thanh nhất định sẽ nghĩ biện
pháp cứu ngươi ra ngoài.” Nàng nắm chặt song cửa nhà lao, nóng lòng
không kiềm chế được. Cứ như vậy, biểu ca nhất định sẽ bị nam nhân độc ác kia lấy đi tính mạng.
Dung Danh Tông lấy tay che kín vết thương trên mặt, hắn buông bát
cơm, kiên định nói với nữ tử: “Biểu muội, ta chưa bao giờ trách ngươi.
Ta làm như vậy, không phải chỉ vì mẹ nuôi nhắc nhở, mà còn bởi vì…”
Nam tử còn chưa nói xong, liền bị một thanh âm khác chặn ngang.
“Ngọc vương phi, đã đến giờ ra khỏi địa lao. Ngài mau theo tiểu nhân
ra ngoài đi, nếu không sẽ bị phát hiện.” Chỉ thấy Vương Kiến lo lắng
chạy tới, trên tay mang theo hai cái thùng gỗ đã trống không, thúc giục
Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh nhìn nam tử trong lao một lần nữa, bất chấp hắn chưa nói
xong, bưng khay lên, nói: “Biểu ca, lần sau Ngọc Thanh lại đến thăm
ngươi.” Trước khi đi, nàng đột nhiên quay đầu nói với nam nhân: “Biểu
ca, ân tình của ngươi với Ngọc Thanh, Ngọc Thanh nhất định khắc trong
tâm khảm.”
Nam nhân nhìn nàng, muốn nói lại thôi, rồi lại quyết định lấy hết
dũng khí nói tiếp, đã thấy thân ảnh gầy yếu vội vã biến mất khỏi tầm
mắt.
“Ta làm như vậy, không chỉ vì mẹ nuôi, còn bởi vì ta thích ngươi,
Ngọc Thanh.” Hắn từ từ ngồi xuống, dựa lưng vào chấn song, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn thứ.
Ngọc Thanh ra địa lao, theo Vương Kiến trở lại dãy núi giả, cởi bộ
quần áo nam nhân trên người, cảm tạ Vương Kiến xong lại hướng Tịch Lạc
viên đi tới. Trên đường, cõi lòng càng lúc càng nặng nề, biểu ca như hôm nay đều do nàng làm hại, còn Tiểu Xu, đến nay vẫn không có chút tin tức gì của nàng. Chắc Tiểu Xu vẫn còn giận vì bị nàng lừa gạt đi. Nhưng
nàng thì sao, cũng thân bất do kỉ.
Đi tới Tịch Lạc viên, đã canh hai, đèn đuốc lại sáng trưng.
Nhìn thấy tiểu nha đầu đứng ở cửa, nàng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Vào cửa, quả nhiên thấy rất nhiều người.
Trừ bỏ một lão mụ tử, ba tỳ nữ ở Tịch Lạc viên, còn Lí ma ma, Tiểu
Bích, bà vú của Dục nhi, một tiểu nha đầu lạ mặt, rồi Hoàng Phủ Luật
ngồi cạnh bàn lạnh lùng nhìn nàng, một Tình nhi mang vẻ mặt đắc ý.
Thu Phinh đứng sau nam nhân, vẻ mặt cũng lạnh lùng ngoan tuyệt. Mà
Thu Thủy mặc quần áo của nàng, đang quỳ trên mặt đất nức nở, nước mắt
đầy mặt.
Nhìn thấy nữ tử bước vào, mày kiếm nam nhân nhướng lên, mắt lóe lên lửa giận hừng hực.
Tim Ngọc Thanh “thình thịch” một, nam nhân vẻ mặt phong trần đột
nhiên đứng lên, thân hình như gió, trong chớp mắt đã đoạt lấy hô hấp của nàng.
“Ngươi vì sao vẫn không chịu buông tha Dục nhi? Đồ nữ nhân chết
tiệt!” Nam nhân rống lên, hai mắt bốc hỏa, xiết chặt bàn tay đang bóp cổ Ngọc Thanh.
“Khụ… Ngươi nói cái gì? Ta… cũng không có… thương tổn… Dục nhi. Ngươi buông.” Ngọc Thanh dãy dụa, tay đập vào cổ tay vẫn bất động của hắn.
“Vương gia, cầu ngài buông tha Ngọc vương phi, Ngọc vương phi cũng
không làm chuyện thương tổn thế tử.” Thu Thủy đột nhiên bò tới, cầu xin
nam nhân.
Hoàng Phủ Luật nhìn hai má Ngọc Thanh dần dần tái nhợt, cùng ánh mắt
vô tội của nàng, lại nhìn chiếc cổ trắng nõn bị hắn bóp đến đỏ lên, đột
nhiên nổi giận gầm một tiếng “Đáng chết!”, buông mạnh nàng xuống.
Rồi hắn nhìn xuống Thu Thủy, độc ác nói: “Khá lắm tiện tỳ, chủ tử ngươi làm sai, ngươi cũng không thoát được can hệ.”
“Rốt cuộc ta làm sai cái gì? Hoàng Phủ Luật! Ngươi nói rõ ràng cho
ta!” Ngọc Thanh khẽ vuốt cổ, cố sức thở hổn hển. Nàng gặp biểu ca cũng
không sai, là hắn không biết phân biệt trắng đen đã tra tấn biểu ca. Về
chuyện làm thương tổn Dục nhi, nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!
Nam nhân nhìn nàng, lửa giận càng bốc cao: “Đồ nữ nhân ngoan độc này, vì sao đến nay vẫn không chịu buông tha Dục nhi?”
“Tỷ tỷ,…” Lúc này đột nhiên Tình nhi chen vào, nàng ta lo lắng nói:
“Từ lúc Dục nhi từ chỗ tỷ tỷ trở về không ngừng thổ tả(1), hiện tại hôn
mê bất tỉnh, thấy thuốc nói là ăn phải đồ có độc.” Ngay sau đó, nàng ta
khóc lê hoa mang vũ, chuyển sang nam nhân: “Đều do Tình nhi không chăm
sóc tốt cho Dục nhi, mới để tỷ tỷ dẫn Dục nhi tới nơi này. Vương gia,
ngài liền phạt Tình nhi đi, đều là lỗi của Tình nhi.”
“Ta cũng không cho Dục nhi ăn cái gì…” Giờ khắc này, rốt cục Ngọc
Thanh cũng hiểu hết tất cả, nàng lạnh lùng nhìn nữ tử khóc lóc, rồi lẳng lặng nhìn nam nhân, muốn giải thích với hắn.
Đã thấy nam nhân mắt lạnh nhìn, cắt lời nàng: “Tất cả mọi người của
Vân Lạc viên đều có thể chứng minh Thu Thủy đưa Dục nhi trở về, chuyện
lần trước, bổn vương cũng không so đo với ngươi, không ngờ lần này ngươi lại thừa dịp bổn vương không ở phủ, xuống tay với Dục nhi.” Hắn dần dần tới gần nàng, thanh âm không chút độ ấm: “Nếu Dục nhi mà chết, ngươi
cũng đừng hòng sống! Nhớ kĩ lời bổn vương!”
Ngay sau đó, hắn lạnh lùng ra lệnh cho Lí ma ma: “Đem đồ tiện tỳ này phạt hai mươi roi, lập tức đuổi ra Vương phủ!”
“Không được!” Ngọc Thanh cuống quýt, không nghĩ tới , hắn ngay cả Thu Thủy vô tội cũng không chịu buông tha, giờ khắc này, nàng bất chấp ân
oán giữa nàng và hắn, thầm muốn giữ lại Thu Thủy: “Nàng không sai! Nàng chưa làm chuyện gì sai!”
Nam nhân nhăn mày: “Lập tức kéo xuống cho bổn vương!”
“Tuân lệnh.” Lí ma ma bên cạnh cùng một nha hoàn lạ mặt vội vàng kéo Thu Thủy đang khóc ầm lên.
Ngọc Thanh lảo đảo, lạnh lùng nhìn nam nhân tàn bạo kia, chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh.