Buổi tối đốt đèn, Lí ma ma dẫn theo chúng tỳ nữ đi đến Cô Vụ cư.
Trong thùng tắm lớn, sương mù lượn lờ, một tỳ nữ cẩn thận thả hoa hồng xuống, một tỳ nữ khác cạnh thùng tắm chuẩn bị khăn khô.
Vài tỳ nữ hạ đẳng còn lại bưng nước ấm, vội vàng lưu loát ra vào.
Lí ma ma vẻ mặt trầm ổn quan sát bên cạnh.
Cuối cùng, bà đi đến bên cửa sổ, đến bên người tố ý nữ tử, cung kính ,mời nàng tắm rửa.
“Ngọc vương phi, tất cả đã chuẩn bị tốt. Mời ngài cởi y phục đi.”
Ngọc Thanh đứng dậy, lẳng lặng đi vào nội thất, duỗi thẳng hai tay, để nha hoàn rút quần áo nàng đi.
Đầu tiên là áo khoác màu trắng, sau đó là trung y cũng màu trắng, lộ
ra cái yếm màu phấn hồng bên trong, cuối cùng là tiết khố màu nước.
Lần này, nàng không ngăn cản nha hoàn, mà mặc kệ tỳ nữ thuần thục cởi bỏ dây cột chiếc yếm, rút đi tiết khố của nàng.
Thẳng đến, không còn gì trên người.
Bước vào thùng tắm, nàng lập tức hất làn nước ngập hương hoa lên
mình. Sau đó nhắm mắt, để chúng tỳ nữ cẩn thận tẩy trừ giúp nàng.
Chỉ thấy cánh tay trắng noãn nhẹ nhàng nắm lấy thành thùng tắm, nàng
nghiêm mặt, lọn tóc đen ẩm ướt dán trên đầu vai, một đen một trắng, gợi
cảm mềm mại.
Đã thấy, làn mi hơi nhíu, hàm răng khẽ cắn, không biết vì sao.
Tắm rửa xong, nha hoàn giúp nàng bước khỏi thùng tắm, sau đó lập tức
có nha hoàn khác cầm khăn cẩn thận chà lau thân thể mảnh khảnh, nõn nà
như ngọc.
Mãi đến khi mặc vào bộ quần áo bằng sa mỏng, Lí ma ma bên cạnh cuối cùng mới cho nàng dùng Ngưng tình lộ.
Sau đó nàng lại được dìu đến bên giườngm nàng lẳng lặng nằm xuống, thủy chung vẫn không nói gì.
Nha hoàn thả sa trướng như ẩn như hiện, sau khi chuẩn bị tất cả, tuân lệnh Lí ma ma lẳng lặng lui ra.
Bên trong, dần lặng yên, chỉ có sa trướng kia hơi phiêu động theo làn gió nhẹ, mơ hồ thấy được thân thể như hoa như ngọc bên trong.
Lát sau, có tiếng bước chân trầm ổn từ xa vọng tới.
Đi tới cửa, lại không nghe thấy tiếng động nào khác.
Bên trong, Ngọc Thanh, tim nhảy thình thịch. Chỉ thấy ngón tay thon
dài mảnh khảnh nắm chặt lớp đệm bên dưới, làn môi bị cắn chặt, hiện lên
vết răng.
Nàng vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.
Nàng biết tiếng bước chân kia thuộc về hắn.
Thật lâu sau, mới nghe thấy tiếng cánh cửa bị mở ra “cạch” một tiếng, tiếng bước chân càng lúc càng gần giường.
Sau đó, qua lớp sa mỏng, nàng thấy được hắn.
Hắn đã không khoác áo bào màu bạc, chỉ mặc bộ áo màu nhàn nhạt, tóc
dài thoáng buông, vài sợi tóc tùy ý để rơi trên trán. Ngón tay thon dài
vén lên tầng sa mỏng, hắn nằm xuống giường. Lập tức, bên trong tràn ngập mùi xạ hương sạch sẽ trên người hắn.
Hắn không lập tức xâm phạm nàng, chỉ lẳng lặng nằm bên người nàng, thở dốc.
Ngọc Thanh quay đầu vào trong, thân mình vẫn không nhúc nhích.
Tuy nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng nàng biết hắn đang nhịn xuống thống khổ.
Bởi vì thân thể kia nóng quá, cơ hồ làm bỏng nàng.
Giờ phút này, nàng chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của nàng, bầu không khí như vậy, làm nàng khó có thể hô hấp.
Đây là lần đầu, hắn lẳng im bên người nàng.
Cũng là lần đầu, hắn quan tâm tới nàng.
Sau lần gặp ở rừng lê, hắn liền đi hoàng cung, mấy ngày không thấy về phủ.
Nàng biết hắn bận tâm về Mạnh Tố Nguyệt, cũng sẽ không, hôm nay có chần chờ.
“Trên núi Ngọc Phong căn bản là không có người, chỉ có một gian nhà
đã lâu không có người ở cùng một bia mộ.” Hắn lại khàn khàn nói.
Cặp mắt thâm thúy nhìn vào nàng, mang theo mấy phần lửa nóng, “Trên mộ bia kia có khắc tên Tô Ngọc Thanh.”
Tim Ngọc Thanh cứng lại, cũng quay đầu nhìn nam nhân, mang theo kinh ngạc: “Ngươi rút cục cũng tin tưởng ta là Tô Ngọc Thanh.”
Nam nhân nhíu mày, ánh mắt chuyển sang phức tạp, rõ ràng không có tin cả mười phần, đã thấy hắn cắn chặt răng, không hề đáp lại.
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú kia đổ đầy mồ hôi lạnh, vài sơi tóc trên vầng trán rộng cũng trở nên ẩm ướt.
Ngọc Thanh rõ ràng nghe thấy tiếng cố nén thống khổ rên rỉ cùng hơi thở gấp gáp, cùng với lửa nóng chăm chú nhìn vào nàng.
“Ngươi mang mặt của Tiêu Ngọc Khanh.” Miệng hắn thốt ra những lời
này, sau đột nhiên nghiêng người, đem thân thể nóng cháy nằm trên người
nàng.
ngọc Thanh không kịp phản ứng, liền bị thân thể hắn ngăn chặn, hắn
đem hai nàng đặt trên đỉnh đầu, đầu tien là nhìn chăm chú vào người
nàng, đôi môi nóng rực dần lướt xuống gáy ngọc của nàng, sau đó đắm chìm ở hai gò núi mềm mại thơm tho, không để ý nàng đang dãy dụa , bàn tay
bắt đầu cởi y phục nàng.
“Vì sao ngươi không chịu tin tưởng ta không phải sưởn phi của người?” Ngọc Thanh dãy dụa dưới thân hắn, ảo não vì hắn không chịu tin tưởng
chút nào, hắn có biết hay không lời nói vừa rồi kia mang cho nàng hy
vọng lớn thế nào, lại lập tức bị hắn bẻ gẫy. “Vì cái gì?” Nàng vặn vẹo
thân mình, lại không biết thanh âm thanh thúy mang theo yêu kiều mê
người.
Nam nhân rốt cuộc ngẩng đầu lên, một giọt mồ hôi lạnh trên trán rớt
xuống thân thể như ngọc, hắn nhìn thật sâu nữ tử dưới thân, tức khắc trở mình từ trê người nàng xuống.
Mang theo thông khổ, hắn thở hổn hển. Ngay sau đó, hắn đột nhiên ngồi dậy, chỉ nghe hắn trầm giọng ra lệnh cho Lí ma ma ngoài cửa: “Tức khắc
đi bảo Tình nhi chuẩn bị, hôm nay bổn vương đi chỗ nàng.”
Nói xong, hắn không nhìn lại nữ tử trong trướng, mặc nhuyễn sam, bước chân hơi hỗn độn rời đi.
Cảnh cửa bị mở ra, trong phòng không còn tiếng động.
Nữ tử trong trướng một thân y phục tán loạn, lẳng lặng nằm, mặc hai hàng nước mắt chay dài.
Ngày thứ hai, vẫn là nha hoàn lạ mặt kia tới để ý Ngọc Thanh, Ngọc
Thanh không ngủ một đêm, sớm ngồi dậy, tựa vào cửa sổ ôm má suy nghĩ,
trầm mặc. Nha đầu thấy mắt nàng hơi sưng lên, tất nhiên cho rằng Vương
phi vì chuyện đêm qua vương gia đến phòng Tình nhi phu nhân mà thương
tâm.
Ngọc Thanh nhìn ra tâm tư trên mặt nha đầu, không nói gì, mặc kệ nàng ta tự tưởng tường.
Tình cảnh của nàng, tiểu nha đầu này sao có thể thấu hiểu?
Trong phủ này, chỉ có Thu Thủy biết thân phận của nàng, nhưng Thu Thủy đã bị nam nhân kia đuổi đi.
Thu Thủy đáng thương, vô tội bị nàng liên lụy.
Dục nhi tỉnh lại, cũng không quá đáng ngại, nên nam nhân kia không
trút giận lên nàng, nhưng tội danh nàng vẫn phải gánh. Đúng như hắn nói, nàng mang khuôn mặt của Tiêu Ngọc Khanh, nên dù nàng hóa thành tro bụi, cũng vẫn là Tiêu Ngọc Khanh. Nàng tội gì phải cầu hắn tin tưởng là nữ
tử khác
Lời nói tối hôm qua, hắn mang lại hy vọng cho nàng, nhưng cũng mang đến tuyệt vọng còn lớn hơn.
Lúc nào cũng thế, hắn nhắc nhở nàng chuyện nàng là vị sườn phi mang đầy tội lỗi.
Cố gắng, vẫn không thể giãy dụa ra.
Lúc này ngoài cửa có một nha hoàn bưng đồ ăn đến, trên bàn có một chén cháo trắng, cùng mấy món ăn tinh xảo.
“Ngọc vương phi, đây là đồ ăn sáng phòng bếp cố ý chuẩn bị cho ngài.”
Nàng nhẹ đáp lại: “Để trên bàn đi.”, lại vì một câu “cố ý” mà nhăn mày.
Kẻ có tội như nàng có thể nhận được chiếu cố, thật đáng chê cười.
Không biết nam nhân kia lại muốn dùng phương pháp gì tra tấn nàng.
Không ăn uống, nàng vẫn ngồi xuống bên bàn, nàng thật muốn nhìn “cố ý” là như thế nào.
Chén cháo trắng bốc khói nghi ngút, mấy món ăn sáng đẹp tinh xảo,
cũng không thấy “cố ý”. Nhìn kĩ, thấy trên bàn để lộ một mảnh giấy nho
nhỏ.
Ngọc Thanh tức khắc đuổi hai nha hoàn đi: “Các ngươi đi xuống đi.”
Hai nha hoàn liếc mắt nhìn nhau, cung kính lui ra, ra cửa thầm thì nói nhỏ.
Chờ hai nha hoàn đi ra, Ngọc Thanh lập tức rút mẩu giấy ra, mở xem, chỉ thấy mặt trên viết: Đến phòng bếp. Biểu ca lưu.