Nhan Vân Tề ôm nữ tử tóc bạc, mày kiếm thoáng nhăn lại, hắn dùng hai ngón tay bắt mạch, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
“Tề ca ca, ta…” Nữ tử kia suy yếu mở miệng, trong mắt có nồng đậm ỷ lại.
“Đừng nói nữa, nằm nghỉ ngơi cho tốt, ta lại đi sắc cho ngươi một chén.” Nam
tử nói xong, mềm nhẹ đỡ nữ tử nằm xuống, sau đó lấy khăn tinh tế chà lau nước thuốc rơi xuống quần áo của nàng cùng chăn đệm.
Ngọc Thanh đứng một bên nhìn, dường như nhìn thấy chính mình một năm trước đây.
Bệnh tim phát tác khi nàng năm tuổi, quấn quanh nàng suốt mười lăm năm, mỗi
lần phát bệnh, sư huynh đều chăm sóc nàng cẩn thận như vậy, ngồi bên
giường, khi nàng mở mắt ra, liền làm cho nàng nhìn thấy khuôn mặt tươi
cười của hắn.
Nhưng hôm nay, khi nàng trong một thân mình khác, sư huynh lại đem nhu tình
này cho nữ tử bi thảm trên giường. Sủng nịch như thế, ôn nhuận như thế.
Lòng của nàng có chút khó chịu, cũng là thương cảm, thật giống thân nhân
đem tình yêu vốn dành cho mình tặng người khác, có bất đắc dĩ khi cảnh
còn người mất.
Nửa năm qua, nàng mỗi ngày ngóng trông được gặp lại sư huynh. Ngóng trông, nhưng cũng dần mê mang.
Nàng từng tưởng tượng một ngày gặp sư huynh, tưởng tượng sư huynh đối mặt
với nàng như thế nào, là ghét bỏ, hay là xa lạ? Cũng không ngờ tới, ngẫu nhiên gặp nhau, chưa từng nghĩ sư huynh đã đem phần quan tâm kia cho
Ngọc Liên. Thời gian nửa năm, dường như đã có rất nhiều thứ thay đổi.
“Sư huynh…” Nàng thấp giọng.
Nam tử an trí cho nữ tử trên giường, quay đầu, lại làm cho nữ tử bắt lấy tay.
“Tề ca ca, không cần rời đi Ngọc Liên.” Nữ tử đầu bạc nắm chặt tay Nhan Vân Tề, một đôi mắt hạnh cầu xin nam tử ôn nhuận trước mặt.
Nam tử sủng nịch cười: “Ta phải đi sắc thuốc cho Ngọc Liên, hôm nay Ngọc Liên còn chưa uống thuốc.”
Rồi nhẹ nhàng gỡ tay nữ tử, đi hướng Ngọc Thanh.
“Thanh nhi, chúng ta đi ra ngoài.”
Ngọc Thanh liếc nhìn nữ tử trên giường, để nam tử nắm tay bước ra ngoài.
Trong bóng đêm, nam tử lẳng lặng nhìn nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dung
nhan của nàng, nói khẽ: “Ngươi quả thật là Thanh nhi sao? Ánh mắt này…
Thanh nhi của ta, ngươi quả thưc đã trở lại sao?”
Nói xong, đã đem Ngọc Thanh lãm nhập lòng hắn, thở dài: “Tuy rằng thân thể
của ngươi thay đổi, nhưng ánh mắt này thuộc về Thanh nhi. Quả thật là
ông trời có mắt, lại đem Thanh nhi trả lại cho ta.”
Ngọc Thanh nhắm mắt vùi trong lòng hắn, hít thở mùi hương quen thuộc, thỏa
mãn quy túc. Nàng lẳng lặng nghe tiếng tim đập vững vàng của nam nhân,
trong vui sướng ẩn ẩn có một tia ưu thương, lại không biết vì sao có ưu
thương. Chỉ biết là, nàng ở trong lòng sư huynh tìm không thấy một thứ
gì đó.
Nàng để nam nhân vuốt tóc, mặc hắn mang theo sủng nịch dỗ dành: “Thanh nhi, sư huynh mang ngươi đi, mang ngươi đi tìm sư phụ.”
Một câu chờ đợi biết bao ngày a, nàng tưởng rằng sẽ kích động đến không
còn là mình, kích động đến quên hết tất cả, trong đầu lại cố tình hiện
lên một khuôn mặt phẫn nộ, vang lên một câu kia: “Ngươi mơ tưởng thoát
đi bổn vương, mơ tưởng!”
Trong lòng, đột nhiên chấn động, nàng đột nhiên thấy áy náy với sư huynh.
Đúng vậy, áy náy.
Nàng sao có thể trong ngực sư huynh nhớ tới nam nhân hận thấu nàng?
Tô Ngọc Thanh trên núi Ngọc Phong, sinh mệnh chỉ có cha cùng sư huynh, số mệnh chỉ có thể là trở thành tân nương của sư huynh a!
Nàng ôm chặt thắt lưng sư huynh, vội vàng nói: “Sư huynh nhất định phải mang Ngọc Thanh đi, chúng ta quay về Ngọc Phong, để Ngọc Thanh làm tân nương của sư huynh…”
Nhan Vân Tề nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kích động, thương tiếc nói: “Được, sư
huynh mang Ngọc Thanh quay về Ngọc Phong, không bao giờ… xuống núi nữa.”
Lúc này trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng rầm, kinh động hai người đang ôm nhau.
Ngọc Thanh mới thanh tỉnh lại, nàng theo Nhan Vân Tề chạy vào phòng, giật
mình nhìn thấy Tiêu Ngọc Liên ngã nhào xuống giường, trên mặt tất cả là
nước mắt.
Nữ tử trên mặt đất khóc hô hướng Nhan Vân Tề, “Tề ca ca, ngươi đừng bỏ
Ngọc Liên đi, Ngọc Liên hiện tại chỉ có Tề ca ca…” Nói xong, nàng đột
nhiên run rẩy, huyết sắc trên mặt toàn bộ biến mất, chỉ còn trắng bệch
đến dọa người.
Nàng không có chạy, chỉ lẳng lặng tiêu sái, tại Tiêu phủ hoang vắng, du đãng.
Nàng nghĩ chính mình sẽ tức giận, đến khi ra khỏi phòng nhỏ kia, trong lòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Nửa năm, nửa năm, một khắc nàng chết đi kia, sư huynh đã không còn thuộc về nàng a.
Nàng sớm nên biết đến.
Cởi giày thêu, nàng đi chân trần trên đường mòn trải đá cuội, nhìn trăng sáng, nở nụ cười.
Nếu ý chí của sư huynh chỉ thuộc về Ngọc Liên, nàng sẽ chúc phúc bọn họ.
Nàng, dù sao đã quen với cô độc.
Một giọt nước mắt, chảy xuống má, làm lúm đồng tiền kia đột nhiên mĩ lệ vô cùng.
Tóc tung bay, nắm chặt góc áo, chân trần, nàng ngẩng mặt đứng lặng, tựa như u hồn cô tịch.
Thật lâu sau, nàng lấy cây sáo, dán lên môi.
Phong nhứ phiêu tàn dĩ hóa bình, liên nê cương thiến ngẫu ti oanh, trân trọng biệt niêm hương nhất biện, kí tiền sinh.
Tình đáo nùng thì tình chyển bạc, nhi kim chân cá hối đa tình, hựu đáo đoạn tràng hồi thủ xử, lệ thâu lưu.
Nàng nên biết, sư huynh là kiếp trước của nàng.
“Thanh nhi…”
Một thân ảnh màu xám từ bóng đêm bước ra, đánh gãy tiếng sáo.
“Thanh nhi…” Hắn đến gần nàng, mềm nhẹ đem nàng ôm vào lòng.
Lồng ngực hắn, rõ ràng còn vương lại nước mắt của nữ tử kia.
“Thanh nhi, ta sẽ dẫn ngươi quay về Ngọc Phong, nhưng không phải hiện tại, chờ ta được không?” Hắn khàn khàn.
Nàng tựa vào ngực hắn, nghe thấy nỗi lòng hỗn độn của hắn.
“Sư huynh, một khắc khi chết đi, Ngọc Thanh sẽ không còn vọng tưởng được sư huynh yêu thương.”
“Thanh nhi, không được nói như vậy.” Nhan Vân Tề đỡ lấy vai nàng, khuôn mặt ôn nhuận rốt cục có gợn sóng: “Thanh nhi vĩnh viễn là của sư huynh, lần
này sư huynh tuyệt sẽ không nhìn Thanh nhi cứ thế rời đi, ngươi biết
không?”
Ngọc Thanh nhẹ nhàng giãy khỏi hắn, khẽ mở khuôn miệng mang theo mùi đàn
hương, mang theo mơ hồ ưu thương: “sư huynh, ngươi hiện tại có thể buông tất cả mang Ngọc Thanh về Ngọc Phong không? Nếu ngươi biết đến thân
mình hiện tại của Ngọc Thanh đã là thê tử của người khác, còn có thể
cưới Ngọc Thanh sao? Sẽ sao?”
Nhan Vân Tề lẳng lặng nhìn nàng, ôn nhuận như nước thêm một tia không hiểu,
lại vẫn là câu kia: “Thanh nhi, ngươi phải đợi sư huynh.”
Ngọc Thanh trào phúng cười, chờ? Nàng sao có thể chờ?
Nàng cùng nam nhân kia dây dưa, mai một chính là nàng.
Nang nhìn khuôn mặt che khuất trong bóng đêm, hỏi lại một lần cuối cùng: “Sư huynh, hiện tại không thể mang Ngọc Thanh đi sao?”
“Thanh nhi, hiện tại sư huynh không thể mang ngươi đi.”
Ánh mắt Ngọc Thanh ngập tràn thất vọng, nàng thản nhiên cười, mang theo lệ, đi khỏi tầm mắt nam nhân.
Trên đường, gặp lại Tiểu Xu đang đi tìm nàng.
Tiểu Xu mang theo vẻ buồn ngủ thấy nữ tử im lặng đi tới, tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Nàng vừa tỉnh lại liền không thấy tỷ tỷ bên người, đợi đã lâu cũng không
thây tỷ tỷ trở về, nàng nóng nảy, sợ tỷ tỷ gặp bất trắc, liền chạy đi
tìm.
Nhưng thấy nước mắt trên mặt tỷ tỷ, vẻ mặt thê lương, nàng chỉ có thể nhẹ
nhàng hỏi một câu: “Muộn như vậy, tỷ tỷ đi nơi nào? Tiểu Xu sốt ruột
quá.”
Ngọc Thanh nhợt nhạt cười, cố tình thoải mái trả lời nàng: “Chỉ là đi thăm Ngọc Liê, chúng ta trở về phòng nghỉ tạm đi.”
“Dạ.” Tiểu Xu không hỏi thêm, nhẹ dìu Ngọc Thanh về phòng.
Ngọc Thanh nằm trên giường, liền không nói gì nữa.
Ngày hôm sau Tiểu Xu tỉnh lại, thấy Ngọc Thanh đã sớm tỉnh dậy, đang ngồi
bên cửa sổ nhìn ra ngoài, mà trong tay nàng đang cầm một cây bút.
Chờ nàng rời giường đến sửa sang lại, mới nhìn thấy dưới ngòi bút là một
bức họa nam tử, một nam tử tao nhã nho nhã, cô đơn không có đôi mắt, rất đáng tiếc. Mà tỷ tỷ, vẫn lặng im, nhìn xa xăm bên ngoài, tâm không biết trôi đi đâu.
Chờ thêm đồ ăn sáng, vương phủ liền phái người tới đón Ngọc vương phi hồi
phủ, Ngọc Thanh chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi.”, thẳng đến khi về vương
phủ, vẫn lặng im.
Tiểu Xu vẫn không rõ tỷ tỷ đã gặp phải chuyện gì.
Nàng lại nhớ tới nhà giam lạnh như băng kia.
Dưới đèn, cuốn sách vẫn lật đến trang đó, ngón tay thon dài, trắng nõn thủy chung vẫn không giở trang tiếp theo.
Nhưng thấy, tố y nữ tử vẫn nhìn, lông mi che lại tất cả suy nghĩ trong mắt.
Cuối cùng, nàng đi tới giường, đem thân mình cuộn trong chăn bông.
Càng cuốn càng lạnh, mãi đến khi run nhè nhẹ.
Cuối cùng đau, cuối cùng kiếp trước kiếp này.
Hy vọng cuối cùng nàng bấu víu, đã cách nàng mà đi.
Ngực đau quá, kịch liệt đau, tràn ra mãnh liệt, hô hấp của nàng như bị chặt đứt.
“Đau, sư huynh, ta đau quá.” Nàng cuối cùng rên rỉ ra tiếng, nắm chặt chăn bông dưới thân, cuộn mình lại.
Trong đầu là khuôn mặt càng lúc càng xa, toàn thân chỉ còn cảm giác ngực đau
như thiêu đốt, mãi đến khi có một thân ảnh cao lớn đi vào, nàng vẫn bị
đau đớn nhấn chìm.
“Nữ nhân chết tiệt, độc của ngươi lại phát tác.” Nam nhân rống giận, ôm lấy thân mình quay cuồng của nàng, đem nàng dính sát vào lồng ngực mình,
tinh tế hôn từng giọt mồ hôi lạnh trên trán nàng.
Bàn tay phủ lên ngực nàng, hơi hơi vận khí, tiến vào chỗ đau của nàng.
Nàng lập tức thấy khá hơn, mở đôi mắt mù sương, đem thân mình dán sát vào nơi phát ra nguồn nhiệt, miệng nức nở ra tiếng.
“Ngươi khóc?” Nam nhân nhìn nàng, quả thật nhìn thấy từng giọt nước mắt trong suốt lăn trên mặt nàng, nước mắt đau đớn.
“Vì sao khóc?” Hắn dùng ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt của nàng, bất giác giọng nói đã trở nên nhu tình vạn phần.
Nước mắt của nữ tử càng thêm mãnh liệt, nàng nức nở một tiếng, đột nhiên ôm
chặt thắt lưng của hắn, lần đầu tiên đem bi thương tựa vào ngực hắn.
Hắn cũng ôm chặt thân mình khóc thút thít của nàng, mềm nhẹ vuốt ve tóc đen, khàn khàn nói: “Đừng khóc…”
Đêm hôm đó, nàng nằm trong lòng hắn, đau khổ thiếp đi;