Tảng sáng,
Trong vườn hoa tử vi nở đỏ một góc, tỏa ra mùi hương thản nhiên.
Nhìn thấy cửa sổ hơi mở, ngọn gió tiến vào, sa trướng bay lên, mơ hồ thấy hai người ôm nhau bên trong.
Nam nhân tỉnh lại, lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của nữ tử trong lòng, cẩn thận vén sợi tóc vương trên trán nàng.
Nữ tử trong lòng hắn bất an vặn vẹo một chút, thân mình càng thêm gần sát hắn, dụi vào ngực hắn.
Tinh mâu trầm xuống, thoáng chốc có xúc động.
Hắn ôm sát thân thể mềm mại thơm tho, đem tuấn nhan tới gần gương mặt còn
đọng lại nước mắt của nàng, dần dần tới gần đôi môi đỏ hồng, đầu tiên
như lông vũ lướt qua, sau đó hàm trụ nó, trằn chọc cắn mút, không thỏa
mãn.
Hương thơm kia, sáng hôm nay thật làm hắn như say như đắm.
Lông mĩ nữ tử khẽ động, rên rỉ một tiếng, mở đôi mắt mông lung, rồi đột
nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trước mắt, nàng đầu tiên là sửng sốt,
sau mới phản ứng lại, có chút giãy dụa trong lòng nam nhân, chống vào
khuôn ngực vững chắc của hắn, cực lực trốn, lại vẫn không thể trốn thoát kịch liệt của hắn, bị hắn gắt gao ôm, mặc đầu lưỡi khiêu khích của hắn tàn sát bừa bãi không cố kị trong khoang miệng thơm mùi đàn hương của
nàng.
Cuối cùng, hắn rốt cục buông nàng ra, ánh mắt lặng nề nhìn nàng, không nói gì.
Mà nàng, đã thở hồng hộc, hai gò má ửng hồng, môi sưng đỏ mê người.
Một thân bạc y, cũng lộn xộn, lộ ra bờ vai bạch ngọc, cùng cái yếm đỏ tươi.
Mắt Hoàng Phủ Luật lại trầm xuống, tâm tư thật vất vả bình ổn lại xôn xao không thôi.
Bộ dáng mềm mại của nữ nhân thật sự là chết tiệt hấp dẫn hắn a!
Hắn buông trong tay thân mình kiều nhuyễn, cực lực nhịn xuống dục vọng muốn nàng nằm dưới thân hắn, khàn khàn: “Ngực còn đau không? Tối hôm qua vì
sao đau?” Ngọc Thanh hoàn toàn tỉnh táo lại, vì cái gì lại đau? Đó là
đau đớn không thể chống đỡ, bởi vì nàng mất đi một thứ rất quan trọng gì đó a.
Nam nhân này, có thể hiểu không?
Nàng ngồi dậy, trầm mặc.
Hoàng Phủ Luật không bức nàng, hắn tỉnh ngủ, mang theo ba phần gợi cảm, khuôn ngực tinh tráng hơi lộ ra, tóc dài tùy ý rơi xuống vai, đôi mắt hẹp dài híp lại, giọng vẫn còn chút khàn khàn: “Rời giường đi, hôm nay bổn
vương muốn vào cung, ngươi cùng bổn vương đi.”
Nghe xong, cũng không để ý Ngọc Thanh có cự tuyệt hay không, đứng dậy, sau đó lại ra lệnh: “Lại đây mặc quần áo cho bổn vương.”
Ngọc Thanh ngồi trên giường, nghe nam nhân nói thấp nhuần khàn khàn, có chút cảm thấy hắn thay đổi.
Hắn đối nàng, tựa hồ thay đổi chút, ôn nhu hơn.
Tối hôm qua, hắn ôm nàng cả một đêm, mặc nước mắt của nàng thấm ướt vạt áo
hắn, mặc nàng nằm trong ngực hắn trút xuống bi thương, hắn thậm chí còn
nói với nàng: “Đừng khóc…”
Hắn tựa hồ cũng không hung tợn gọi nàng là “Tiêu Ngọc Khanh!”, cũng là lần
đầu tiên cùng nàng ngủ tới sáng sớm, lần đầu tiên nàng cảm nhận được hắn chân thật tồn tại.
Giờ phút này, bọn họ thật giống một đôi phu thê. Mà hắn, là phu quân của
nàng. Bởi vì lồng ngực vững chãi kia, đêm qua là chỗ dựa của nàng.
A, phu quân của nàng? Nàng Tô Ngọc Thanh hình như chưa bao giờ từng có phu quân.
Tự giễu một tiếng, che lại ưu thương trong lòng, đứng lên.
Nam nhân sớm đứng đợi ngoài trướng, thấy nàng nhíu mi, rốt cục hắn khôi
phục gầm nhẹ: “Nữ nhân, nhanh lên, cách canh giờ bổn vương phải tiến
cung không còn nhiều!”
Ngọc Thanh nhìn mày kiếm hắn chau lại, đột nhiên có tâm tư phản kích hắn:
“Vương gia muốn nhanh lên sao? Nô tỳ bảo Thu Phinh tới.”
Mày kiếm nam nhân càng chau lại, ánh mắt trở nên thâm trầm, ngay sau đó,
hắn đột nhiên kéo nàng ép xuống giường, tà mị nói: “Ngươi là ái phi của
bổn vương, không muốn mặc quần áo giúp vi phu sao? Đừng quên, thân mình
này, cũng chỉ có thể thuộc về bổn vương.” Nói xong kề sát vào nàng, bá
đạo đem chính mình hơi thở bao phủ nàng.
Ngọc Thanh hơi giãy dụa, nói khẽ: “Ta cũng không phải sườn phi của ngươi…”
Nam nhân liếc nhìn nàng một cái, rồi đột nhiên buông nàng ra, xoay người, đánh gãy nàng: “Mau chút!”
Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm của Thu Phinh: “Vương gia, nô tỳ bưng nước rửa mặt tới.”
Hoàng Phủ Luật mày kiếm vừa nhíu, nói: “Vào đi.”
Cánh cửa bị người bên ngoài mở ra, Thu Phinh bưng chậu đồng đi vào, nhìn qua hai người, buông chậu, thuần thục cởi ra ngân bào của Hoàng Phủ Luật,
cung kính chờ: “Để nô tỳ thay quần áo giúp vương gia đi, trong cung đã
phái người đến.”
Nam nhân nhìn thấy Ngọc Thanh đã thở ra một hơi, áp chế không mặt nhăn mày nhíu, để Thu Phinh tinh tế mặc quần áo cho hắn.
Ba canh giờ sau, Ngọc Thanh theo hắn vào cung.
Khu vực săn bắn của hoàng thất rộng mênh mông , thảo nguyên rộng lớn, đằng sau là cánh rừng rậm rạp.
Lần thứ ba nhìn thấy vị Hoàng thượng tuổi trẻ ôn hòa ý cười, hắn vẫn là
nhợt nhạt cười với nàng, lại làm cho nàng thấy như có gió xuân thổi qua. Đang nhìn thấy Hoàng Phủ Luật ôm nàng ngồi xuống, hắn lại giật mình
không thôi, ánh mắt chuyển sang trêu tức cùng tò mò.
Ngọc Thanh co quắp, nàng chưa từng nghĩ đến Hoàng Phủ Luật lại mang nàng tới nơi này, nhìn hoàng thượng ngồi trên long ỷ, lại nhìn nhìn vương tôn
quý tộc bên cạnh, rõ ràng có thể thấy đây là cuộc đi săn của hoàng thất. Nhưng mà, nam nhân này mang nàng tới đây làm gì?
Bên cạnh các vương tôn quý tộc có rất nhiều nữ tử xinh đẹp hoa lệ, nhưng
nhìn thấy chim phượng trên đầu hài, liền biết những nữ tử này có gia
thế. Nàng cảm thấy nhàm chán, trong mắt những nữ tử kia chỉ có nam nhân
bên cạnh, ánh mắt nhìn nàng, có ghen tỵ cùng chế nhạo, quá lộ liễu. Nàng nhìn người ta đàm tiếu, phun không ra một câu, cuối cùng buồn chán đứng lên.
Nàng nhìn qua nam nhân bên cạnh, thấy hắn cũng đang quay đầu nhìn nàng, vẻ quan tâm kia in trong mắt nàng.
“Mệt mỏi sao?” Hắn thấp giọng hỏi, cũng không để ý những ánh mắt kinh ngạc xung quanh.
“Có một chút.” Ngọc Thanh đáp, bị vẻ quan tâm của hắn nhiễu loạn cõi lòng.
Nam nhân này, thay đổi cũng nhanh thật.
Nam nhân nhìn nàng một cái, thấp giọng phân phó cung nữ phía sau: “Đỡ Ngọc vương phi đi xuống nghỉ tạm đi.”
Ngọc Thanh cảm kích nhìn hắn, cúi người hướng hoàng thượng, cùng cung nữ rời khỏi bầu không khí làm nàng hít thở không thông.
Bên ngoài, có một nữ tử vận áo lam đứng đó, thấy Ngọc Thanh không giật mình, chỉ có trầm tĩnh.
Nhưng Ngọc Thanh mới là người kinh hãi, nàng nhớ rõ nữ tử này, đêm hôm đó, rõ ràng là nữ tử này cầu thánh chủ cứu nàng. Vì sao hôm nay, lại biến
thành cung nữ?
Nữ tử để tiểu cung nữ sau Ngọc Thanh lui ra, mang Ngọc Thanh đến một chỗ yên ắng.
“Thánh nữ, không được tới gần bãi săn.”
Ngọc Thanh nhíu mi, “Vì sao?”
nữ tử áo lam thản nhiên nhìn nàng, nói: “Thánh nữ ngươi nên nhớ chút giáo huấn.”
Ngọc Thanh không biết nên hướng nữ tử giải thích nguyên do thế nào, nhìn về
phía bãi săn, chỉ thấy một đội người ngựa các nam nhân hướng rừng cây
phía xa lao đến, dẫn đầu là Hoàng Phủ Luật, hắn một thân nhung trang màu xanh, ôm chặt lưng ngực, rong ruổi trên thảo nguyên.
Nàng nhìn thân ảnh cao lớn kia, trong lòng hơi hơi co rút, bất an dâng lên.
“Đây là mạng của hắn, chúng ta vô lực ngăn cản, thánh nữ, đây là sứ mệnh của chúng ta.” Lúc này nữ tử áo lam nhìn thân ảnh dần biến mất trong rừng
cây, sâu kín mở miệng.
Ngọc Thanh rốt cục hiểu vì sao mình lại kinh hoảng, thì ra vị thánh chủ kia vẫn không chịu buông tha cho Hoảng Phủ Luật a.
“Các ngươi, làm gì với hắn?” Nhìn thân ảnh đã hoàn toàn biến mất trong rừng cây, Ngọc Thanh không khỏi lo lắng.
Nữ tử áo lam liếc nhìn nàng một cái, đạm nói: “Là ý của thánh chủ, chúng ta quản không được.”
Ngọc Thanh cuối cùng cũng đến gần bãi săn, đi trở về chỗ lúc nãy Hoàng Phủ Luật ngồi, nhìn cánh rừng mà càng lúc càng lo lắng.
Thật lâu sau, quả thấy trong rừng trở nên ồn ào, thị vệ vội vàng chạy vào rừng.
Tim Ngọc Thanh, đập thình thịch như muốn vọt ra ngoài.
Gặp lại, nam nhân kia được thị vệ đỡ đi ra, hắn từ từ nhắm hai mắt, trên người cắm ba mũi tên nhọn, máu chảy không ngừng.
“Ngươi…” Ngọc Thanh kinh hoảng nắm tay hắn, nhìn máu chảy mãnh liệt trên người hắn, nàng có chút đau lòng.
Nam nhân suy yếu mở mắt, nhìn sâu vào mắt Ngọc Thanh một thoáng, liền thả tay nàng, bị thị vệ vội vàng dìu đi.
Đến khi biết hắn đã được cứu, nàng được người ta dẫn đến Vân Hiên cung, nơi treo đầy bức họa Mạnh Tố Nguyệt kia.
Hắn ở Vân Hiên cung, bỏi vì nơi đó có đồ của hắn, có hơi thở.
Từ xa, nàng đã nhìn thấy trong viện đầy cẩm y vệ canh gác, tầng tầng lớp lớp, một con chim cũng khó bay tới gần.
Nàng đi vào, đột nhiên phát hiện trên tường trống không, không có bức họa của nữ tử kia.
Đi vào trong, Hoàng Phủ Luật nằm trên giường, trên người quấn kín băng
trắng, mà Hoàng Phủ Trạch vẻ mặt trầm trọng đứng ở bên giường.
Thấy Ngọc Thanh vào cửa, nhẹ hô một tiếng “Hoàng tẩu”, rồi nhích thân mình qua một chút, để Ngọc Thanh tới gần.
Người trên giường khép hờ mắt, mi tâm có nếp nhăn, bạc môi trắng bệch như tờ giấy, hình như mới thiếp đi.
Ngọc Thanh nhìn bộ dáng yếu ớt của hắn, có chút đau lòng. Rõ ràng sáng nay, hắn vẫn bá đạo như vậy.
Nàng nhớ rõ bạc môi hắn phun ra câu kia “phu nhân”, tuy biết hắn là bá đạo, lại vẫn nhớ kĩ, nhớ kĩ cái ôm bình an của hắn.
Nàng đi qua, lấy ra khăn lụa, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn.
Nam nhân lúc này đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sâu thăm thẳm không đáy, hắn
ách cổ họng, vẫn không mất đi bá đạo: “Không được rời đi bên khỏi người
bổn vương, biết không?”
Ngọc Thanh nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, lần đầu vì hắn bá đạo cường thế
cảm thấy uất ức. Nam nhân này, quả thật là chết cũng không quên nàng a.
Rồi lại đột nhiên quan tâm tới nàng, so với sư huynh ôn nhu…
Sư huynh!
Nàng đột nhiên có chút khó chịu, vì thế sự vô thường mà cảm thấy khó chịu.
Tối hôm qua nằm khóc trong lòng hắn, tâm trạng nàng dần bình tĩnh, sớm
biết có một ngày như vậy, sớm biết nàng cùng sư huynh sẽ không có kết
quả, nhưng mà chưa từng ngờ tới ngày này lại đến nhanh như vậy.
Nam nhân nhìn chăm chú nàng nhíu mi, trong mắt ẩn ẩn suy nghĩ, nói: “Ngươi
đi ra ngoài đi, nhớ kĩ, không được rời khỏi Vân Hiên cung!” Quả nhiên cứ nhắc đi nhắc lại.
Ngọc Thanh cũng đã quen tính hắn, nắm chặt khăn trong tay, nhìn nam nhân một cái, dưới tầm mắt của hắn lẳng lặng ra khỏi phòng.
Đợi cho thân mình gầy yếu kia biến mất ở cửa phòng, Hoàng Phủ Luật thu hồi
ánh mắt, mở miệng nói với Hoàng Phủ Trạch: “Trạch, nàng trúng “Phệ tâm
lấy mạng” vốn đã thất truyền từ lâu trên giang hồ, tựa hồ có liên quan
tới Hồng y thánh.”
Khuôn mặt ôn hòa của Hoàng Phủ Trạch hiện lên vẻ nghiêm trọng: “Ngay từ đầu,
chúng ta chỉ biết Tiêu Ngọc Khanh vốn không là một nữ tử đơn giản.”
Hoàng Phủ Luật ngắt lời hắn: “Nàng không phải Tiêu Ngọc Khanh.”
“Tứ ca…” Hoàng Phủ Trạch nhướn mi, ngạc nhiên, rồi sau đó nở nụ cười, “Nàng là Tiêu Ngọc Khanh đã thay đổi tính tình, nhưng mà tứ ca, nàng rốt cuộc là ai?”
Nam nhân trên giường lặng im, cũng là mày kiếm nhăn lại. Câu vừa này là hắn nhất thời thốt ra, nhưng nói xong, hắn lại chần chờ. Chiếm được hồn
phách, đến nay hắn vẫn không thể thập phần tin tưởng. Dù sao, Tiêu Ngọc
Khanh từng là nữ tử phức tạp. Rồi hắn lại bị một Tiêu Ngọc Khanh thanh
nhã, hấp dẫn.
Hắn cuối cùng không thể không thừa nhận, hiện tại, nàng tất cả đều mê
người, đến nay làm cho hắn có nhu tình. Sau mỗi lần hắn nổi giận, hắn
đột nhiên có cảm giác muốn thương tiếc nàng, nước mắt của nàng, sự yếu
ớt của nàng, cắt vào tâm hắn, rồi lại ẩn ẩn cảm thấy, nàng có nam nhân
khác, là người nàng gọi là biểu ca sao?
Những thứ đó, nhiễu loạn hắn.
“Tứ ca, đối phương hình như là người bên cạnh chúng ta. Ta tuyệt đối khồng thể tưởng được hắn dám ra tay trong hoàng cung.”
Hoàng Phủ Luật hơi trầm xuống, hai mắt trở nên sắc bén: “Bọn chúng sớm đã mai phục trong rừng, lần này trong cung không người nào không thể nghi
ngờ.”
“Ta sớm hạ lệnh đem canh gác toàn bộ hoàng cung, cho dù hắn chắp cách cũng
không thể bay. May mắn tên bay lệch một chút, lại không có độc… Đều là ý của ta, mấy ngày nứa tứ ca dưỡng thương ở Vân Hiên cung đi, ta sẽ phái
người canh phòng nghiêm ngặt.”
Lúc này đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng hô to: “Thái hậu nương nương giá lâm.”
Giây lát, toàn bộ thái giám cung nữ trong phòng quỳ xuống, Đậu thái hậu được hai cung nữ đỡ bước vào.
“Nhi thần bái kiến mẫu hậu.” Hai huynh đệ trăm miệng một lời, Hoàng Phủ Luật hơi chống thân mình.
“Miễn lễ.” Đậu thái hậu phất phất bàn tay trắng nõn, sau đó đi tới bên
giường, đau lòng nói: “Luật nhi, mau nằm xuống, miệng vết thương không
lại không chịu được.” Rồi dịu dàng đỡ Hoàng Phủ Luật nằm xuống, sau đó
nhìn khắp một lượt, lớn tiếng quát: “Là kẻ nào dám lớn mật, kiêu ngạo
không coi au gia vào đâu? Hoàng thượng, đã bắt được chưa?”
“Mẫu hậu, nhi thần đang truy bắt.”
“Bắt được không thể tha.”
“Dạ, mẫu hậu.”
Đậu thái hậu lúc này mới vừa lòng, sắc mặt dịu đi một ít. Bà ngồi xuống bên giường, nắm tay Hoàng Phủ Luật, “Luật nhi lần này dưỡng thương ngay
trong cung, mẫu hậu chắc chắc sẽ phái thái y giỏi nhất trong cung đến.”
Hoàng Phủ Luật cử động thân thể bị thương, bạc môi càng thêm tái nhợt, cung kính tạ ơn: “Nhi thân bái tạ mẫu hậu thánh ân.”
“Tốt lắm, nghĩ ngơi cho khỏe.” Đậu thái hậu nhẹ vỗ về tay con, chỉnh lại góc chăn, rồi gọi cung nữ phía sau đi mời thái y. Rồi sau đó lại là một
phen hàn huyên, đem từ ái mẫu thân suy diễn vô tận.
“Mẫu hậu.” Sau lưng Đậu thái hậu đột nhiên truyền đến một giọng nữ tử kiều
nhuyễn, thanh thúy: “Mẫu hậu, Ngọc Khanh muốn gặp Vân La.”
Đậu thái hậu quay đầu, nhìn thấy Tô Ngọc Thanh vẻ mặt chấp nhất, nàng đứng đó, có cầu xin, cũng có chấp nhất.
Đậu thái hậu thản nhiên nhìn nàng một cái, ngữ khí hơi có chút lạnh như
băng: “Khanh nhi cũng đừng trách mẫu hậu thực tâm, ai gia muốn để cho
Vân La có hoàn cảnh lớn lên tốt nhất. Ngươi dù sao cũng là mẫu thân của
Vân La, ai gia không thể làm kẻ vô tình, ngươi đi Phượng Loan cung đi.”
“Tạ ơn mẫu hậu.” Ngọc Thanh thở ra một hơi, nàng cảm thấy Đậu thái hậu gây
cho nàng cảm giác áp bách, lại thủy chung để cho nàng đi gặp đứa nhỏ
cùng nàng vô duyên. Rồi nhìn về phía nam nhân bị thương trên giường,
nàng không rõ trong lòng mình hiện hữu cảm giác gì.
Tiểu Ngọc nhi, hẳn là đứa nhỏ của nam nhân này đi?