“Dạo này Tiêu Như Tự dường như không xem chúng ta ra gì nữa rồi!”
Hoàng Phủ Trạch một thân minh hoàng, vẻ mặt tao nhã đầy ý cười, ngón tay gõ gõ trên thạch bàn.
“Tứ ca, hắn đã là cá trong chậu, chúng ta việc gì phải nghĩ về hắn nữa.”’
Hoàng Phủ Luật buông chén ngọc, hơi nhíu mày ”Trạch, đừng coi thường, nhưng cũng không được đánh rắn động cỏ, Tiêu Như Tự là manh mối trọng yếu”.
Hắn khoanh tay đứng dậy, đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía hồ. Một thân tố trường bào, đơn giản gọn gàng nhưng lại khí vũ bất phàm.
Hoàng Phủ Trạch nhìn tứ ca khí độ phi phàm, toàn thân tràn ngập khí phách vương giả, trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng. Hắn đứng dậy ”Tứ ca, huynh thật sự không muốn trở về sao? Vị trí này vốn thuộc về huynh. Hơn nữa, Tố Nguyệt… nàng ấy…” …. đã chết.
Đôi vai rộng lớn của Hoàng Phủ Luật khẽ run run, ẩn sâu trong mắt xẹt qua một tia thống khổ. Rồi sau đó hắn xoay người, nhìn thật sâu Hoàng Phủ Trạch ”Trạch, tuy rằng chúng ta không phải cùng mẫu hậu sinh ra nhưng chúng ta là huynh đệ cùng cha. Hiện tại, đệ đã là quân chủ, chớ nhắc lại chuyện cũ trước kia. Tứ ca nhất định làm tròn chức trách của một thần tử.”
“Tứ ca…”
“Không nói nữa, chúng ta cùng uống rượu.”
Hoàng Phủ Trạch bất đắc dĩ theo nam nhân trầm ổn lạnh lùng kia ngồi xuống, giơ cao chén ngọc.
Tố Nguyệt đã đi một năm rồi, tứ ca vẫn không thể từ bỏ được tình cũ. Trong mắt người ngoài, tứ ca lạnh lùng tàn bạo, tựa hồ cả thiên hạ không có một nữ nhân có thể cảm động lòng hắn. Nhưng hắn là đệ đệ thân cận nhất, hắn biết, có một nữ nhân có thể làm cho nam nhân lạnh như băng kia khắc cốt ghi tâm.
Nếu đã vậy, hắn – hoàng đệ sẽ cùng tứ ca uống rượu tiêu sầu!
Đêm trăng lạnh lẽo, gió nhẹ thoảng qua cành liễu. Trong một chòi nghỉ nhỏ ở hoa viên sau hoàng cung, một tố một hoàng *chính là một tím một vàng – 2 màu áo đó, nhưng ta thấy dịch vậy hơi thô nên quyết định để nguyên * - hai nam nhân tâm tư sâu kín dưới trăng uống rượu.
Cuối cùng, Hoàng Phủ Trạch mang chút men say nói ” Tứ ca, đệ không ngờ Tiêu mĩ nhân bây giờ lại trở thành một nữ tử nhẹ nhàng thoát tục đến thế.”
Hoàng Phủ Luật kinh ngạc nhìn hoàng đệ, con ngươi thâm thúy tối đen hiện lên một tia kinh ngạc. Sau đó, hắn hơi nhíu mày. Đích xác nữ nhân kia từ khi sinh con xong, quần áo, khí chất, bộ dáng đều trở nên nhẹ nhàng thoát tục, không vương một hạt bụi trần. Thế nhưng cho dù thế nào vẫn không thể thay đổi một sự thật: nàng là Tiêu Ngọc Khanh! Nữ nhân chết tiệt dám dùng mị cổ kiềm chế hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho nàng!
Hắn thâm trầm nhìn hoàng đệ. Đệ đệ kém hắn hai tuổi này tựa hồ là đang tiếc nuối quyết định lúc trước. Chẳng lẽ…
Hoàng Phủ Trạch nhẹ nhàng nở nụ cười, lẩm bẩm lầu bầu ”Tứ ca, đệ chỉ có chút giật mình. Tiêu Ngọc Khanh… nàng ấy thực đặc biệt.”
Ngón tay thon dài của Hoàng Phủ Luật nhấc chén rượu lên, nhấp môi không nói gì thêm. Tiêu Ngọc Khanh là nữ tử như thế nào, hắn vô cùng rõ ràng.
Một lát sau, một cung nữ nhỏ nhắn đi vào trong đình.
Cung nữ một thân váy lam, mái tóc đơn giản không cài trang sức, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt lạnh như băng.
Nàng đầu tiên hướng Hoàng Phủ Luật hành lễ ”Tham kiến tứ Vương gia!”
Rồi sau đó bước đến trước mặt Hoàng Phủ Trạch, đỡ lấy tay hắn ”Nô tì dìu Hoàng Thượng quay về Vân Long cung nghỉ tạm.”
Hoàng Phủ Trạch không nhìn nàng nhưng cũng đứng lên để nàng hầu hạ.
“Tứ ca, tối nay nghỉ tạm ở Vân Long cung đi. Ở đó vẫn còn giữ nguyên đồ đạc của huynh.”
Vân Hiên cung là nơi tứ Vương gia – Hoàng Phủ Luật sống từ nhỏ.
Đôi mắt Hoàng Phủ Luật vẫn vô cùng tinh tường, không thấy một chút men say. Hắn nói ”Thôi Hoàng đệ đi trước nghỉ tạm đi. Thân vương phủ cách hoàng cung cũng không xa.”
Hoàng Phủ Trạch liếc hắn một cái thật sâu, sau đó cùng nữ tì rời đi.