Sườn Phi Tội

Chương 82: Là yêu hay là hận?



Ngọc Thanh nhìn về phía tuấn nhan đang nằm trên giường, vì lới nói của Tần đại ca lúc nãy khiến trong lòng nàng có cảm giác một chút bất an.

Tần đại ca tựa hồ muốn đem nàng ở bên cạnh nam nhân này, hơn nữa việc hắn quay lưng đi như vậy, giống như có điều gì đó đang cất giấu không muốn để nàng biết.

Nàng đem tầm mắt nhìn xung quanh, trong lòng có phức tạp.

Bài trí trong phòng đều đã thay đổi, nhưng thứ duy nhất để trên ngự án của hắn, lại là bình ngọc lộ mà nàng đã dùng qua.

Là do Mạnh Tố Nguyệt cũng thích mùi hương ngọc lộ này sao? Hay hắn lưu lại là vì… nàng?

- Nàng suy nghĩ gì vậy?

Một đạo thanh âm trầm thấp, khàn khàn vang lên, đánh gãy suy nghĩ của nàng.

Nàng quay đầu lại, mới phát hiện nam nhân trên giường đã tỉnh lại, đôi mắt đen thâm thúy ẩn hàm lửa nóng đang nhìn nàng chăm chăm.

- Ngọc Thanh, nàng rốt cuộc cũng đến đây. – hắn trầm giọng nói.

Ngọc Thanh có chút bối rối, nàng vội vàng đem tay của mình từ trong bàn tay dày rộng của hắn rút ra, đứng lên định sẽ rời đi.

Hoàng Phủ Luật lại vội vàng bắt lấy tay nàng, thuận thế đem nàng kéo vào trong lồng ngực. Sau đó hắn bá đạo giam cầm đôi tay nhỏ bé của nàng vào cơ thể tinh tráng của hắn.

- Ngọc Thanh, đừng đi! – hắn khàn khàn giọng.

- Buông.

Ngọc Thanh giãy dụa, đối với loại tư thế này có chút không quen, hơn nữa có thể làm bị thương đến thai nhi trong bụng.

- Không được.

Hoàng Phủ Luật hai tay ôm siết lấy vòng eo của nàng, bá đạo nói:

- Ta sẽ không buông nàng ra một lần nữa.

Hắn ôm nàng sát hơn một chút, điên cuồng giữ lấy.

Ngọc Thanh vẫn cố giãy dụa, bàn tay nhỏ bẻ chống trên ngực hắn, cố gắng đẩy hắn ra.

- Hoàng Phủ Luật, ngươi buông! Ngươi đã có tinh thần như vậy, vậy ngươi vẫn chưa chết được. Buông! Ta muốn trở về, Hoàng Phủ Luật!

Hắn lại siết chặt lấy nàng hơn nữa, đôi mắt trở nên sâu thẳm:

- Nàng nghĩ rằng ta vì nàng mà chết, cho nên mới đến xem ta?

Ngọc Thanh trong nhảy mắt có loại cảm giác bị đôi mắt của hắn vây lấy, nàng vội vàng né tránh lửa nóng ẩn sâu trong tầm mắt, mạnh miệng:

- Ngươi chết hay không, không liên quan tới ta. Ta hiện tại phải trở về.

- Trở về? Nơi này là nhà của nàng, nàng vĩnh viễn là nữ nhân của Hoàng Phủ Luật ta!

- Không phải! Từ lúc ta viết phong hưu thư kia, chúng ta vốn không có quan hệ.

- Nữ nhân ương ngạnh!

Hai mắt hắn tối sầm lại, đột nhiên nâng người nàng lên, hung hăng hôn xuống đôi môi phấn nộn đầy quật cường kia.

Sau đó xoay người một cái, đem nữ tử đặt ở dưới thân, bạc môi vội vàng hút lấy cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng, bá đạo khiêu khích chiếc lưỡi nhỏ thơm tho của nàng.

- Ưm….. buông.

Đôi môi Ngọc Thanh bị hắn hôn, gian nan nói ra từng tiếng, bàn tay nhỏ bé đánh vào lồng ngực dày rộng của hắn.

Nam nhân chết tiệt! Vừa rồi vẫn còn bộ dáng hấp hối yếu ớt, hiện tại đã giống như rồng như hổ.

Hắn gây sức ép như vậy, sẽ làm đứa nhỏ trong bụng nàng tổn thương a.

Vì thế nàng càng thêm phản khàng, ở dưới thân hắn liều mạng giãy dụa:

- Hoàng Phủ Luật, ngươi mai thả ta ra! Ngươi sẽ làm bị thương đến ta. . . . .A. . . . . . .

Hắn đột nhiên ở bên gáy mẫn cảm của nàng khẽ cắn một chút, làm cho da của nàng toàn thân đột nhiên có cảm giác co rút, lời nói đang định nói ra trong miệng trở thành tiếng kêu đau.

- Ta sẽ không làm nàng bị thương, Ngọc Thanh.

Hoàng Phủ Luật ngẩng đầu lên, con ngươi thâm thúy mang theo thâm tình dục tính, sâu thẳm không thấy đáy.

Ngọc Thanh trong nháy mắt lại bị đôi mắt ưng đen thâm thúy kia hút lấy, tâm quên mất hoảng sợ.

Lời nói của hắn, rất ôn nhu.

Hàm chứa tính ý nồng đậm, khiến cho nàng bị lạc vào trong một bích thủy động mát lạnh, vô tri vô thức.

Tức khắc, hắn lướt nhẹ như lông hồng, đầu lưỡi không ngừng di chuyển trên cơ thể bạch ngọc của nàng, trằn trọc lưu luyến, rồi lại mang theo lửa tình, một dường đi xuống, châm lên ngọn lửa trong người nàng.

Hắn, nhẹ nhàng cởi y phục của nàng ra.

Tay của nàng, càng thêm nắm chặt vạt áo của hắn.

- Cốc, cốc.

Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến hai tiếng vang nhỏ, tiếp sau đó là thanh âm của Thu Phính:

- Vương gia, chén thuốc hạ nhiệt cho người nô tỳ đã bưng tới.

- Chết tiệt!

Hoàng Phủ Luật kêu lên một tiếng, đôi bàn tay đang không ngừng nhào nặn hai vật tròn trịa trước ngực Ngọc Thanh, nhưng vẫn không buông ra, tiếp tục xoa nắn.

Hắn đối với người ngoài cửa, rống giận:

- Lui xuống! Hiện tại đừng tới quấy rầy bổn vương!

Thu Phính đứng ở ngoài cửa, không dám nhúc nhích.

Hai gò má của Ngọc Thanh trở nên đỏ bừng, đôi mắt trong suốt đã trở nên mơ hồ, bờ môi sưng đỏ, quần áo hỗn độn.

Nàng lấy tay đẩy hắn ra, vội vàng xoay người chỉnh lại y phục.

- Ngươi phải uống dược, người ngươi thật sự rất nóng.

Hoàng Phủ Luật ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy nàng, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang bối rối kia, cười khẽ:

- Nóng bỏng này không phải là do phong hàn, cái này nàng nên hiểu được. Ta hiện tại không muốn ăn canh dược. – tiếng nói càng thêm trầm thấp, khàn khàn.

Ngọc Thanh lại càng thêm bối rối, nàng giãy ra khỏi ôm ấp của hắn, lập tức đứng dậy đi ra khỏi nhuyễn tháp, sau đó đối với Thu Phính ngoài cửa, nói:

- Ngươi đem dược vào đi. Vương gia hiện tại có thể uống được.

Nói xong, đã bước nhanh hướng cửa mà đi.

Hoàng Phủ Luật nhanh chóng mặc y phục, khoác nhanh cẩm bào, vẻ mặt đầy tức giận từ trong trướng đi ra.

Hắn bước nhanh đến, nắm lấy đôi tay ngọc của nàng, gầm nhẹ:

- Nữ nhân, ngươi muốn đi đâu?

- Quay về biệt viện.

Ngọc Thanh trừng mắt liếc hắn một cái, dùng sức giãy ra khỏi tay hắn.

- Buông! Ta hiện tại phải quay về biệt viện.

Hoàng Phủ Luật nắm lấy hai vai nàng, ánh mắt sáng quắc.

- Ngọc Thanh, ở lại cùng ta, được không? Không cần phải rời khỏi ta lần nữa.

Sau đó mềm nhẹ đem nàng kéo vào trong lồng ngực, lẳng lặng ôm nàng.

- Mộ Phong ngày mai sẽ đem Tiểu Xu tới đây. Ngọc Thanh, nàng trở về đi, được không? Nơi này là nhà của nàng, để cho ta chiếu cố nàng thật tốt, yêu nàng, quan tâm nàng. Ta sẽ không làm cho nàng đau khổ nữa, sẽ không làm cho nàng bị tổn thương, Ngọc Thanh….

Hắn ôm nàng càng thêm chặt, trong giọng nói tất cả đều là khẩn trương cùng thương tiếc.

Ngọc Thanh nằm ở trong lồng ngực của hắn, khẽ nhắm mắt lại.

Chấp niệm này, làm sao buông xuống?

Hận hắn? Yêu hắn?

Rốt cuộc là yêu hay là hận?

***

Nơi đó vẫn còn giữ lại mọi thứ giống như lúc nàng rời đi.

Nàng đi tới chỗ đặt cây cầm, lấy tay áo phẩy nhẹ trên mặt cầm, tay ngọc khẽ gẩy lên dây đàn.

Ai cũng không biết nàng đang suy nghĩ lung tung, nàng chờ mong cũng rất hoảng hốt.

Nàng vĩnh viễn không thể quên cái đêm đau tới tê tâm liệt phế,

Cái đêm nàng nhận ra mình yêu hắn tới đâu, rồi lại bị hắn thương tổn….

Hắn hiện tại, đối với nàng có chút nhu tình.

Hắn sợ hãi mất đi nàng, nàng có thể cảm giác được. Nhưng khi ở trong lồng ngực hắn, nàng lại cảm giác sự thật không giống như vậy.

Hắn đã thấy rõ tâm mình, đã có ràng buộc với nữ tử hắn từng kết phu thê. Như thế nào có thể nói không thương, không yêu?

Trừ phi, hắn không có chân tâm yêu nữ tử kia.

Đối với nữ tử xa lạ kia, nàng có chút cảm giác phức tạp.

Tiếng đàn của nàng bỗng trở nên dồn dập, nàng chìm trong suy nghĩ của mình, tiếng đàn giống như suy nghĩ của nàng, trằn trọc, ưu sầu.

Cuối cùng, tiếng đàn cũng dừng lại.

Nàng thu hồi tay ngọc trên mặt cầm, hướng nội thất mà đi.

Nếu vì thương hắn, vậy hãy cho nhau một cơ hội, coi như vì hài tử trong bụng.

Nàng nằm xuống trên nhuyễn thắp, tay ngọc khẽ vuốt ve cái bụng hơi hơi nhô ra, trong lòng đột nhiên có chờ mong cùng thỏa mãn.

Khóe mắt mang theo ý cười, nàng cười híp mắt lại, mi mắt dần dần hợp vào nhau.

Lúc này, đột nhiên cơ thể của nàng bị nhấc bổng lên, nàng mở to mắt, lập tức có cảm giác có người ở phía sau đang ôm lấy mình.

Đang muốn giãy dụa, bỗng một cỗ xạ hương quen thuộc tràn ngập trong khoang mũi, vì vậy nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lui thân mình về phía vòm ngực rộng lớn kia.

Nằm trong ngực hắn, mùi xạ hương tiếp tục trấn an nàng, khiến nàng lui bớt cảm giác mệt mỏi.

- Nàng đang nghĩ gì vậy?

Nam nhân nhìn xuống tiểu nhân nhi trong ngực, con ngươi đen bóng, tràn ngập lửa tình. Cũng không đời nàng hồi đáp, hắn nâng khuôn mặt nhở nhắn của nàng lên, hôn lên cánh hoa mềm mại, trằn trọc mút lấy, cũng mang theo trừng phạt khẽ cắn lên môi nàng.

- Chúng ta tiếp tục chuyện chưa có hoàn thành chiều nay.

Ý niệm buồn ngủ của nàng lập tức bị đánh bay. Nam nhân này không phải bị bệnh sao? Như thế nào lại có tinh thần vậy?

Nàng có cảm giác giống như bị hắn cho vào bẫy vậy.

Nàng bắt lấy đôi tay đang dao động trên người mình, đôi mắt trong suốt nhìn vào con ngươi đen lóe lên lửa nóng của hắn.

- Hiện tại đêm đã khuya.

Hoàng Phủ Luật cười khẽ:

- Đêm đã khuya? Vừa đúng lúc, sẽ không có người tới quấy rầy chúng ta.

Rồi sau đó ánh mắt càng thêm sâu thẳm, tiếng nói khàn khàn đầy phong tình:

- Ngọc Thanh, ta muốn nàng…

Ngọc Thanh nghiêng đầu, tránh né đôi mắt rực lửa của hắn, có chút ngượng ngùng.

Hoàng Phủ Luật tay ở trên người nàng sờ soạng, sau đó nhẹ nhàng rút đi trung y, cời bỏ cái yếm của nàng.

Nàng lấy tay nâng cái yếm lên, che khuất cảnh xuân mê người trước ngực, thủy chung không chịu buông.

Tóc đen rơi xuống nhuyễn tháp, đan xen lẫn làn da bạch ngọc của nàng, trông càng thêm phong kiều mị hoặc, hai gò má hơi hơi ửng hổng, e thẹn.

Hoàng Phủ Luật con ngươi đen trở nên càng sâu hơn, hầu kết nuốt khan một tiếng.

Hắn nhẹ nhàng rời đi chiếc yếm ở trước ngực nàng, giọng khàn khàn:

- Ngọc Thanh, nàng thật đẹp.

Sau đó dùng bàn tay to rộng của mình di chuyển trên thân thể mĩ ngọc của nàng, miết lấy từng da thịt, giống như trân phẩm quý giá, có mềm nhẹ, có thỏa mãn.

Ngọc Thanh hai chân khép lại, thẹn thùng càng sâu.

Nàng khẽ cắn vành môi, nhịn xuống rung động trong thân thể. Cho đến khi nam nhân sắp tiến sâu vào trong cơ thể, nàng dùng đôi tay nhỏ bé để trước ngực hắn, khẽ nói:

- Nhẹ một chút. Đừng làm bị thương đứa nhỏ trong bụng.

Con ngươi đen láy của Hoàng Phủ Luật bỗng lóe lên một tia vui sướng, hắn kinh hỉ nói:

- Ngọc Thanh, nàng có con của chúng ta?

- Ân, đã hơn ba tháng…

- Ngọc Thanh…

Hắn tha thiết gọi tên nàng, trong giọng nói hàm chưa kích động.

- Ta sẽ nhẹ một chút, tuyệt đối sẽ không làm bị thương đến con của chúng ta.

Sau đó, hắn nâng vòng eo có chút đầy đặn của nàng lên, thắt lưng hạ xuống, nhẹ nhàng tiến vào trong cơ thể của nàng.

……………………………

Hôm sau, Tiểu Xu quả thực tiến vào phủ.

Nàng ở trong khuôn viên Tịch Lạc Viên gặp Tần đại ca.

Hắn một thân ngân bào, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, chỉ nói một câu:

- Cho hắn một lần cơ hội, cũng là cho mình một lần cơ hội.

Sau đó hắn theo Hoàng Phủ Luật đi tới thư phòng.

Quả thật, Hoàng Phủ Luật cũng không có lừa nàng. Hắn bị nhiễm phong hàn nghiêm trọng, mê man một đêm, hôm qua nhờ uống canh dược nên tốt lên một ít. Dù sao cũng là nam nhân, lại có võ công, nên hắn bình phục cũng mau hơn người thường.

Nếu không phải nhờ hơi thở mong manh của hắn, có lẽ nàng đã nghĩ hắn không còn có sinh mệnh.

Nếu đêm qua nàng không nói mình hoài thai, chỉ sợ hắn sẽ yêu nàng suốt đêm mất.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng có chút uất ức.

Đêm qua hắn quả thật là thựa ôn nhu, vẫn bận tâm tới cảm thụ của nàng, động tác rất mềm nhẹ, hoàn toàn không giống với hắn mọi khi.

Chính là, hắn tựa hồ không giống như lời Tần đại ca nói, bị tình độc phát tác. Sáng nay khi rời giường, nàng phát hiện bạc môi của hắn mặc dù vẫn không có huyết sắc, nhưng rõ ràng phong hàn của hắn đã tốt hơn phân nửa.

Lúc này, Tần đại ca lại cùng hắn đi thư phòng mật đàm.

Tần đại ca quả thật là có việc đang giấu nàng.

- Tỷ tỷ, trang chủ vì cái gì lại để người về bên Vương gia a? Ta còn nghĩ đến trang chủ nhất định sẽ lấy tỷ tỷ, rõ ràng trang chủ thích người nha.

Mới sáng sớm đã bị đuổi về đây, Tiểu Xu trên mặt thì cười nhưng trong giọng nói thì đầy oán giận.

- Tiểu Xu, đừng nói bừa. Tần đại ca chỉ xem ta như là muội muội.

Ngọc Thanh tâm trở nên bối rối, nhanh chóng chặn lời Tiểu Xu lại.

- Cái gì? Trang chủ rõ ràng thích tỷ tỷ, tỷ không có cảm giác sao? – Tiểu Xu bắt đầu oa oa kêu to.

- Tiểu Xu!

Ngọc Thanh mày liễu dựng thẳng.

- Về sau không được nói những lời này. Tần đại ca nhất định sẽ gặp một nữ tử thật tốt.

- Không nói liền không nói. Tỷ tỷ, ngươi đừng nóng giận, động thai khí.

Tiểu Xu không thể không thay bằng khuôn mặt tươi cười hết cỡ.

Tỷ tỷ không phải không có cảm

giác được, mà là tránh né, Tỷ Tỷ trong lòng chỉ có vị vương gia kia, nàng cũng không quản được tỷ tỷ chuyện này. Chỉ hy vọng đứa nhỏ trong bụng tỷ tỷ mang đến cho tỷ ấy hạnh phúc mới được.

Lời của nàng vừa nói xong, đã thấy Lí ma ma mang mấy nha hoàn phía trong vườn mà đến.

Lí ma ma đi vào, cung kính hành lễ với Ngọc Thanh, cho thấy ý đồ bà đến đây.

- Ngọc Vương phi hiện nay ngài đang mang bầu, đây là do vương gia phân phó lão nô mang đến vào cái nha hoàn về sau hầu hạ Ngọc vương phi.

Ngọc Thanh không nghĩ đến nam nhân này lại chu đáo đến thế. Nàng nói:

- Ta có tiểu xu là đủ rồi.

Lí ma ma cố ý nói:

- Vương gia nói cấn phải không để vương phi bị mệt, cần phải cẩn thận hầu hạ. Mấy nha đầu này tay chân linh hoạt, việc nặng, việc tinh tế đều có thể làm. Hơn nữa, này mang thai kỳ, cần phải lưu ý rất nhiều việc, tiểu xu một mình người có thể sẽ quá nhiều việc.

Lời này thậy nói trong lòng tiểu xu, nàng nói:

- Ma ma nói rất đúng, có này vị tiểu muội, tiểu xu ta cũng không cần sợ tất bật chạy tới chạy lui. Huống hồ, nhiều người nháo nhiệt một chút, liền lưu các nàng lại đi.

Ngọc Thanh nhìn nàng, cười yếu ớt, gật gật đầu.

- Vậy đa tạ Lí ma ma.

Lí ma ma đáp lại một tiếng, lẳng lặng lui xuống. Vì thế tiểu xu vội vã bắt đầu phân phối công tác cho vài cái nha đầu kia.

Một lát sau, có một tiểu nha đầu chạy vào bẩm báo, nói là Nguyệt vương phi đang tới đây.

Ngọc Thanh kinh ngạc, trong lòng lại dâng lên cảm giác phức tạp.

Mạnh Tố Nguyệt đi vào, trên khuôn mặt lạnh lùng, có chút hiền lành, đàm đạm nói:

- Ngọc Thanh, ngươi rốt cuộc trở lại, ngươi trở về là tốt rồi.

Sau đó, phân phó Thu Phính phía sau nàng ta đem một chút thuốc bổ trân quý, lại nói:

- Ngọc Thanh nghe nói ngươi mang thai đứa nhỏ của Luật, cho nên lấy chút thuốc bổ cho ngươi bồi bổ, hy vọng ngươi vì Luật sinh ra mộ tiểu bảo bối thật khoẻ mạnh.

Ngọc Thanh nhìn nữ tử này, trong lòng phức tạp càng sâu. Nàng chỉ có thể đối với nữ tử này nhẹ nhàng nói tiếng đa tạ, sau đó thỉnh nàng ngồi xuống.

- Ngọc Thanh không cần để ý, kỳ thật mấy ngày nay, Luật, hắn chưa bao giờ chạm qua ta, trong lòng hắn chỉ có ngươi.

Ngọc Thanh kinh ngạc, thật không ngờ rằng, Mạnh Tố Nguyệt lại cùng nàng nói những lời này.

Nàng đúng là để này đó a. Thì ra nữ nhân có thể hiểu biết nữ nhân như thế chỉ có thể là Mạnh Tố Nguyệt vì sao phải cùng nàng nói những lời này.

Mạnh Tố Nguyệt đem suy nghĩ của nàng đọc ở trong mắt. Nàng thản nhiên nở nụ cười:

- Đồng dạng là nữ nhân, ta hiểu cảm thụ của ngươi, tâm Luật ta cũng hiểu được. Ngọc Thanh ngươi hiện tại đã trở lại, Luật, hắn chắc chắn rất vừa ý. Ta hiện tại bắt đầu hiểu được. Hắn có thể cho ta danh phận, thuỷ chung là không thể cho ta tâm hắn. Ha ha, ta hiện tại muốn đến một nơi thanh tịnh, cho nên có thể sau đó không lâu, ta sẽ trở về Phượng Linh sơn.

Lời nói lạnh nhạt kia rõ ràng cất giấu một tia yêu thương.

Ngọc Thanh bắt đầu có chút cảm nhận được chút ưu thương của nưx tử này.

- Tố Nguyệt.

Nàng cùng Mạnh Tố Nguyệt cùng yêu chung một người đàn ông.

Mạnh Tố Nguyệt hạ tay, nâng chưng tra lên, làm ra bộ dáng thưởng trà: - Trà này rất thơm.

Ngọc Thanh tĩnh lặng nhìn nàng, trầm mặc.

Bên trong đột nhiên lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Lúc này hành lang, bên ngoài truyền đến một trận trầm ổn tiếng bước chân đánh vỡ không gian yên tĩnh.

- Ngọc Thanh.

Hoàng Phủ Luật đi đến, trên khuôn mặt tuấn tú có nhớ mong. Hắn vừa mới tiễn bước Mộ Phong, đã có chút khẩn cấp muốn gặp nữ tử này.

Nữ tử đã khiến hắn khắc sâu vào trong tâm can.

Vào đến cửa, nhìn vào trong có hai nữ tử, sự nóng vội trên khuôn mặt của hắn thoáng chốc biến mất.

Hắn đi qua, đối với áo xám nữ tử kia nói:

- Tố Nguyệt - Liền đem tầm mắt hướng tới tố y trên người nữ tử.

Ngọc Thanh nhìn sau vào con ngươi đen thâm thuý của hắn, nhìn hắn đứng giữa nàng và Mạnh Tố Nguyệt, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia áy náy. Nàng đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó, ở trước tiền thính, hắn gây cho tâm của nàng đau đớn.

Vì thế nàng nói:

- Ngọc Thanh thân mình có một chút không khoẻ, trước xin lui hạ nghỉ tạm.

Rồi bước nhanh hướng nội thất mà đi.

- Ngọc Thanh.

Hoàng Phủ Luật đi theo vào nội thất trên khuôn mặt tuấn tú có lo lắng.

- Làm sao không thoải mái? Là tối hôm qua khiến nàng bị thương sao?

Ngọc Thanh ngồi ở tháp thượng, ngượng ngùng, nàng nhìn hắn ảm đạm cười:

- Chỉ là có chút mệt, mang đứa nhỏ như vậy, cho nên muốn ngủ một giấc. Chàng đi bồi Tố Nguyệt đi, hiện tại ta muốn nằm nghỉ một lát.

Nàng không hề nhìn hắn, lằng lặng nằm trên tháp thượng, nhắm mắt lại.

Hoàng Phủ Luật lo lắng liếc nhìn nàng một cái vì nàng mà hạ sa trướng xuống, lẳng lặng đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.