Sườn Phi Tội

Chương 98: Sinh ly tử biệt



Đại hỉ của hoàng cung, toàn bộ kinh đô pháo đốt đầy trời, trên nền tuyết trắng đầy những mảnh đỏ pháo vụn, tiếng trống, tiếng chiêng, hỉ nhạc chúc mừng, trong đường hoàng thành liên miên không dứt.

Kiệu hoa tân nương có mười hai trai tráng khiêng, mành lụa đỏ phiêu động, thấp thoáng thấy sườn nhan của tân nương.

Phía sau kiệu hoa có hai cung nữ cầm lẵng hoa hồng, bàn tay nhỏ bé vung lên, vẻ mặt vui mừng tung cánh hoa, đội ngũ tấu nhạc không ngừng thổi hỉ khúc, sau cùng là một số cẩm y vệ theo sau.

Ngày đại hôn của Hoàng thượng vào năm mới, lại thêm vui mừng vài phần.

Trong kiệu, tân nương tử hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không có chút vui mừng nào, con ngươi nhìn về phía trước, không rõ tiêu cự.

Da trắng như bạch ngọc, hỉ phục đỏ thẫm, cao quý, mị hoặc, kiều diễm, lại ẩn lộ ra hàn khí bi thương.

Khăn tay trong tay nàng nắm gắt gao, mười ngón tay nhỏ và dài, khung xương cân xứng, đang xiết chặt khăn lụa trong tay.

Hỉ kiệu hạ xuống trước đại môn hướng vào hoàng cung.Y phục mãng bào, Hoàng Phủ Trạch đi đến trước cổng, bên cạnh có văn võ bá quan mặc triều phục, đi tới nghênh đón Hoàng hậu tương lai.

Thế nhưng, thân ảnh cao lớn vĩ ngạn quen thuộc đó không tới.

Đường thái hậu ngồi trong đại điện, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt trầm xuống.

Hoàng Phủ Trạch vén rèm kiệu lên, đỡ tay tân nương đi tới chính điện.

Hai người nhìn nhau, trên mặt đều có trầm trọng, lo lắng.

Bọn họ chậm rãi hướng đại điện mà đi, phía sau là văn võ bá quan vẻ mặt mang đầy ý cười theo sau.

**

Phượng Loan cung.

Hai thân ảnh nhẹ nhàng kích động tiến lên, một trận chưởng phong, cung nữ thái giám canh giữ tại cửa điện đều ngã xuống, bất tỉnh hôn mê.

Bọn họ dễ dàng thuần thục tiến nhập vào tẩm cung.Nhíu mi, chưởng phong đánh tới, cung nữ hạ nhân trong tẩm cung đều ngã xuống.

- Tuyết, những cung nữ này không phải người của Hồng Y thánh. – một trong hai nữ tử mở miệng.

Phi Tuyết nhíu mi:

- Nơi này cung nữ tựa hồ như đã đổi qua, thực kì quái.

- Thừa dịp lão yêu bà không ở đây, chúng ta nhanh chóng tới phòng tối!

Người nói lúc này rõ ràng là Lãnh Hương. Chỉ thấy nàng thuần thục xoay nghiên mực, vừa mới dịch chuyển, kia đằng sau nhuyễn tháp bỗng có tiếng động, xuất hiện mật đạo bên trong, có cầu thang dẫn xuống dưới.

Các nàng nhẹ nhàng đi vào, Phi Tuyết nói nhỏ:

- Đợi ta đi ứng phó thánh đồ này, Lãnh Hương ngươi đi cứu phụ thân của tỷ tỷ.Chúng ta nên mau một chút, tỷ tỷ hội hợp với chúng ta tại Phượng Hoa cung.

- Được.

Lãnh Hương thuần thục đi về phía mật đạo, sờ soạng mà đi.

Xuyên qua mật đạo tối đen, trước mắt liền xuất hiện một khoảng không gian sáng ngời.

Đây là một gian mật thất âm hàn, trên thạch bích cắm đầy đuốc, giống như có người vừa mới ghé qua.

Có một bộ bàn bích ngọc đặt ở giữa gian, trên ghế khắc họa tiết hoa mẫu đơn màu đỏ, đẹp đẽ lộ ra vẻ âm hàn.Dưới thạch đỉnh là lửa cháy hừng hực thiêu đốt, tản ra một loại ác khí, sâu trong mật thất là có một đầm hắc thủy, sâu không thấy đáy, phiếm hàn quang.

Tất cả đều âm trầm, nhưng không hề thấy có một thánh đồ nào.

Ai nữ tử thoáng chốc cảm giác dưới chân đều là lạnh lẽo.

- Mặc kệ thứ đó, chúng ta cứu tiền bối quan trọng hơn.

Lãnh Hương nhíu mi thật sâu, thuần thục đem chốt mở trên thạch bích quẹo trái ba vòng.

Ầm ầm.

Tiếng cửa đá chuyển động vang lên khắp thạch thất.

Phía trong thạch thất là nơi chê tạo độc dược.Đủ mọi màu sắc, kích cỡ, có độc phấn, độc thủy, dược hoàn, hàn quang thay đổi liên tục.

Có một lão giả đang nằm trên giường đá, không hề nhúc nhích, mí mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch.

- Còn có hơi thở.

Lãnh Hương thăm dò hơi thở của người đó, hơi chút vận khí, đem thân thể lão giả khiêng lên vai, hướng bên ngoài chạy vôi,

- Tuyết, chúng ta mau rời đi nơi này.

Phi Tuyết vội vàng đi theo phía sau nàng, cẩn thận nhìn chăm chú vào động tĩnh bốn phía.

Chỉ là khi các nàng đã ra ngoài thạch thất thuận lời, vẫn không hề thấy nửa điểm tung tích của Hồng Y Thánh.

Các nàng không khỏi áp chế trong lòng nghi hoặc, mang theo lão giả hướng Phượng Hoa cung nhanh chóng bay đi.

Giờ phút này, trong Long Hiên cung đang trở nên náo loạn.

Mọi người tuyệt đối không thể ngờ được, chính là hôn sự đang tiến hành đến một nửa, tân nương tử đột nhiên vén khăn trùm đầu lên, đem chủy thủ trong tay áo hướng tới thái hậu đang ngồi trên đại điện.

Sau đó, tân nương tử cởi bỏ mũ phượng, mắt lạnh đảo qua bốn phía, ở trước mặt bao nhiêu người phi thân nhảy ra ngoài đại điện.

Mà vừa mới chạy tới, Hoàng Phủ Luật, đem tất cả thu vào đáy mắt.

Đêm qua, hắn ở Tịch Lạc Viên uống rượu một đêm, mắt say lờ đờ, thần trí mơ hồ. Hắn rõ ràng nghe được nhạc thanh hỉ sự ở trên đường.

Tâm, xé rách đau đớn, nhưng cũng khiến hắn tỉnh lại trong men rượu.

Trình Tuấn vừa mới báo lại cho hắn, nói là Hồng Y Thánh còn lại một nửa giáo đồ không chịu quy thuận đột nhiên hôm nay hoảng hốt hướng Thương Châu mà đi.

Bọn họ đang cực lực đuổi giết ai đó.

Hắn nghe được tin này, trong lòng bỗng này lên tia hy vọng.

Chỉ cần Hồng Y Thánh không hề nguy hại đến nhân gian, hắn có thể cùng Ngọc Thanh sống những ngày thanh tịnh.

Vào thời khắc Ngọc Thanh xuất hiện trước mặt hắn, hắn đã nếm trải qua tư vị mất đi nàng, sao có thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác.

Cho nên hắn hạ quyết tâm, đi tới hoàng cung.

Cho dù phải kháng chỉ, hắn cũng muốn mang Ngọc Thanh đi.

Chỉ là, hắn vẻ mặt nóng nảy đuổi tới Long Hiên cung, đập vào mắt là Ngọc Thanh một thân hỉ phục đỏ thẫm đem chủy thủ hung hăng hướng mẫu hậu của hắn!

Một khắc kia, trái tim hắn như ngừng đập, toàn thân máu đều như đông lại, một thân lạnh lẽo.

Nếu được, hãy đem chủy thủ kia cắm trên ngực của hắn!

Hắn nhìn hồng y của nàng bay lên trong gió tuyết, ngực giống như đang chảy máu.

Chủy thủ cắm ở trước trái tim mẫu hậu, không đến một chút nữa, rất sâu.

Nếu không phải cầm máu đúng lúc, thái y tới cũng nhanh, mẫu hậu có thể đã ngừng hô hấp.

Hắn đem mẫu hậu giao cho cung nữ chiếu cố, liếc mắt một cái thật sâu vẻ mặt xin lỗi của Hoàng Phủ Trạch, tức khắc phi thân đuổi theo hồng y kia.

Thời điểm hắn đuổi tới nàng, nàng cầm kiếm che ở trước mặt hắn, mà phía sau thân thể của nàng, có thân ảnh mấy người dần dần biến mất ở trong màn tuyết trắng.

- Vì cái gì phải làm như vậy?

Hắn đứng dưới trời tuyết rống to, nhớ lại lời Trạch nói hôm qua.

Thì ra nàng gả cho Trạch là vì muốn ám sát mẫu hậu của hắn!

Chỉ là, vì cái gì?

Con ngươi hắn tràn đầy đau xót cùng không tin nổi, gió lạnh quất tung mái tóc dài của hắn.

Hai mắt hắn mê loạn, hắn nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, lui về phía sau từng bước, vết thương đầy người.

Ngọc Thanh nhìn hắn, hai mắt rưng rưng, thống khổ đầy mặt.

- Ta. . . . . .

Nghẹn ngào, không thốt nên lời, tóc dài phất qua gương mặt phù dung của nàng, thê lương thành sương.

Nàng không nói lại, mà xoay người phi thân về phía trước.

Nàng đi đến sông Ngọc Hà, nước sông Ngọc Hà chảy cuồn cuộn giữa trời giá rét, dù nước sông đông lạnh cũng không ngăn được bước chân của hắn.

Dòng nước cuồn cuộn chảy xiết, rống giận rung trời, đó là khí phách của hắn.

Bên bờ sông, nàng một thân hồng y đứng dưới trời gió lạnh, gió lớn gào thét thổi bay mái tóc dài đến thắt lưng của nàng, phất qua hai má của nàng.

Hắn đứng ở xa, chỉ nhìn nhìn thấy thân ảnh thê lương kia.

Trong thống khổ đột nhiên xuất hiện một tia bối rối.

Ngọc Thanh bỏ lại kiếm trong tay, một bước hướng bờ sông đi, sau đó, nàng quay đầu, thản nhiên cười, nước mắt tràn đầy trên mặt:

- Luật, thực xin lỗi. . . . . .xin chàng nhất định phải bảo trọng. . . . . .

Một thân hồng y phiêu phiêu, nàng thả người nhảy vào sông Ngọc Hà.

- Khônggggggg!

Tâm Hoàng Phủ Luật đột nhiên co rút một trận đau đớn, hắn bước nhanh tiến lên, thân mình gục trên mặt đất phủ đầy tuyết, lại chỉ kịp bắt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng.

- Vì cái gì muốn ám sát mẫu hậu của ta? Vì cái gì phải làm như vậy? Vì cái gì một lần nữa rời ta mà đi? Vì cái gì?

Hắn rống lên, hai tay vội vàng kéo thân mình nàng vào trong vách núi đen, trong con ngươi tất cả đều là thống khổ.

Ngọc Thanh nhẹ nhàng cười, lệ không ngừng rơi thành chuỗi:

- Luật, bởi vì đây là mệnh của ta, bởi vì ta yêu chàng. . . . . . Luật, sống tốt cùng Tố Nguyệt. . . . . .

Giãy tay hắn ra, nàng một thân hồng y, sắc đẹp như hồng điệp, nhẹ nhàng bay xuống dòng chảy sông Ngọc Hà cuồn cuộn.

Nhưng chỉ một hành động đó, lời nói đó cũng làm tâm hắn vụn nát.

- Không!

***

Năm năm sau.

Thiên Trạch năm thứ năm, ba mươi quân đến mừng long tử, tiêu diệt giáo chủ Hồng Y ma giáo để dân chúng an bình là đại hỷ sự.

Ngày hôm đó, là ngày thái tử tròn một tuổi.

Trong Long Hiên cung một mảnh vui sướng, Đường thái hậu ngồi ở trên ghế ôm tiểu hoàng tôn, cười toe tóe.

Hoàng Phủ Trạch mang theo hoàng hậu Lãnh Hương của hắn ở bên cạnh trìu mến nhìn.

Lúc này Lãnh Hương, một thân phượng phục hoa lệ, cao quý thanh tao, trong trẻo nhưng lạnh lùng, miệng cười tràn đầy hạnh phúc.

Nàng đem trán đặt trong lồng ngực dày rộng của Hoàng Phủ Trạch như con chim nhỏ nép vào người.

Hoàng Phủ Trạch còn lại là ôm vòng eo của nàng, ánh mắt trìu mến nhìn nàng.

Lúc này công công đến truyền báo, nói là Tứ Vương gia mang theo hạ lễ đến.

Trong điện mọi người vui mừng.

Chỉ thấy vẻ mặt tang thương, nam nhân càng Hoàng Phủ Luật một thân tố bào trầm ổn đi vào.

Hắn gầy một ít, không chút nào không giảm đi diện mạo hiên ngang của hắn.

Vầng trán cao tinh tường, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, môi bạc gợi cảm, trước sau như một tuấn đĩnh, quần áo hợp thể đoạn bào tố màu, buộc vòng quanh dáng người tinh tráng cao to của hắn.

- Tứ ca, huynh rốt cục đã trở lại.

Hoàng Phủ Trạch vui mừng hướng hắn nghênh đón, nhìn đến u buồn thản nhiên trong mắt hắn, trong lòng hiện lên nồng đậm áy náy.

Năm năm trước, đêm đông kia, hắn cùng Ngọc Thanh tuyệt đối không ngờ cao đường ngồi kia chính là thái hậu chân chính, cho nên hắn thành đồng lõa hại chết Ngọc Thanh.

Sau khi Ngọc Thanh nhảy xuống sông Ngọc Hà, Tứ ca rời đi, rất ít quay về kinh, cũng từ đó về sau không hề hỏi đến chuyện triều đình cùng giang hồ.

- Hảo tiểu tử, một năm không thấy coi thật giống phụ hoàng.

Hoàng Phủ Luật giơ tay chụp lấy hoàng đệ, con ngươi thâm thúy tràn đầy vui sướng.

Hoàng đệ này hắn vẫn rất thương yêu như năm năm trước đây, đem đất nước trị vì ngày càng phồn thịnh, không có chiến sự, không có giống Hồng Y thánh ma giáo gây sóng gió, dân chúng an cư lạc nghiệp, hàng năm đều được mùa thu hoạch, làm cho hắn rất yên tâm.

Hắn đi đến trước mặt Đường thái hậu, dùng chỉ nhẹ nhàng đùa một chút với cái miệng nhỏ nhắn của đứa trẻ mới sinh, ân cần thăm hỏi mẫu hậu:

- Mẫu hậu, thân thể có khoẻ không?

Một đao kia của Ngọc Thanh, tuy rằng không có chấm dứt tính mạng của mẫu hậu, lại làm cho thân mình mẫu hậu suy yếu để lại di chứng.

Mỗi khi trời giá rét, vết thương trên ngực mẫu hậu lại đau, hiện tại thái y trong cung vẫn chậm rãi điều trị cho mẫu hậu, muốn hoàn toàn khôi phục, cần một đoạn thời gian nữa.

Đường thái hậu khẽ nâng tay vuốt khuôn mặt tuấn tú của con trai, đau lòng nói:

- Luật nhi, mẫu hậu không sao, con đừng trách Ngọc Thanh. Nàng lúc ấy cũng không biết Cừu Tuyết Linh đã muốn đem ta thay đổi trở về.

- Nhi thần biết.

Thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Luật khẽ rung động, con ngươi nhiễm đau xót.

Hắn trấn an mẫu hậu:

- Mẫu hậu, nhi thần lập tức rời khỏi kinh đô, người tự chăm sóc chính mình thật tốt.

Đường thái hậu nắm chặt tay đứa con, thở dài nói:

- Đều là lỗi của ai gia, thời điểm tuổi trẻ không nên coi Cừu Tuyết Linh là tỷ muội, nhận làm tỳ nữ bên người, cũng không để nàng hóa trang thành ta, làm loạn nhiều chuyện như vậy.

Nói xong, mắt phượng đã hoe đỏ.

Đường thái hậu lau đi nước mắt, hỏi Hoàng Phủ Luật:

- Nha đầu Tố Nguyệt kia hiện tại như thế nào? Ai gia thấy thật may mắn Luật nhi đã liều lĩnh đem nàng ra khỏi cung. Lúc đó, Cừu Tuyết Linh mới dịch dung thành ai gia, tập tính có khác.Tố Nguyệt là tỳ nữ chăm sóc ta hằng ngày, chắc chắn nhận ra điều bât thường. Ả đã giam giữ ai gia, thiếu chút nữa không buông tha cả Tố Nguyệt. Cả nàng và Ngọc Thanh đều là sợ Luật nhi không nhận ra mẫu hậu thay đổi, cho nên mới gạt con.

- Mẫu hậu. . . . . .

Hoàng Phủ Luật con ngươi thống khổ càng sâu:

- Tố Nguyệt nàng sau khi giải cổ độc vẫn là đi Thủy Nguyệt Am xuất gia, thần nhi đối nàng thực áy náy. . . . . .

- Ai. . . . . .

Đường thái hậu nhìn đứa con, chỉ có thở dài thật sâu.

Luật nhi cùng Tố Nguyệt, Ngọc Thanh ba người đều dây dưa không dứt.

Đúng là ý trời an bài, chỉ tiếc, hai nữ tử đều rời Luật nhi mà đi.

Lúc này Hoàng Phủ Trạch đi tới:

- Thái hậu, tứ ca, khai yến đi, hôm nay chúng ta người một nhà cùng nhau đoàn tụ.

Đường thái hậu dừng thương cảm, dắt tay đứa con:

- Được, được, hôm nay chúng ta người một nhà thật vất vả mới đoàn tụ, hẳn là đàm chút chuyện vui. . . . . .

****

Ba ngày sau, Hoàng Phủ Luật cưỡi tuấn mã hướng sông Ngọc Hà chạy vội mà đi.

Lúc này đã là cuối mùa xuân, xung quanh sông Ngọc Hà toàn là cây tùng.

Hắn một thân xanh đen tố bào, đứng ở trong gió, nhìn nước sông cuồn cuộn, một thân cô tịch.

Giữa sông tìm không thấy thi thể Ngọc Thanh, chỉ có thấy mảnh vải đỏ – y phục của Ngọc Thanh vương lại trên cành cây bám trên vách đá cạnh sông.

Ngọc Thanh nhảy xuống sông, hắn mới hiểu hiết sự tình ngọn nguồn.

Hắn thật ngu ngốc!

Ngọc Thanh là vì báo đáp chi ân Bạch Diệp Huyền kia đưa nàng giải dược, vì cứu phụ thân nàng, cho nên mới cố ý phải gả cho Trạch.

Nàng ở trước mặt người trong thiên hạ vạch trần bộ mặt đích thực của Cừu Tuyết Linh, giết chết Cừu Tuyết Linh, thay phụ thân báo thù, vì dân trừ hại.

Nàng thật ngốc, Ngọc Thanh!

Hắn đến nay vẫn tìm không được tung tích của phụ thân nàng cùng sư huynh, chỉ mơ hồ nghe nói tiền bối bởi vì bị Cừu Tuyết Linh trường kỳ thử nghiệm thuốc, đã thành vi hoạt tử nhân (chết thực vật), chỉ có hô hấp, cũng không có năng động.

Hắn cũng là từ trong miệng mẫu hậu mới biết được, Thì ra phụ thân Ngọc Thanh hai mươi năm trước là tiền thái y viện sử Tô Thiên Phong.

Năm đó hắn trị liệu chân tật cho mẫu hậu, liền yêu thương tỳ nữ bên người mẫu hậu Dung Vân nương, cũng chính là mẹ ruột của Ngọc Thanh.

Năm đó, Tô Thiên Phong vì Dung Vân Nương buông thả thái y viện, mang nàng đi Vũ Sơn ẩn cư.

Ai ngờ, Cừu Tuyết Linh kia cũng yêu thương Tô Thiên Phong, nàng từ tham sống hận, một đường đuổi giết đối với người mình yêu, thủy chung không chịu buông tha cho.

Năm đó đó là nàng đem mẹ con Ngọc Thanh bức tới vách núi đen, khiến Ngọc Thanh lúc ấy chỉ có năm tuổi bị rơi xuống vách núi đen.

Ngọc Thanh bị nhánh cây giữ lại, mà Dung Vân nương rơi xuống vực sâu muôn trượng.

Dung Vân nương chết cuối cùng cũng bình ổn lửa giận của nàng, cũng là ông trời chọc ghẹo, lại đem Ngọc Thanh đưa đến trước mặt yêu nữ kia, làm cho Ngọc Thanh bị liên lụy với yêu nữ kia.

Hiện tại, yêu nữ kia ở trên đường đi Thương Châu bị giết chết, Hồng Y Thánh lại ẩn cư, coi như chuyện cũ trước kia cứ như vậy kết thúc.

Chỉ là Ngọc Thanh của hắn, rốt cuộc ở nơi nào?

Vài năm này, hắn lần tìm đại giang nam bắc, lại thủy chung không biết được một chút tin tức của nàng.

Hắn đi suốt dọc sông Ngọc Hà, cũng không có một tia manh mối.

Hỏi Lãnh Hương cùng Phi Tuyết, các nàng một chút cũng không biết.

Mà hắn có cảm giác, Ngọc Thanh của hắn không có chết, nàng ở một nơi nào đó, yên lặng chờ hắn, chờ hắn.

Tuấn mã một tiếng hí vang, hắn thật sâu liếc mắt một cái nơi Ngọc Thanh nhảy xuống, hai chân kẹp chặt, lại hướng Vũ Sơn mà đi.

Vũ sơn kia phòng trúc kia, trước sau như một, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Phòng trong toàn tro bụi, không có một tia nào cho thấy có dấu vết người đến quá, lại ở mộ bia trong rừng trúc phía sau viện, phát hiện một ít tế phẩm mới cùng một bó hoa dại.

Hắn, con ngươi sáng đứng lên.

Nơi này vẫn đang có một người thần bí đến bái tế nữ tử đầu bạc.

Lần này, hắn nhất định phải đợi cho cái người thần bí kia xuất hiện.

Vì thế, hắn đem phòng của Ngọc Thanh quét tước, dọn dẹp lại, ở tại đấy.

Hắn mỗi ngày đi tới chỗ phiến rừng trúc đó , một chút không buông trễ, cũng là ngày qua ngày thất vọng.

Cái người thần bí kia thủy chung không có đến, thậm chí ngay cả hắn đặt chuông tại viện cửa cũng không vang một chút.

Mười ngày sau, đôi mắt thâm thúy của hắn vô cùng ảm đạm, tâm chờ đợi cũng lộ ra kinh hoảng.

Truy tìm lâu như vậy, Ngọc Thanh của hắn rốt cuộc ở nơi nào?

Chẳng lẽ, thật sự bỏ hắn đi thật sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.