Sườn Xám Và Quân Trang

Chương 18: 18: Ra Là Cô Ta




Mấy ngày nay Vân Cương cứ nghĩ về cô gái mình đụng phải hôm trước, sao cô ấy lại nhìn mình như quỷ sống vậy?
Cô cố tình loanh quanh chỗ hai người gặp nhau hai ngày liên tục nhưng không hề thấy cô ấy nữa.
“Cương, cậu ở đây làm gì thế? Đi tắm chung đi.” Cô gái Do Thái từng cứu cô cầm đồ đến gọi.

Không thể không thừa nhận là hoàn cảnh nơi này rất tốt, thậm chí còn có chỗ tắm riêng cho họ, chỉ là nước vẫn lạnh như băng.
“Được, Helena, đợi tớ đi lấy đồ đã.”
“Tớ đã mang đến cho cậu luôn rồi nè!” Cô ấy nháy mắt.
Vân Cương cười cười: “Cảm ơn cậu.”
Hai người đi chung đến nhà tắm, dù trông nó có hơi đơn sơ, nhưng tính ra đã là quý hóa lắm rồi.

Hai người vừa đến thì thấy đã có người ở đó sẵn.
Vân Cương và Helena cởi quần áo xong, vừa định tháo luôn khăn tắm thì cửa nhà tắm bị đạp “Ầm” một tiếng, đập vào trong.

Một tên lính say khướt xông vào, hai cô gái sợ hết hồn, cũng may là họ đang đứng trong xó nên tên lính kia không nhìn thấy.
Cô gái đang tắm bên trong cũng sợ lắm, muốn vụt chạy ra ngoài nhưng lại bị tên lính kia nắm tóc ấn xuống đất.
Helena kéo Vân Cương: “Đi mau”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, cậu không cứu được cô ấy đâu.”

Nhưng cô gái kia vừa thấy họ là đã hét lên: “Mau cứu tôi với, xin hai cô đấy!”
Tên lính kia tát cô ấy một cái: “Câm mồm, con đĩ!”
“Xin ông mà, đừng, tôi xin ông.”
Nghe tiếng van xin của người kia sau lưng, rốt cục Vân Cương vẫn phải dừng bước.
Helena ngờ vực: “Cương?”
Cô gỡ tay cô ấy ra: “Cậu về trước đi, tớ sẽ theo ngay.”
Cô ấy hiểu ngay cô định làm gì, bèn nói rất nghiêm túc: “Cậu cũng sẽ bị liên lụy đấy!”
“Không đâu, cậu yên tâm đi, tớ khỏe lắm!”
“Khỏe thì liên quan gì chứ?”
“Dù sao gã ta cũng đã say rồi, không sao đâu.” Vân Cương nhặt một viên gạch dưới đất, giấu sau lưng rồi lén đi ngược lại.

Helena thấy cô cố chấp thế cũng dậm chân núp sau cửa, chuẩn bị tùy thế mà theo.
Cô gái kia thấy Vân Cương đến thì đẩy mạnh tên lính ra rồi nói to: “Thưa ngài! Cô ta… Cô ta đẹp hơn tôi, ngài sang đó đi, xin ngài…”
Vân Cương nghe thế thì quay người muốn chạy, nhưng không còn kịp nữa rồi, tên lính đã xoay người lại, cô bèn đập một cú thật mạnh vào ót gã.
Tên lính té xuống đất như một con heo.
Cô gái kia bèn đẩy vội gã ra, không nói gì đã muốn chạy.
Vân Cương kéo cô ta lại: “Cô có còn lương tâm không? Tôi quay lại cứu cô…” Cô vừa nói vừa vén mái tóc rối bù của cô ta ra, không ngờ người này lại là người hôm trước.
“Là cô?”
Cô ta hoảng hốt: “Tôi không quen cô, thả tôi ra.”

Lúc này Helena cũng xuất hiện: “Cương, rõ là một kẻ bội nghĩa, cậu cứu cô ta làm gì? Giờ tính sao đây?”
Bên ngoài lại có tiếng bước chân truyền đến, Vân Cương vội giấu viên gạch đi: “Ai hỏi cứ bảo gã uống rượu xong té.”
“Vậy gã tỉnh thì sao?”
“Trông gã lúc này chắc cũng không nhớ gì đâu, cứ nói thế là được.”
Cô gái kia thừa dịp hai người nói chuyện bèn hất tay Vân Cương ra để chạy trốn, song lại bị Helena gạc cho té.
“Hừ, chưa thấy ai như cô, phát tởm.” Helena khoanh tay nói: “Đáp lại người cứu mình thế à? Còn định chạy? Muốn ai dọn cho cô?”
“Ở yên đó cho tôi!” Cảnh cáo xong, Helena ra ngoài tìm người.
Vân Cương nhìn bộ dạng oán giận của người kia, bỗng nhớ ra hình như mình đã gặp cô ta ở đâu rồi.

Là chỗ màn kịch Hội Chữ Thập Đỏ đó, cô ta ngủ dưới giường cô.

Vậy tại sao sau khi Hội Chữ Thập Đỏ kia đi đi rồi, cô ta lại không bị đưa vào phòng khí ngạt như những người khác?
Vân Cương còn định hỏi thì Helena đã dẫn người vào.
“Ban nãy tự dưng ngài ấy xông vào, song lại không cẩn thận trợt ngã mất.”
Mấy tên lính này đều bao che lẫn nhau cả, nhưng thấy tên kia như vậy, người nồng rượu nên cũng không rõ chuyện gì.

Huống hồ vốn là trái luật, hắn không muốn làm lớn chuyện, vì thế bèn dìu thẳng ra ngoài.
Mấy người không liên quan đi hết rồi, lúc này Vân Cương mới cười lạnh: “Sao cô lại ở đây? Đồng bào cùng đưa đến với cô đều đã bỏ mạng, sao cô không chết?”

Người kia nghe vậy thì hiểu ra cô đã nhớ, bèn nói: “Vậy cô thì sao? Sao cô cũng ở đây? Sao cô chưa chết?”
“A.” Vân Cương bóp mặt cô ta: “Cô còn dám hỏi? Sao cô lại làm thế? Sao phải phản bội họ! Cô có biết tôi đã cứu họ không?”
“Ai biết cô có thành công không! Chi bằng để tôi tự tìm đường sống.” Cô ta rống lại.
Người ích kỷ như thế này, đúng là buồn nôn.
“Cô có biết nếu tôi thành công, tất cả mọi người sẽ thoát không? Bây giờ cô thấy mình giỏi, vậy đã nghĩ đến chuyện ban nãy chưa?”
“Lỡ cô thất bại thì sao?”
“Dù sao cũng phải chết, sớm hay muộn thì khác gì nhau?” Vân Cương thả tay ra, chùi mạnh vào áo như đã đụng phải thứ gì dơ bẩn lắm: “Sống lâu chút nhé, cô đã phản bội dân tộc mình, đừng có chết dễ dàng quá.”
Vân Cương vứt cái khăn lên mặt cô ta rồi kéo Helena ra ngoài.
Tuy chỉ hiểu mang máng, song Helena cũng biết người kia không tốt lành gì, bèn bảo: “Ai biểu cậu cứu cô ta, hối hận chưa?”
Vân Cương cười cười, đoạn quay lại nhìn người kia một chút: “Không có gì phải hối hận cả, phẩm cách cô ta xấu là chuyện của cô ta, nền giáo dục từ bé dạy tớ không được thờ ơ trước lời cầu cứu của người khác.”
Vân Cương quay đi, không để ý nữa: “Đã vào đây rồi, ai cũng có con đường của mình, nhưng hại người khác để giữ mạng, đúng là tởm lợm”
Người phụ nữ kia đã nghe hết câu chuyện của họ, cô ta thở hổn hển như đã bị nhục mạ lắm.
Mấy ngày sau đó, Vân Cương bất ngờ phát hiện ra vốn dĩ người kia được phân vào chung xưởng với mình, nhưng cô lại không chú ý, cũng có thể là cô ta cố tình trốn cô nên cô không phát hiện được.
Nhưng Vân Cương cũng chỉ làm như không quen, chỉ có Helena biết chuyện rồi thì “Sùng bái” cô lắm, đi đâu cũng dính lấy cô.

Lúc thấy cô gái kia trừng cô căm phẫn, cô ấy còn bật cười châm chọc.
Vân Cương thấy hết cách, nhưng cũng thấy cô ấy hơi đáng yêu.
Một ngày nọ, lúc đến kho hàng, người phụ nữ kia đi theo cô.
“Có gì không?” Vân Cương lạnh nhạt.
“Tôi… Tôi giúp cô.”
“Không cần!”
“Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ muốn xin lỗi cô thôi, do chuyện tôi đã làm hôm trước.” Cô ta nói vội, nhìn có vẻ “tha thiết chân tình” lắm: “Thật mà, tôi hối hận lắm, xin cô tha thứ cho tôi.”

“Không cần, chẳng có gì mà không tha thứ cả, tôi không quen cô.” Vân Cương bỏ đồ xuống rồi quay người đi.
Mấy ngày tiếp đó, cô ta cứ quấn lấy cô, Vân Cương cũng bực bội lắm nhưng không biết phải thoát sao.
Hôm nay có tên sĩ quan tổ chức sinh nhật, Helena là người duy nhất biết hát tiếng Đức nên bị gọi đi góp vui cho hắn.
Trước khi đi, cô ấy giận lắm, nói với Vân Cương mình là người Do Thái, sao phải đi ca hát cho tên Nazi đã giết hại dân tộc mình.
“Vì trên đời có nhiều chuyện không phải cứ muốn là được” Vân Cương an ủi cô ấy như thế.
“Ừ… Không phải chỉ hát thôi à, Helena tớ sẽ về ngay!” Cô ấy nói lớn: “Nhưng con nhỏ kia cũng bị chọn qua làm phục vụ, chả muốn gặp nó.”
Vì đang có tiệc nên quản giáo cũng ít đi nhiều, hai người làm chậm hơn một chút, lén cười với nhau.
Vân Cương đang sửa một cái đồng hồ đeo tay thì phát hiện ra có chỗ giấu kín, bên trong là một bức ảnh nhỏ của một cô gái cười rất tươi, sau còn có hàng chữ: “Mặt trời nhỏ của tôi, Magaret.”
Lúc nhìn thấy bức ảnh này, bỗng Vân Cương khép mắt, nháy nó một chút để lệ bên trong trào ra, sau lại lén giấu tấm ảnh đi.
Không biết chủ nhân của bức ảnh có còn sống không? Nếu cô gặp được anh ta, hẳn cô sẽ giao lại nó.
“Có chuyện rồi!”
Vân Cương vừa giấu hình xong, còn chưa kịp điều chỉnh cảm xúc đã thấy người phụ nữ kia chạy đến.
“Helena phạm lỗi trong tiệc, có người muốn đánh chết cô ấy!”
“Sao?” Vân Cương giật thót.
“Mau đi cứu cô ấy!” Cô ta vừa nói vừa kéo cô chạy ra ngoài.
Nếu như là bình thường, chắc chắn Vân Cương sẽ không chạy theo, dù sao cũng có quá nhiều sơ hở, nhưng người ta nói “quan tâm ắt loạn”.

Cô cứ để cô ta kéo mình chạy như bay đến phòng tiệc ở tầng hai.
“Đợi một lát! Cô muốn đưa tôi đi đâu!” Vân Cương không thấy Helena bèn lên tiếng hỏi.
Nhưng người trước mặt chỉ quay đầu cười hả dạ, lại đẩy mạnh cô, đẩy vào trong một gian phòng bên cạnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.