Sườn Xám Và Quân Trang

Chương 36: 36: Tình Cảnh Nguy Hiểm




SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
????????????
Chương 36: Tình cảnh nguy hiểm
Vốn là hàng ghế sau xe cũng không quá rộng, Molders lại người cao chân dài, thành ra hắn dứt khoát ngồi lù ra đó thì chèn cô hết vào một góc.

Theo sự lắc lưu của chiếc xe, quân phục của hắn cứ cà vào cẳng chân lộ ra ngoài của cô, khiến cô cảm thấy ngưa ngứa, có chút không được tự nhiên.
Thẩm Vân Cương nhích qua một bên như đang lơ đễnh, cũng khép chặt chân lại, muốn cố hết sức không tiếp xúc cơ thể với hắn.
Cảm nhận được động tác của cô, đôi mắt màu ngọc bích kia của Molders lại liếc qua bên trái một cái, sau đó hắn lại càng dãn người ra.

Vì thế, Thẩm Vân Cương càng cảm thấy chật hơn.

Cô lại phải khép tay mình vào, bây giờ thì trông cô giống một quả bóng rồi.
Nhận thấy ác ý của Molders, cô bực bội mà chẳng biết đánh vào đâu, bèn vươn cái vuốt nai ra, hung hăng cào lên đầu gối hắn.
Molders hạ mi, liếc xuống… nhìn cô.

Thẩm Vân Cương cũng không yếu thế mà rút về, cô bấu vào rồi dùng sức, hung hăn đẩy cái chân của hắn ra.
“Phiền anh khép chân lại có được không?”
“Chỉ có phụ nữ mới có chân nhỏ.”
“…” Thẩm Vân Cương không hiểu hắn khớp lời ở chỗ nào: “Nhưng anh để như vậy thì chật lắm!”
“Vậy à?” Cái cằm với đường nét lạnh lùng của Molders hơi hếch lên trước một chút, sau đó hắn nắm lấy cổ tay cô, dùng sức lôi kéo.

Ngay lúc Thẩm Vân Cương còn chưa kịp thốt lên tiếng hét thì hắn đã đưa tay bưng kín miệng cô.
Đợi lúc cô phát hiện ra rồi, thì cô đã ngồi trên đùi của hắn.

“Còn chật nữa không?” Tuy hắn hỏi cô như vậy, nhưng tay đang bịt miệng cô cũng không bỏ ra.
Thẩm Vân Cương cảm thấy vô cùng không tốt.

Cô vươn hai tay ra, muốn gạt cái tay đang bịt miệng mình xuống, nhưng cô vừa đưa tay lên đã bị một tay của Molders bắt hết toàn bộ.
Cô trợn mắt nhìn: “Ưm ưm ưm ưm ưm.”
Molders nhìn bộ dạng phát hỏa của cô với vẻ hào hứng, thoạt trông cũng như không định buông tay.
Thẩm Vân Cương bắt đầu hung lên, dùng sức há miệng, cắn vào thịt trong lòng bàn tay hắn một cái.
Nhưng lòng tay hắn có đủ các loại vết chai, một cắn này của cô, mày hắn cũng chẳng nhăn lấy một chút.

Trái lại, cánh môi vốn đã nhếch nay lại nhếch lên thêm chút nữa.
“Ồ, vật nhỏ có răng nhọn!” Nói xong, hắn buông tay bịt miệng cô ra, còn bắt lấy cằm cô nâng lên như nhìn một con mèo.
Thẩm Vân Cương lắc đầu một cái: “Anh bị điên à?”
“Không.” Molders liếc cô một cái đầy ý vị: “Lẽ ra trước kia tôi không nên thả em đi.

Em đúng là một con sói mắt trắng nhỏ, càng ngày càng không coi ai ra gì.”
“Anh có thể buông tôi ra trước không? Thế này không tốt lắm đâu.” Thẩm Vân Cương nháy mắt với hắn mấy cái, muốn hắn hiểu được là trước xe vẫn còn tài xế nữa.
“Không sao, người một nhà cả.”
“… Nhưng cứ ngồi thế này thì khó chịu lắm!” Tay Molders cứ như kìm sắt vậy, gông lấy hai tay cô, không cho cô leo xuống.
Hệt như hắn chẳng nghe thấy lời kháng nghị của cô, hỏi như lơ đễnh: “Em rất được hoan nghênh ở bệnh viện kia sao?”
“Tất nhiên rồi!” Thẩm Vân Cương nói đầy đắc ý: “Dù sao tôi cũng xinh đẹp, dịu dàng lại còn thấu hiểu.” Cô tự tâng bốc đến mức chính cô cũng không tin được, thế là Thẩm Vân Cương bật cười: “Tôi nói bậy đấy!”
Molders kéo kéo hai má cô: “Đúng là độ dày không đồng nhất.”
Thẩm Vân Cương lại ngoảnh mặt một chút, tức giận nói: “Anh có thể đừng động tay động chân như vậy được không?”
“Không thể.” Molders từ chối đầy ngắn gọn.
“Này!” Thẩm Vân Cương bị hắn chọc cho giận, bắt đầu giãy dụa muốn tránh khỏi sự kìm chế của hắn.

Tuy nhiên, cổ tay cô đã bị giữ lại, hơn nữa Molders nắm rất xảo quyệt, khiến cô không cử động được chút nào, thế là cô định cúi đầu cắn tay hắn.
Nhưng khi cô chỉ vừa cúi xuống một chút, bỗng tài xế ngưng xe đột ngột.


Theo quán tính, Molders ngã về trước một cái, tay giữ Thẩm Vân Cương cũng buông lỏng ra, nhưng hắn vẫn nắm lấy eo cô theo bản năng, tránh cho cô bị ngã xuống.
Vì thế, một chuyện vô cùng xấu hổ đã xảy ra.
Đầu Thẩm Vân Cương ngã ngay đúng chỗ “không miêu tả được” trên người Molders, mày hắn nhíu lại, rên lên một tiếng, có thể là bị cô động phải.
Nhưng hắn cũng không làm khó cô như trước, lại gõ ngón trỏ lên lưng ghế trước, hỏi: “Carl, có chuyện gì vậy?”
Tài xế phía trước quay đầu nói: “Có lỗi quá thưa chỉ huy, ban nãy bỗng dưng trên đường có một thằng nhóc chạy ra.”
“Đi tiếp đi.”
“Dạ.”
Sau khi xe chạy lại bình thường rồi, Molders lại nhìn Thẩm Vân Cương bên cạnh đang ngoảnh đầu ngoảnh đến mức sắp đưa luôn ra ngoài cửa sổ: “Em…” Hắn vừa mở miệng nói ra một chữ thì đã bị cô cắt ngang.
“Không phải tôi, đừng nhìn tôi, không liên quan gì đến tôi!”
Không đợi Molders mở miệng nữa, bỗng có một viên đạn không biết bắn ra từ đâu phóng vụt tới, cắt qua không khí, lao thẳng vào bên trong xe.
Tài xế Carl bị bắn một phát ngay ngực, ngã gục xuống tai láy, mất âm thanh.
Molders dứt khoát nhảy ngay ra trước, lại đẩy Carl sang bên ghế bên cạnh, đoạn đạp mạnh chân ga, hét lớn với Thẩm Vân Cương: “Ngồi xổm xuống đi!”
Thẩm Vân Cương bị biến cố bất thình lình dọa cho ngây người, lập tức ôm đầu tránh xuống chỗ ghế.
Tiếng súng vang lên liên tục, cô sợ đến mức cả thở cũng nín.

Đang lúc hoảng hốt, bỗng cô nghe thấy Molders phía trước kêu lên một tiếng, hẳn là trúng đạn rồi.

Thẩm Vân Cương bèn run lên, hắn không thể chết được!
Ngay thời khắc nguy hiểm này, Thẩm Vân Cương chồm lên, muốn xem thử hắn bị thương ở đâu, nhưng cô chỉ mới thò ra thì một viên đạn đã sượt qua vai.
“A!” May mà cô có bàn tay vàng mới này, nên đạn mới bắn trật.
Molders quát lớn: “Cúi xuống đi! Không có lệnh của tôi không được ngồi dậy!”
Thẩm Vân Cương thật sự sợ là Molders sẽ chết ở chỗ này.

Cô cũng muốn sống để về đến nhà, bèn lớn tiếng nói: “Anh không sao chứ? Vết thương thế nào? Hay là để tôi lái đi!”
Molders lại im lặng phóng vụt đi, rẽ vào một ngã tư khác.


Hắn vừa định nói gì đó, đã thấy đối diện có thêm một nhóm người nữa.

Tiền hậu giáp kích, tình huống đã thật sự không ổn nữa.
Hắn nhìn cảnh vật bốn phía một chút, tự hỏi hai giây, cuối cùng kéo Thẩm Vân Cương nhảy xuống xe, cả hai chạy vào rừng cây bên cạnh.
Ngay khi bọn họ vừa nhảy xuống, có người đã mở chốt lựu đạn, chiếc xe nhanh chóng tan tành.
Có mấy người thấy bọn họ trốn được thì lập tức đuổi theo.
Đạn bắn sát hai người.

Sau đó, vì chân không được dài như Molders, Thẩm Vân Cương cảm thấy mình bị hắn kéo mà sắp bay cả lên.

Cô chạy sau hắn, lúc này mới phát hiện thì ra vết thương nằm ở trên lưng bên trái hắn, máu đã thấm ướt cả áo khoác quân phục của hắn rồi.
Molders vừa kéo cô chạy vừa nổ súng ra về phía sau.

Nhưng hắn chỉ mang theo một cây Ruger màu đen hắn thích nhất kia, nên đạn chẳng bao lâu đã hết, mà phía sau vẫn còn hai người đang đuổi theo bọn họ.
Molders vẫn chạy, lại bỗng chân lảo đảo một cái, suýt thì ngã sấp xuống.

Thẩm Vân Cương cúi đầu thì thấy đùi phải hắn cũng trúng đạn rồi.
Kiên trì chạy được mất chục mét, Molders đã đến cực hạn.

Thấy hai người du kích đã sắp đuổi tới nơi, hắn bèn đẩy cô lên trước: “Chạy đi!”
Thẩm Vân Cương bị hắn đẩy thì tiến lên trước hai bước, nhưng cô lại cắn môi chạy về lại, lôi hắn dậy từ mặt đất, để hắn khoác một tay lên trên vai mình, hai người tiếp tục chạy.
“Thế này thì cả hai chúng ta đều không thể thoát!” Molders muốn rút tay mình về, nhưng Thẩm Vân Cương hung hăng trừng hắn một cái: “Ngừng! Sức tôi lớn lắm!”
Tuy đúng là vậy, nhưng bảo cô vác một người đàn ông cao lớn như Molders thì cô vẫn hơi đuối sức.

Cô cố gắn lùi người ra sau, sợ Molders sẽ trúng đạn thêm nữa.

Bàn tay vàng của cô chỉ có tác dụng với chính cô thôi, dù có ôm người khác thì cũng vô dụng.
Cô có thể cảm nhận được mồ hôi chảy ra từ đầu Molders đang nhỏ vào cổ mình, rồi cả máu trên người hắn cũng thấm ướt áo hắn.

Cô không biết hắn như thế nào rồi, nhưng cô chẳng dám ngừng dù chỉ là nửa bước.

“Em buông ra đi, tôi giữ chân bọn họ, em tự chạy đi!”
“Im miệng đi!” Thẩm Vân Cương quát hắn, nhưng cô cũng chẳng còn mấy sức, lảo đảo đỡ hắn chạy từng bước một.
Molders nhìn người con gái với thân hình nhỏ xinh đang gian nan đỡ lấy mình này bằng đôi mắt phức tạp.

Họ cứ đi về phía trước, nhưng rõ ràng là cô đã sắp không chịu nổi nữa, vậy mà cô vẫn cắn răng không chịu buông mình ra.
Hắn cảm thấy trái tim đóng băng đã lâu của mình, thứ mà vốn đã khẽ nứt vì cô, như bị một hơi ấm xa lạ bật mở rồi ùa vào trong nháy mắt, dùng một loại sức mạnh không thể chống đỡ vây lấy, khiến hắn hoàn toàn tan rã.
Nếu cô đã liều mạng muốn hắn sống sót như vậy, hắn cũng không thể để cô chết.
Hắn thấp giọng bật cười bên tai cô, nhưng chỉ đổi lại được một cái liếc xem thường: “Làm ơn đi, chúng ta sắp chết rồi này, anh còn tâm trạng đi cười nữa à!”
“Yên tâm, tôi sẽ không để em chết đâu!”
Thẩm Vân Cương thật sự không còn lời nào nữa: “Có phải anh nói ngược rồi không? Rõ là chính anh hại tôi, mấy người kia đến ám sát anh, còn tôi bị kéo vào đấy chứ?”
“Chạy lên phía trước chừng năm trăm mét có một triền núi, em cứ nhảy thẳng xuống.”
Thẩm Vân Cương cũng không rảnh cãi nhau với hắn, xốc lại tinh thần chạy về phía mà hắn chỉ.
Quả nhiên, chạy một lát thì thấy một triền núi, nhưng nó dựng ngược như vậy, nếu cứ lăn xuống, vậy sợ cũng không sống được.
Nhưng chẳng đợi cô do dự, Molders đã ôm lấy cô, lăn thẳng xuống.
Hai người quay cuồng thật lâu, Molders vây cô trong ngực mình, vậy nên một ít vết thương ngoài da của hắn vốn không nặng đã trở thành hỏng bét.
Molders chống một cái, để Thẩm Vân Cương và mình cùng dán chặt vào chân triền núi, phòng cả hai bị phát hiện.
Tất nhiên du kích bên trên không định tha cho họ, chuẩn bị xuống dưới lùng tìm một phen.
Vậy nên cả hai chỉ có thể tiếp tục chạy trối chết theo chân núi.
Thẩm Vân Cương chưa từng thấy Molders chật vật như thế này: Cả người hắn toàn là vết thương, tuy cũng không nặng đến mức lấy mạng, nhưng chúng cũng rất nghiêm trọng.

Chưa hết, do ban nãy lăn trừ triền núi xuống, mũ của hắn đã không còn nữa, mái tóc luôn được chải chuốt tỉ mỉ cũng xõa bù xù xuống trán, che hết lên.
“Nhìn cái gì?” Molders cảm nhận được ánh mắt của cô, bèn khẽ quay đầu hỏi.
“Tôi cảm thấy hay chúng ta tìm một chỗ trốn đi, như vậy căn bản không được.” Thẩm Vân Cương bảo.
Modlers nhìn bốn phía xung quanh một chút, dùng súng chỉa vào một tảng đá ở cách đó không xa: “Đi vào đó đi.”
“Nơi đó không bí mật lắm.”
Nhưng Molders trả lời không cho cự tuyệt: “Phải vào đó.

Trong súng của tôi còn một viên đạn, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết một tên, đoạt súng của hắn.”
“Còn đạn sao? Vậy sao ban nãy anh không bắn?”
“Viên đạn này là tôi dành cho mình.” Hắn nói: “Nếu chắn chắn bản thân đã ở trong tình huống không thoát được nữa, tôi thà chết dưới súng của mình, chứ tuyệt không để người khác giết!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.