Sương Mù Đầy Trời (Di Thiên Đại Vụ)

Chương 12: Ngoài Ý Muốn





Một con tàu bay màu bạc phóng ra khỏi bão tuyết trên băng nguyên, lớp vỏ kim loại sáng bóng biến ảo liên tục, kích hoạt chế độ ngụy trang một cách hoàn hảo.

Nó ẩn mình trong đám mây đen dày đặc, bí ẩn như màn đêm, xung quanh tàu bay không hề có dao động năng lượng, tựa như chiếc lá bị cuốn bay bởi gió tuyết bão bùng.

" Lộ trình còn cách cảng dân dụng hành tinh Dark Blue mười phút, xin chuẩn bị sẵn sàng."
Ảnh ảo kỵ sĩ giáp bạc trên màn hình biến mất, cùng lúc đó đèn đốm bên trong tàu vũ trụ tối sầm "Sau khi hạ cánh, năng lượng của Seere sẽ hạ xuống còn mười phần trăm, chỉ có thể duy trì liên lạc qua sóng não với ngài, chúc may mắn, thưa chủ nhân.

"
Seere vừa nói xong, con tàu đột nhiên trầm xuống, lao vun vút theo hình chữ S kỳ lạ trong gió tuyết.

Ôn Loan lảo đảo, ngã lăn ra đất " Không phải mày nói còn mười phút sao..."
" Cảnh báo, chính phủ Dark Blue có thể đã phát hiện tôi mất tích, có cơ giáp cấp bậc ngang tôi thậm chí cao hơn, đang kích hoạt hệ thống tìm kiếm."
Tên khốn này, quả nhiên tới rồi.

" Làm sao đây?" Ôn Loan đứng lên, đen mặt nghĩ, ngay cả bàn điều khiển của tên cơ giáp này hắn còn chả hiểu!
" Chỉ số thông minh của tôi được thiết lập cao hơn Andras, thế nhưng trên lý thuyết tốc độ chạy trốn của tôi nhanh hơn so với tất cả cơ giáp."
Seere máy móc nói:" Năng lượng hệ thống tư duy dịch chuyển, đóng máy tính quang liên lạc với bên ngoài, hủy bỏ hệ thống hướng dẫn...!Tắt toàn bộ chương trình, tập trung toàn bộ năng lượng vào tốc độ, xác nhận!"
"Đùng!"
Tàu bay chấn nhẹ một cái, như tia chớp mà lao đi, còn không phải lao thẳng như thường, tưởng chừng như đang đua với vận tốc ánh sáng.

Lộ trình chín phút ngắn lại còn chưa đến một giây, liền đến cảng vũ trụ rộng lớn của Dark Blue.

Cả người Ôn Loan giống như bị một lực lượng mạnh mẽ vứt ra ngoài, trước mắt tối sầm, chỉ nghe thấy âm thanh rơi bõm xuống nước thật lớn, sau đó không biết gì nữa.

Tàu bay nhỏ bé hạ cánh chính xác ngay cạnh cảng vũ trụ bão tuyết đầy trời.

Tất cả sóng điện thông tin của cảng, đều vang lên tiếng xi xi khe khẽ, trên màn ảnh lả tả vài bông tuyết, nhưng nhanh đến cũng nhanh đi, tàu thương mại đang bỏ neo cùng nhân viên của cảng chớp chớp mắt, mọi thứ lại trở lại bình thường.

"Mấy người nên đổi thiết bị máy móc của mình đi là vừa, đồ quỷ keo kiệt, một ngày tiền thuế thu được từ cảng này cũng đủ để các người thay mới rồi đó."

Một người đàn ông vạm vỡ đứng ngay giữa đường tại cảng bực bội mắng to, trục trặc nho nhỏ vừa rồi, làm gián đoạn quy trình kiểm tra nhập cảng tàu vũ trụ của hắn, phải làm lại lần nữa.

Bên cạnh còn hai mươi lối vào giống vậy, toàn bộ sảnh lớn cao năm mươi mét, rộng hơn ba nghìn mét, ít nhất có hơn trăm tàu vũ trụ đang xếp hàng đợi nhập cảng.

Mặt đất bóng loáng, tường cùng với đỉnh chóp của sảnh đều trong suốt, có thể nhìn thấy trời đầy bão tuyết bên ngoài, cùng với sóng biển cuồn cuộn không ngừng đập vào bờ, bọt biển trắng xóa cùng nước biển sâu thẳm cách bức tượng ào ào chảy xuống, lại mau chóng nghênh đón đỉnh sóng mới đang dâng trào, cảnh tượng vừa đồ sộ vừa kinh khủng triển lãm lực lượng đáng sợ của thiên nhiên, khiến rất nhiều người lần đầu đến hành tinh Dark Blue, cảm thấy mới mẻ nhưng lòng lại run sợ.

" Nào nào, hành tinh này chỉ có một lục địa duy nhất, cho nên những cơn sóng vượt qua biển rộng ào tới nhìn khá ghê gớm mà thôi."
Một bên khác của sảnh lớn là lối vào VIP, chuyên dùng cho quý tộc, quan chức hoặc phú thương.

Hiện tại một thanh niên trẻ đang khoác lác với bạn gái những hiểu biết của mình đối với thành phố này, hắn điều khiển một chiếc máy bay vũ trụ hình thoi loại nhỏ, chiếc này tựa như du thuyền thế kỷ 21, chuyên dùng cho con ông cháu cha, phù hợp du lịch trong hệ hành tinh.

" Em không thể tưởng tượng nổi thành phố này có bao nhiêu tuyệt vời đâu, mọi thứ em có thể nghĩ ra, hoặc không thể nghĩ tới cái nào cũng có! Thành phố Meredith là thiên đường ăn chơi tuyệt nhất, chỉ cần có tiền, chết tiệt, đúng...!Chỉ cần có tiền, cho dù là anh, hay bọn tội phạm buôn lậu đang tụ tập đằng kia, ngay cả cướp vũ trụ, đều có thể tìm được nơi giải trí tiêu pha thích hợp!"
Thanh niên giang rộng tay, cuối cùng thở dài "Tiếc là, chỉ có công dân vương quốc Dark Blue, mới được cư trú trong thành Meredith, người từ ngoài tới chỉ được ở lại ba mươi ngày...!Ầy, cưng à, em nói gì? Trên đất Meredith, ha ha, đó chính là khu trung tâm chính trị vương quốc bọn họ, còn có khu quân sự, đây dù sao cũng là thủ đô quốc gia của họ mà, ơ----"
Thanh niên ngơ ngác nhìn bức tường trong suốt, trong sóng biển hình như có vật thể màu bạc nào đó.

Là con cá hả?
Tàu vũ trụ cùng tàu buôn chậm chậm cập bến, nơi này lớn hơn, cứ cách năm trăm mét sẽ có thang máy thông xuống lòng đất, cuối bến tàu là bãi đất có mái che, chỗ đó liên tục lóe lên chữ viết thông dụng, rất nhiều robot cao hai mét đứng đó, liên tục có du khách chạy đến, sau khi trả tiền liền hưng phấn đi vào bên trong robot, sau đó thoải mái nhảy vào sóng biển bên ngoài.

"Dùng cơ giáp chuyên chiến đấu trên mặt đất đời đầu để chơi lướt sóng lặn nước, chỉ có vương quốc Dark Blue mới làm được, ở chỗ bọn mình loại cơ giáp này còn là cơ giáp dành riêng cho cảnh sát cùng quân đội, người ta đây lại đào thải toàn bộ luôn." Cả đám người kinh ngạc,
Cho dù vũ khí của cơ giáp đã tháo ra, nhưng những vị khách du lịch chưa dùng qua cơ giáp lại không thể từ chối thể nghiệm kích thích như vậy, bu lại xếp thành một hàng dài.

Ôn Loan chính là bị đám ồn ào này đánh thức.

Hắn mơ màng mở mắt, phát hiện xung quanh toàn là nước biển sâu thẳm, lại có một con robot kim loại mạnh mẽ vụng về di chuyển, bơi ếch, bơi chó, còn không kiểm soát được phương hướng, hệt như cá chết bị sóng biển dập tới dập lui.

"..."
Không lẽ đây là quân truy kích? Quân tinh nhuệ của vương quốc đến đuổi giết bọn họ?
Có lầm không vậy----
Ôn Loan choáng váng lắc lư đầu, hắn chợt phát hiện mình biến thành người máy --- không, đúng hơn là hắn đang ở bên trong một cỗ người máy.


Thông qua mặt nạ bảo hộ, có thể thấy rõ tay chân thô to.

"Seere?"
"Đã khởi động tính năng ngụy trang, mô phỏng đối tượng..." Seere không cảm xúc báo một chuỗi mã hóa, là mã của một loại người máy ở gần đó, nó nhắc nhở Ôn Loan:"Xin nhanh chóng lên bờ, trong vòng nửa tiếng hãy rời khỏi bến tàu, lò động cơ của tôi đã tắt, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện."
" Tại sao chúng ta lại ở trong biển?"
Seere im lặng, ba giây sau, nghiêm túc trả lời:"Tuy nói rằng Hành trình của tôi là sao biển, nhưng có khi cũng sẽ bị rơi vào trong biển."
"..."
Cái thứ cơ giáp vô liêm sỉ này vứt đi là vừa! Vì nó mà bị cả vương quốc đuổi giết, quá mệt mỏi!
Ôn Loan hít sâu, sau đó hắn phát hiện điều khiển cơ giáp cũng không khó, bản thân làm động tác gì, cơ giáp sẽ làm y như vậy.

Vấn đề là!
Hắn không biết bơi! Thị trấn Aerolite lấy đâu ra hoàn cảnh dạy hắn bơi kia chứ?
Vì vậy cho dù đã xuyên tới vương quốc Dark Blue với cỗ cơ giáp công nghệ vô cùng tân tiến, Ôn Loan vẫn giống như những khách du lịch khác, liều mạng đạp nước biển, Seere bình tĩnh giải thích tình huống tại cảng, nhưng nó chỉ nói theo tư liệu, phương hướng khỉ gió gì đó, Ôn Loan còn ở trong biển đây, làm sao phân tích kỹ càng được?
"Ngoài ý muốn..." Seere thong thả nhớ kỹ từ này, sau đó gật đầu "Đã hiểu, cho dù đối với cơ giáp được thiết lập chỉ số thông minh cực cao, cũng sẽ luôn gặp chuyện ngoài ý muốn.

Chúng ta chỉ có ba mươi phút để chạy khỏi cảng, tôi lại ngoài ý muốn phát hiện, ngài có thể phải dùng mười lăm phút để học bơi."
"Câm miệng!"
Trán Ôn Loan nổi gân xanh, giận dữ rống "Mày đừng gật đầu lung tung giùm cái, tao không nhìn rõ phương hướng."
Lúc này, Ôn Loan cảm thấy một luồng sóng mạnh mẽ quét qua mặt biển, cả người hắn cứng đờ.

Nhưng loạt sóng dò xét này không phát hiện hắn, xẹt qua, quét về hướng khác.

"Lại là một tên cấp bậc cao hơn tôi." Seere bình tĩnh nói "Chủ nhân của tôi, nếu ngài không học bơi được, chúng ta sẽ tiêu đời."
"...Mặc cái đống cơ giáp nặng như vậy học bơi! Còn ai xui xẻo hơn tao không?"
"Phủ nhận, tôi đã mở trang bị phản trọng lực, vốn dĩ trọng lượng của tôi là ba tấn."
"..."
Ôn Loan dùng cánh tay kim loại gõ mạnh lên đầu mình, nghiến răng bảo:"Lại giảm bớt trọng lượng nữa đi."
"Phủ nhận, một trăm kg là trọng lượng bình thường của loại cơ giáp chiến đấu đổ bộ, nếu tôi chỉnh sửa hoặc làm động tác dư thừa, sẽ bại lộ."

Ôn Loan muốn hộc máu.

Tiềm lực của hắn quả thực không tồi, mười ba phút sau, Ôn Loan rốt cục ---- từ cách đáy biển chỉ có bảy mét đạp nước lên được bờ.

Nhân viên công tác khu vực lướt sóng mặt đầy tươi cười nói chuyện với Ôn Loan.

"Seere?" Ôn Loan lo lắng nhỏ giọng gọi.

"Hắn nói mời ngài cởi bỏ cơ giáp."
"...cởi bỏ?"
"Đúng, không sao, tư liệu nói rằng có rất nhiều du khách nước ngoài, chưa nói đến khoác da sói, có người còn ăn mặc toàn lá cây."
Thanh âm chỉ nghe thấy được bên trong cơ giáp, nhân viên công tác ở bên ngoài vẫn đang duy trì tươi cười nghề nghiệp.

"Vậy mày tính làm sao?"
"Chỗ này có thiết bị theo dõi, ngài rời đi trước, tôi sẽ tìm cơ hội biến hình."
"..."
Ôn Loan đầu đầy vạch đen từ trong người máy bước ra, lập tức liền có du khách đang chờ đợi đi tới.

Đúng lúc này, ngực người máy do Seere biến thành không ngừng sáng đèn đỏ, đây là nhắc nhở cần bổ sung năng lượng.

Nhân viên công tác liền tiếc nuối giải thích với du khách, dùng tay kéo bằng máy, kéo Seere tới một đám người máy cũng đang cần bổ sung nguồn năng lượng.

Cảnh tượng đồ sộ của cảng neo tàu, khiến da đầu Ôn Loan run lên, nơi nơi đều ngay ngắn có trật tự, muốn lặng lẽ tìm một chiếc tàu vũ trũ trốn ra ngoài, khó hệt như ngồi máy bay trốn vé, quả thực không có cơ may nào.

Ôn Loan cẩn thận từng bước đi, hắn không lo lắng cho Seere, mà là----vô liêm sỉ, bây giờ ngay cả dụng cụ phiên dịch còn không có, trốn thế quái nào được?
"Ầm!"
Ôn Loan không nhìn đường, đụng mạnh vào một người.

Sau đó vai hắn bị thô bạo nắm lại, đối phương cao ít nhất hai mét, đầu bóng lưỡng, má trái một hình xăm đầu hổ đỏ tươi, hung ác trừng Ôn Loan.

Theo bản năng Ôn Loan nhìn chằm chằm cổ đối phương, tay quẫy ra, một cái khuỷu tay trực tiếp tàn nhẫn thúc tới.

Kết quả người này y như cột sắt, không nhúc nhích, chỉ là biểu tình từ hung hăng trở nên có chút nghi hoặc, lầm bầm lầu bầu:"Kỳ lạ, nhìn thế nào quen quen."
Ôn Loan nghe không hiểu lời hắn nói, nhưng hình tượng đặc thù này của đối phương cũng quá rõ ràng, trí nhớ Ôn Loan còn chưa bị gió lạnh trên băng nguyên đóng băng, hắn thốt lên:"Jimmy, là mày hả?"
Tiếng Anh khiến tên đô con đầu bóng lưỡng nháy mắt xanh mặt, lập tức thả Ôn Loan ra, tỉ mỉ nhìn.


"Jimmy, mày làm sao sẽ---" Đầu Ôn Loan ong ong vang, Jimmy là thợ mỏ trong thị trấn Aerolite, rất lực lưỡng, thường xuyên dùng nắm đấm nói chuyện.

Tên này sao lại ở đây?
Đầu bóng lưỡng ánh mắt tam giác hoảng sợ thoáng nhướng, cũng thốt lên "Ôn?"
Thật là Jimmy?!
Rất ly kỳ! Đây là cảng dân dụng hành tinh thủ đô đệ tam vương quốc Dark Blue thuộc hệ hành tinh White Whale, của hai ngàn năm sau!
Ôn Loan nhịn không được trừng to mắt, không khí xung quanh hắn thoáng run lên một chút, một tầng sương mù nhợt nhạt, hoàn toàn không thể có tại khu tàu vũ trụ đang bỏ neo xuất hiện.

Ót của tên lực lưỡng đầu bóng lưỡng bốc lên từng đợt mồ hôi lạnh, lập tức hắn hung hăng nắm lấy vai Ôn Loan, dùng tiếng Anh nói nhỏ:"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, tao với mày phải nhanh chóng chạy khỏi hành tinh Dark Blue, tin tao, dựa vào ---- thần linh chết tiệt, dựa vào sự thành kính đối với cha xứ De Ferre nhà thờ thị trấn Aerolite, bạn tốt của mày --- đương nhiên, trước kia không phải vậy, hiện tại nhất định là thế, đi theo bạn tốt của mày Jimmy đi thôi, nhanh!"
Nói xong hắn liền lôi kéo Ôn Loan, chạy hướng về một con tàu vũ trụ bề ngoài gồ ghề.

"Tôi muốn khẩn cấp xuất cảng!" Thợ mỏ Jimmy rống lên với nhân viên công tác.

"Thưa ngài, mời ngài xếp hàng, ngài phải chờ tới lượt." Viên kiểm sát của cảng lạnh như băng nói rằng "Còn nữa, trên đăng ký nhập cảnh, không có người này, hắn không phải bạn của ngài!"
"Mẹ nó, bọn tôi đi ra ngoài, cũng không phải đi vào..." Jimmy bỗng nhiên cảm giác tay mình nằng nặng hắn run rẩy quay lại nhìn Ôn Loan, quả nhiên phát hiện Ôn Loan bất tỉnh ngã quỵ.

Viên kiểm sát ánh mắt hoảng hốt, trong nháy mắt toàn bộ cảng đều yên lặng, tất cả mọi người biến thành rối gỗ, giữ nguyên động tác vừa rồi, đờ đẫn nhìn phía trước.

Jimmy buồn bực chửi bới, điên cuồng vò đầu.

Phía đông khu vực bỏ neo là cửa vào, phía tây là trạm kiểm soát khởi hành, nối thẳng với lối ra.

Anh trai lực lưỡng đầu bóng lưỡng mở của khoang tàu, đem Ôn Loan lên, sau đó hốt hoảng điều khiển tàu vũ trũ, mãnh mẽ đâm xuyên mấy chiếc máy bay hình thoi, xông ra ngoài.

Hắn không chú ý tới, khi đụng phải thì con tàu hơi trầm xuống, bởi vì một viên cầu kim loại màu bạc, từ trong đống người máy bay ra, bám vào đỉnh tàu vũ trụ.

Giây tiếp theo sau khi tàu vũ trụ bay khỏi khu vực neo đậu, nút tạm dừng như được xóa bỏ, lại khôi phục ồn ào náo nhiệt như trước.

Mọi người như không hề cảm giác, viên kiểm sát có chút mơ hồ nhìn chỗ bỏ neo trống rỗng trước mắt, xóa bỏ ghi chép đăng ký trong tay.

Mười phút sau, công nhân bổ sung năng lượng cho người máy cũng ngẩn người:"Kỳ lạ, sao lại lấy nhiều ra một cái nhỉ?"
CealCe: Mỗi lần edit là mệt não với mấy từ tương lai =...=.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.