Lâm Vụ không lên khán đài ngồi, mà đi thay đồ chuẩn bị điểm danh thi đấu.
Cuộc thi 400 mét là cuộc thi thứ hai trong sáng nay.
Là một vận động viên, Lâm Vụ khá là rảnh rỗi, nên khi đường đua đang được kiểm tra cậu cố ý lượn qua khán đài ngành máy móc.
Đám người ngành máy móc ngồi trên khán đài tất cả đều cùng mặc T-shirt, muốn tìm ra người cũng tìm chẳng nổi.
Lâm Vụ cũng không đứng tại chỗ ngành người ta lâu quá, thấy tìm kiếm không thấy người đành phải phẫn nộ rời đi.
Quay lại chỗ điểm danh, đứng xếp hàng phía sau một vài người, Lâm Vụ tranh thủ lấy điện thoại ra nhắn: Tớ bắt đầu điểm danh đây, 400 mét, trận thứ hai, đừng quên cổ vũ cho tớ nhé [Gõ bảng.jpg]
Gửi xong, cậu mới để ý tin nhắn ở trên cũng là của mình.
Nói cách khác, Vương Dã nãy giờ vẫn chưa trả lời mình.
Lâm Vụ khẽ run lên, rốt cuộc thấy hơi sai sai rồi.
Vừa định hỏi thì bên kia cũng trả lời lại.
Vương Dã: Hôm nay không phất cờ hò reo cổ vũ cậu được rồi.
Lâm Vụ lập tức hỏi: Cậu đang ở đâu thế?
Vương Dã: Ở nhà, có chút chuyện.
Thấy là ở nhà thì Lâm Vụ cũng thở phào.
Vương Dã không sao là được rồi.
Tuy là thấy hơi thất vọng thật, nhưng mà Lâm Vụ không muốn Vương Dã cảm thấy gánh nặng, nên cố tình trêu chọc: Tiếc thật, cậu không được thấy cơ thể khỏe mạnh của tớ rồi.
Vương Dã: Không tiếc đâu, cậu sẽ thấy lá cờ chiến thắng của tớ.
Lâm Vụ cảm thấy lạnh cả sống lưng: Là sao?
Vương Dã: [hình ảnh] Được gửi tới từ ba ngày trước rồi.
Lâm Vụ rất không muốn mở tấm hình đó ra.
Nhưng vô dụng thôi.
Không mở ra cũng thấy mờ mờ một lá cờ màu vàng có viết hai chữ “tất thắng” uy vũ cứng cáp.
Lâm Vụ: Cậu nói là không chơi trò này mà!
Vương Dã: [lừa cậu đó.jpg]
Lâm Vụ: Tớ đã bảo Cát Lượng đem theo nó thay tớ rồi, cậu ấy vỗ ngực cam đoan, cho dù là có bị nguyên ngành máy móc đánh hội đồng thì cũng nhất định sẽ khiến cậu trở thành chú sói con sáng danh nhất cả đường đua.
Lâm Vụ: “….” Cậu cũng chẳng đòi hỏi vậy đâu!
Đường đua màu đỏ, súng lệnh vang lên, khán đài tràn ngập tiếng hò hét.
Lâm Vụ sử dụng tốc độ nhanh nhất mình có chạy tới vạch kết thúc.
Mà vạch kết thúc lại gần với khu khán đài ngành máy móc, Lâm Vụ quay đầu qua nhìn.
Vương Dã không có ở đó.
Nhưng lá cờ màu vàng tất thắng lại phập phồng trong gió, xinh đẹp như là cọng lúa.
Đại hội thể dục thể thao được tổ chức hai ngày, học sinh toàn trường đã dùng hết sức của mình để “Kiểm tra năng lực loài vật”. Sự thật chứng minh, loài chạy nhanh nhất vẫn là loài chim, đặc biệt là dưới tình huống thuận chiều gió, mỗi bước cứ như là “bay”, thật ra thì với tốc độ đó thì chẳng khác bay bao nhiêu cả.
Nhưng các vận động viên 333 vẫn có mặt đầy đủ và giành được những thành tích ấn tượng.
Lâm Vụ thi chạy 400 mét đạt hạng ba, Lý Tuấn Trì mười ngàn mét giành hạng nhì, Hạ Dương thì đoạt hạng nhất môn nhảy cao, còn nhảy xa thì hạng tư.
Tám người hạng đầu đều có điểm, đứng nhất thì 8 điểm, đứng thứ tám thì 1 điểm, chỉ ba người bọn họ thôi cũng đã đem về cho ngành môi trường 26 điểm rồi.
Gánh nặng mà thức tỉnh dã tính đem tới, ít nhất là đối với những học sinh này mà nói, dường như đã tiêu tan ngay trong một ngày đại hội thể dục thể thao rồi.
Bọn họ có thể chạy nhanh hơn, nhảy cao hơn, nhưng thanh xuân vẫn như trước, vui vẻ, thoải mái, lâu lâu hơi bị ngu ngốc nữa.
Nhưng mà đại hội thể dục thể thao đã kết thúc rồi mà Vương Dã còn chưa quay lại.
Giờ học đêm.
Lần đầu tiên Lâm Vụ ngồi ở những bàn phía sau, lén dùng điện thoại dưới bàn.
Lâm Vụ: Khi nào cậu mới về trường?
Vương Dã: Mấy ngày nữa!
Lâm Vụ: Hôm qua cậu cũng nói thế mà.
Vương Dã: Vậy mà hôm nay cậu còn hỏi.
Lâm Vụ: ….
Vương Dã: [Thật tốt khi không cần đi học.jpg]
Lâm Vụ: Cuối kỳ cậu khóc đấy.
Vương Dã: Thành tích của tớ còn giảm được chỗ nào hả?
Lâm Vụ: …..Có gì đáng tự hào vậy!
Vương Dã: [Vua bách thú ngầu thế đó.jpg]
Lâm Vụ: [Đừng ăn cắp hình ảnh vườn bách thú của người ta, cảm ơn.jpg]
Hôm nay là một buổi tối âm u, chẳng có gió, cũng chẳng có trăng.
Vương Dã ngồi trước cửa sổ, một chân cong lên, trầm mặc nhìn ra ngoài.
Những gì hắn gửi qua điện thoại cho Lâm Vụ, với vẻ mặt của hắn bây giờ như là hai thế giới tách biệt nhau vậy.
Mấy bữa này hắn vẫn bị giam trong phòng ngủ để “kiểm điểm”.
Vương Cẩm Thành vẫn còn ở bệnh viện, mặt sưng lên như đầu heo, gãy mất hai cái răng, còn lại thì chẳng sao cả, mũi cũng chẳng gãy.
Hắn không biết là mình ra tay quá nhẹ, hay là thằng kia cứng quá nữa.
“Ong.”
Điện thoại trên mặt bàn lại run lên một cái.
Vương Dã rũ mắt xuống.
Lâm Vụ: Ba tớ bán căn hộ đi rồi.
Cầm điện thoại lên, Vương Dã một tay trả lời: Phải không?
Lâm Vụ: Ừm, hôm trước ba tớ nói có xảy ra vấn đề, tớ còn tưởng người mua đổi ý, ai ngờ sau đó mới biết được là người mua xảy ra chuyện nên không đến được, sau đó thì để người khác làm công chứng hộ, hôm qua là xong xuôi hết rồi.
Vương Dã biết, biết tất cả.
Hắn lẳng lặng cầm điện thoại, điện thoại hắt lên một ánh sáng nhàn nhạt, là nguồn sáng duy nhất trong phòng ngủ tối đen này.
Trong phòng học, tiếng chuông tan học vang lên.
Các học sinh nhao nhao dọn đồ, chỉ có Lâm Vụ vẫn ngồi yên tại chỗ, tập trung gửi tin nhắn cho Vương Dã: Thật ra tớ cũng thấy tớ tự lừa dối chính mình, ba tớ bán gấp như thế, không có người này mua thì cũng sẽ có người kia mua thôi.
Học sinh nhanh chóng đi ra ngoài hết, ở trong phòng học chỉ còn lại một sự vắng lặng.
Tất cả những ngụy trang mạnh mẽ của Lâm Vụ đều tan vỡ trong giờ khắc này, tựa như một chú sói con lộ ra cái bụng yếu ớt nhất cho người bạn đáng tin cậy nhất: Vương Dã, tớ chính thức chẳng còn nhà để về.
Mấy ngày này, tốc độ trả lời tin nhắn của Vương Dã vô cùng chậm.
Nhưng ngay lúc này Vương Dã lại lập tức trả lời: Thì lên núi!
Lâm Vụ không hiểu: Lên núi là sao?
Vương Dã: Giống như cậu nhỏ của cậu đấy.
Lâm Vụ sửng sốt.
Rời khỏi trường học, rời khỏi thành phổ, rời khỏi xã hội loài người, chọn lấy một phương thức sinh tồn hoàn toàn khác?
Lâm Vụ tôn trọng sự lựa chọn của Đào Kỳ Nhiên, nhưng mình thì: Tớ chưa nghĩ tới việc đó.
Vương Dã: Vậy thì bây giờ bắt đầu nghĩ tới đi.
Lâm Vụ: Vấn đề là tụi mình không thể…
Không thể thú hóa như Đào Kỳ Nhiên, đó mới là quan trọng!
Hai người là con người, đi lui về núi ở ư?
Vương Dã: Nói không chừng ở trên núi một thời gian thì sẽ thức tỉnh.
Lâm Vụ: ….
Sao mà tự tin thế!
Cũng không phải đây là lần đầu tiên Vương Dã hỏi cậu về vấn đề này.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên Lâm Vụ nghiêm túc hỏi Vương Dã lại: Cậu muốn rời khỏi nơi đây?
Vương Dã trả lời dứt khoát: Ừm.
Lâm Vụ: Không luyến tiếc gì ư?
Vương Dã: Luyến tiếc cậu đấy, nên tốt nhất là cậu lên núi với tớ.
Lâm Vụ: …..Cậu nghiêm túc tí đi.
Vương Dã: Tớ rất là nghiêm túc.
Lâm Vụ: Cậu nhỏ tớ chẳng còn ai nữa, nên là có thể nói đi là đi được, nhưng cậu đi thì người nhà cậu làm sao.
Vương Dã: Đốt pháo đưa tiễn ôn thần.
Lâm Vụ: ….
Vương Dã: Cậu biết vì sao tớ tên là Vương Dã, còn thằng kia tên là Vương Cẩm Thành không?
Lâm Vụ: Cậu nói là Vương Cẩm Thành là do ông cậu đặt.
Vương Dã: Bởi vì từ khi tớ được sinh ra, công ty ba tớ làm ăn không ổn, tài chính không ổn định suýt nữa là phá sản, sau đó nhà tớ tìm người xem bát tự của tớ, là sát tinh, có tớ ở đây thì nhà họ Vương không ổn, muốn phá giải thì cũng được thôi, chỉ cần sinh thêm một đứa, canh ngày lành mà sinh là được.
Lâm Vụ ngây người ra.
Cậu vô thức kéo lên lại, cái câu “Đốt pháo đưa tiễn ôn thần” mà cậu cho là đang giỡn bây giờ chói mắt đến thế.
Vương Dã: Vương Cẩm Thành cũng chẳng phụ sự mong đợi của mọi người, bát tự vô cùng tốt, tên thì do có tớ làm ví dụ nên nhà tớ không cho ba mẹ tớ nhúng tay vào, đặc biệt tìm đại sư tính ra một đống, cuối cùng thì để cho ông tớ tự mình chọn.
Lâm Vụ: Còn công ty ba cậu…
Vương Dã: Từ khi có Vương Cẩm Thành thì làm ăn khá khẩm hơn, suy nghĩ lại thì tên đại sư kia không phải là đoán mò, mấy cái tính toán của ông ta có lẽ cũng đúng đấy.
Chế giễu như chẳng có gì cả.
Thật ra thì Vương Dã rất ít khi nào chế giễu cả, bởi vì hắn không thích nói chuyện lắm, có gì thì đánh nhau là được.
Lâm Vụ: Cậu không phải là sát tinh.
Vương Dã: Không sao cả.
Chuông vào học tiết 3 vang lên.
Nhưng Lâm Vụ vẫn đang ngồi trong phòng của tiết 2, lần đầu tiên trễ giờ học.
Nhưng cậu đã hoàn toàn quên mất.
Với cậu, bây giờ cả thế giới này chỉ có màn hình nho nhỏ trong tay, và người ở phía bên kia màn hình mà thôi.
Lâm Vụ: Vương Dã, đối với tớ, cậu là phúc tinh đấy, cho dù là cậu có tin hay không.
Trong phòng ngủ u ám, Vương Dã gục đầu xuống bàn, giống như là khi đang đi học mệt đến rã rời vậy, nhưng trước mặt hắn không phải là sách vở, mà là một chiếc điện thoại.
Trong ánh mắt hắn không hề có sự buồn ngủ nào, mà chỉ có một sự phức tạp khó nói, xen lẫn với nhiều cảm xúc.
Lâm Vụ mất ngủ.
Sáng sớm hôm nay đi học về, cậu nằm chết dí trên giường của mình, cả sáng đều trợn tròn mắt nhìn trần nhà.
Cậu đã từng nghĩ rằng, ba hoặc mẹ chỉ cần có một người tình nguyện đón cậu về nhà là tốt lắm rồi.
Nhưng Vương Dã lại cho cậu thấy, thì ra ở chung với ba mẹ thì cũng không phải là hạnh phúc gì.
Buổi trưa, ba người Hạ Dương đi học về.
Thường thì giờ này Lâm Vụ đã ngủ rồi, sợ bạn cùng phòng lo lắng nên cậu giả vờ ngủ.
Nhưng cậu giả vờ chẳng giỏi cho lắm, kể cả Nhâm Phi Vũ không nhạy bén cũng có thể nhận ra.
Nhưng mà tâm trạng Lâm Vụ từ mấy ngày trước đã không được ổn rồi, nên Nhâm Phi Vũ cũng chẳng nói thẳng ra, nhưng sau giờ nghỉ trưa hôm đó, khi rời khỏi ký túc xá đến lớp, cậu ta mới hỏi Hạ Dương và Lý Tuấn Trì: “Hai hôm nay Lâm Vụ sao thế?”
Lý Tuấn Trì gãi đầu, nói: “Tớ cũng có cảm giác hai hôm nay Lâm Vụ sao sao ấy, nhưng mà vì sao nhỉ?”
Hạ Dương bày ra ánh mắt “Này mà còn phải hỏi”: “Còn vì sao nữa, Vương Dã chứ đâu.”
Lý Tuấn Trì: “Cậu ấy cãi nhau với Vương Dã?”
Hạ Dương mệt tâm: “Anh hai, mấy ngày nay cậu có thấy Vương Dã không?”
Lý Tuấn Trì: “Không thấy, nhưng mà đâu có cùng ngành đâu mà thấy.” Khác ngành mà không thấy thì cũng bình thường mà.
“Cậu ấy không có đi học.” Hạ Dương chia sẻ thông tin, “Thật đấy, từ hồi đại hội thể dục thể thao tới giờ cậu ấy không có đến trường.”
Nhâm Phi Vũ: “Chuyện gì xảy ra rồi?”
Hạ Dương: “Đám Nguyên Tư Tiệp còn không biết thì sao tớ biết.”
Lý Tuấn Trì: “Ấy chà, tớ phát hiện cậu với Nguyên Tư Tiệp cũng thân nhau ghê ha, trời tối là cậu với cậu ấy toàn nhắn tin thôi.”
Hạ Dương: “Tớ…”
Lý Tuấn Trì: “Đừng có giải thích, giải thích là có chuyện gì đó rồi.”
Hạ Dương: “Cậu nghe tớ…”
Lý Tuấn Trì: “Tớ không nghe, trừ khi cậu bảo cậu ấy quảng cáo cho tớ ở ngành máy móc.”
Hạ Dương: “Cái gì cơ?”
Lý Tuấn Trì: “Quảng cáo ấy, công việc của tớ ở ngành máy móc không được thịnh hành lắm, cậu bảo cậu ấy tuyên truyền giúp tớ đi, chuyện gì cũng nhận, hàng tốt giá rẻ!”
Hạ Dương: “….”
Nửa đêm mười hai giờ.
Lâm Vụ một mình đi đến căn tin.
Cậu đi căn tin ăn đêm một mình liên tục mấy ngày nay rồi mà vẫn chưa quen, cứ ăn lại ngẩng đầu định nói với Vương Dã gì đó, sau đó lại phát hiện đối điện chẳng có ai cả.
Cũng may là Vương Dã chỉ không đi học thôi, chứ không phải là mất liên lạc.
Lâm Vụ: [hình ảnh][hình ảnh]
Vương Dã:?
Lâm Vụ: Căn tin có món mới, tớ nếm giúp cậu trước, khi về cậu có thể trực tiếp né luôn.
Vương Dã: Nếu như tớ không về thì sao?
Lâm Vụ: Tớ sẽ bắt cậu trở lại.
Vương Dã: Chỉ một mình cậu thôi?
Lâm Vụ: [Song quyền nan địch tứ thủ, hổ dữ không đấu được đàn sói.jpg]
Vương Dã: Cậu lôi cái “đàn” của cậu ra cho tớ xem nào.
Lâm Vụ: ….
Vương Dã: Nghĩ kỹ chưa?
Lâm Vụ: Gì cơ?
Vương Dã: Lên núi ấy [Trí nhớ của cậu bị gì vậy.jpg]
Lâm Vụ: ….Cậu mới hỏi tớ hôm qua thôi.
Vương Dã: Bây giờ đã được một ngày rồi.
Lâm Vụ: Quyết định về cuộc sống thế này mà cậu bảo tớ nghĩ một ngày thôi à??
Vương Dã: Còn cần lâu hơn nữa sao?
Lâm Vụ: Đương nhiên rồi. Với lại cậu không cảm thấy bây giờ hơi sớm sao, sao không đợi học đại học xong ấy!?
Vương Dã lề mề không trả lời, Lâm Vụ còn lo ngày mai hắn sẽ nhắn tới một câu “Tớ không học đâu”, vậy thì xong luôn.
Vương Dã: Thành hổ thành sói mà còn đi học lấy bằng tốt nghiệp à?
….Suy nghĩ này sao mà kì dị quá nhỉ!
Lâm Vụ: Ý của tớ là, ở tuổi này của tụi mình thì quyết định làm gì thì cũng có quá nhiều yếu tố kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới, tụi mình học xong đại học, biết rõ tụi mình muốn gì rồi hãy cẩn thận chọn lựa không được sao?
Lần này điện thoại còn lặng im lâu hơn nữa.
Qua thêm vài phút nữa Lâm Vụ mới nhận được tin nhắn.
Vương Dã: Biết rồi.