Sương Mù - Nhan Lương Vũ

Chương 62



Sáng sớm năm giờ, tiểu đội tìm kiếm lại xuất phát.

Rừng rậm vẫn còn đang ngủ yên trong bóng tối mờ ảo, trên trời không có một tia sáng nào, mây đen dầy che lên các ngọn cây, che đi ánh trăng, cũng che đi cả ánh sáng của ngày mới.

Vẫn chia tổ như hôm qua, Lâm Vụ và Cát Lượng cùng đi theo người địa phương lớn tuổi nhất. Nhưng đường đi lần này thì đổi, cả ba tổ hôm qua chẳng tìm được gì nay đổi sang khu vực khác mà xuất phát.

Sáng sớm gió gào khóc đung đưa từng cành cây linh sam, khiến cho bụi cỏ giống như là đang gợn sóng.

“Trời như vậy là sắp mưa rồi…” Người địa phương lớn tuổi nhất tay vẫn cầm T-Shirt của Vương Dã, lại đưa xuống mũi chó săn để nó đành hơi.

Cát Lượng và Lâm Vụ cùng dừng bước lại.

“Không đâu ạ!” Cát Lượng nhìn cây cối xung quanh, hoàn toàn không biết đã đi đến đâu rồi, “Cháu có xem dự báo thời tiết, trời sẽ không có mưa đâu.”

“Trên rừng nào có chắc đâu.” Người địa phương nói.

Lâm Vụ vẫn giữ im lặng.

Cậu giống như một con sói thực thụ vậy, luôn ngửi ngửi tìm mùi của Vương Dã.

Trời sắp mưa rồi.

Gen dã tính trong cơ thể đã cảm giác được những giọt mưa ẩm ướt trong không khí.

Lâm Vụ sợ hãi hơn bao giờ hết.

Cậu sợ trời mưa sẽ không thể đi tìm nữa, sợ nước mưa sẽ xóa đi mùi của Vương Dã ở trong rừng.

Chó săn có vẻ như là ngửi được thứ gì đó, bắt đầu đi về phía bên trái.

Ba người vội vàng chạy theo, đạp lên khóm bụi gai, xuyên qua những chiếc lá kim của cây tùng tuyết, đi vào chỗ sâu hơn trong rừng rậm.

Buổi sáng dần dần lên.

Nhưng trời lại vẫn đen thui, mây đen vẫn che hết tất cả ánh sáng mặt trời, thế nên rừng rậm vẫn có một màu xanh lá đậm.

Trong hoàn cảnh như thế thì chẳng biết thời gian ra sao.

Cứ như vậy mà mù quáng tìm kiếm không biết bao lâu, bỗng chú chó săn dừng lại, trỏ mũi xuống dưới đất, miệng tru lên “U u”.

Ngay sau đó, nó kêu lên một cách kịch liệt, cơ thể cường tráng bỗng nhảy lên, chạy thật nhanh về một hướng nào đó.

“Có rồi!” Người địa phương nói một tiếng, khuôn mặt xanh đen sáng rỡ lên.

Người đàn ông trung niên khỏe mạnh cực kỳ nhanh nhẹn, mau chóng chạy đuổi theo.

Tim Lâm Vụ đập loạn cả lên, cơ thể còn hoạt động nhanh hơn cả não, gần như là vọt đi cùng lúc với người địa phương.

Cát Lượng: “Ấy, chờ tớ tí đã—”

“Đùng đùng—”

Sấm sét nặng nề cắt ngang bầu trời, mây đen gió thổi mạnh, vạn vật trong rừng như là bị thứ này kích hoạt ngay lập tức. Ngọn cỏ nhảy múa, bụi cây nghiêng ngả, đàn chim giật mình, vội vàng bay về phía chân trời đen như mực.

Cuối cùng, chó săn đứng lại ở một chỗ, không ngừng xoay xung quanh, kêu gấp gáp.

Ba người thở hồng hộc bước tới.

Đây là một lùm cây bị phá hư, cỏ dại bị đạp bẹp thành một mảnh, có nhiều dấu vết lộn xộn không phân biệt được trên mặt đất, còn có một chiếc áo khoác bị rách, lẳng lặng nằm trong đám hỗn độn đó, dính máu.

Áo khoác của Vương Dã.

Cả Lâm Vụ và Cát Lượng đều nhận ra.

Bầu không khí thoáng chốc cứng lại.

Chó săn bị người địa phương quát nên không kêu nữa, nhưng lại có hơi khẩn trương.

Người địa phương ngồi xổm xuống kiểm tra.

“Là bạn của các cậu à?” Tuy là chó rõ ràng đã ngửi được mùi của Vương Dã, nhưng người địa phương vẫn hỏi lại Lâm Vụ và Cát Tường.

Lâm Vụ há miệng, nhưng không thốt được lời nào.

“Dạ, dạ…” Cát Lượng vội trả lời, giọng điệu vô cùng luống cuống.

Sắc mặt của người địa phương trầm xuống, vừa tiếp tục kiểm tra những dấu vết khác ở xung quanh, vừa lấy bộ đàm ra: “Tôi ở bên sườn núi con gấu phát hiện ra một cái áo, có dính máu…”

Triệu Lý ở phía bên kia bộ đàm nhanh chóng trả lời: “Đồ của Vương Dã à? Chắc không?”

Người địa phương nói: “Khá là chắc, hai đứa nhỏ kia đều nhận ra.”

Triệu Lý trầm mặc trong giây lát: “Ý của anh là…”

“Chắc là bị thương, nhưng mà máu không nhiều lắm, nên chắc không sao đâu,” Người địa phương cố gắng giúp cố chủ thả lỏng tinh thần, nhưng cũng không phải là không có chứng cứ khách quan, “Ở đây gọi là sườn núi con gấu thế thôi, nhưng mà đã hai mươi năm rồi chẳng thấy con gấu nào, sói cũng hiếm thấy, nhiều nhất là lợn rừng, không phải cậu nói là sức khỏe thằng nhóc kia tốt sao, chắc là cũng đánh được, nếu như gặp phải mèo rừng thú dữ gì đó, chỉ cần không phải là đi theo đàn thì chắc là chạy thoát được…”

“Còn nữa tôi nhìn vết tích xung quanh cũng không có nhiều…” Người địa phương bất ngờ dừng báo cáo, tay đang mò bụi cỏ cũng cứng đờ lại, sắc mặt thay đổi liên tục, đầu tiên là đồng tử chấn động sau đó là từ từ biến thành sợ hãi.

Lâm Vụ cách gần đó nhất, thấy rõ nhất, hô hấp của cậu cũng thậm chí thay đổi theo biểu của của người địa phương mà ngừng lại.

“Sao thế ạ?” Cậu gian nan hỏi ra tiếng.

“Không thể nào…” Người địa phương không tin nổi tự lẩm bẩm.

Triệu Lý ở phía bên kia bộ đàm vẫn đang nghe, và hai người địa phương khác nữa, cũng lập tức cảnh giác hỏi.

“Ông Mụn Cơm, sao đấy?”

“Chuyện gì đấy…”

Người địa phương được gọi là ông Mụn Cơm cũng chẳng trả lời ngay, mà sau khi tỉ mỉ kiểm tra dấu vết trên mặt đất lại chuyển sang các cây cối xung quanh, giống như là đang tìm gì đó.

Sau một lát, ông ta đúng dưới gốc cây tùng đỏ, tay thô ráp sờ qua những vết cào mới mẻ trên thân cây.

Sau đó, Lâm Vụ nghe thấy giọng nói nghiêm trọng của ông ta: “Là gấu.”

“Gì chứ?” Người địa phương ở bên kia bộ đám không tin, “Ông kể cho tôi cả chuyện xem, rốt cuộc là sao?”

Giọng người địa phương vừa mới dứt, tiếng của Triệu Lý lại vang lên từ bộ đàm: “Đừng nói gì hết, để anh ấy nói đã.”

“Trên mặt đất có dấu chân, lớn nhỏ gì đều giống gấu, trên cây cũng có dấu vết,” Ông Mụn Cơm ngẩng đầu lên xem, “Thứ lớn như thế mà lại biết leo cây, không phải gấu thì còn gì nữa chứ?”

Triệu Lý hỏi: “Anh chắc không?”

Ông Mụn Cơm nói: “Khi trước tôi có thoát mạng khỏi vuốt con gấu, khi đó mới có mười mấy tuổi thôi, mặt tôi với mặt thằng nhóc đều bị gấu liếm, gấu hình dạng ra sao, móng gấu cào như thế nào tôi đều nhớ cả.”

Không đợi Triệu Lý trả lời, Ông Mụn Cơm lại nói: “Trong rừng có gấu, mấy người chúng ta không đối phó được, mau mau…”

Còn chưa kịp nói hai chữ “Rút lui”, phía sau ba người đột nhiên vang lên một tiếng động lạ.

Lâm Vụ có thính giác nhạy bén nhất, quay đầu lại đầu tiên, nhưng còn chưa thấy rõ gì đã bị một bóng đen xông tới trước mặt.

Lâm Vụ lấy tốc độ cực nhanh để né sang bên cạnh, nhưng tay vẫn bị đụng phải, lực đụng phải lớn đến mức khiến cậu phải lảo đảo.

Bóng đen vẫn không dừng mà tiếp tục xông tới chỗ Cát Lượng và ông Mụn Cơm.

“Gấu aaaaaaaa —” Cát Lượng gào ra một tiếng vô cùng Husky.

Ông Mụn Cơm nhanh chóng kéo cậu ta sang bên cạnh, tránh khỏi bóng đen: “Tôi thấy cậu giống gấu hơn đấy!”

Bóng đen vồ hụt, suýt nữa là đâm vào cái cây trước mặt.

Bây giờ Lâm Vụ mới thấy rõ, thứ tập kích bọn họ là một con lợn rừng màu nâu, tứ chi to ngắn, trên lưng có các lông nhọn lưa thưa, vòi dài, đôi mắt nhỏ, nếu như không nhìn rõ thì đúng thật sẽ lầm tưởng với gấu con.

Con lợn rừng dừng dưới tàng cây nhanh chóng xoay người lại, không có ý định rút lui.

Chú chó săn vì lo cho chủ mà sốt ruột nhào tới, cắn một cái vào cổ con heo rừng, sống chết không chịu nhả ra.

Ông Mụn Cơm lấy ra chiếc đao làm nông, hô to với Cát Lượng và Lâm Vụ: “Hai cậu leo lên cây đi!”

Trong đầu Cát Lượng hiện lên một mẫu câu “Cậu mà thế này thế này, thì heo nái cũng trèo cây được”, ngay lập tức hiểu heo không trèo cây được, dùng cả hai tay hai chân ôm vào một cây đại thụ gần nhất, kèn kẹt bắt đầu leo lên.

Kèn kẹt.

Lại kèn kẹt.

Cát Lượng cúi đầu, làm đi làm lại cả nửa ngày nhưng chân của cậu ta chỉ cách đất có mười cm.

Heo không leo cây được.

Husky cũng thế.

Đều là loài Chó với nhau nhưng Lâm Vụ lại có thể leo cây được nhờ vào nửa gen vận động của loài người, nhưng còn chưa tìm được cây thích hợp mà đã nghe thấy nhiều tiếng chạy hỗn độn, lại càng ngày càng gần hơn nữa.

Theo bản năng mà nhìn về hướng tiếng động.

Đằng sau bóng cây, một đám bóng đen lớn đang tiếng tới cực nhanh, chúng nó ngày càng rõ nét hơn.

“Một bầy lợn rừng—” Lâm Vụ sợ hãi kêu lên.

Tiếng còn chưa dứt, bầy lợn rừng đã gào thét chạy tới, có ít nhất là bảy tám con, chúng nó như chẳng sợ gì, chẳng quan tâm gì mà xông đến vậy.

Ông Mụn Cơm bao năm ở trên núi nhưng vẫn chưa thấy trường hợp nào như thế này, một con lợn ông ta còn xử lý được, một đám như thế này, ông ta chỉ còn có thể bảo toàn tính mạng mà kêu: “Chạy—”

Đầu óc Lâm Vụ trống rỗng, chỉ còn sót lại bản năng sống sót mà nghe ông Mụn Cơm kêu lại nhấc chân chạy.

Gió mạnh gào thét, mây đen áp xuống thấp, trong núi rừng âm u không thể nào mà nhận biết rõ hướng đi.

Lâm Vụ hoảng hốt chạy bừa, hai chân chạy như điên, gần như là sử dụng hết tất cả gen vận động của sói đồng cỏ luôn.

Không biết chạy được bao lâu, Lâm Vụ đã hết sức, phổi mệt muốn nổ tung, không thể không giảm tốc độ lại. Vừa giảm tốc độ xuống mới phát hiện ở đằng sau chẳng có âm thanh gì.

Cậu dừng lại một chút, hít thở một tí rồi lại quay đầu.

Trước mặt toàn là rừng thông, nhưng không có lợn rừng, cũng chẳng biết là ở đâu.

Đại não bắt đầu giảm nhiệt lại, Lâm Vụ từ từ tỉnh táo lại, sau đó mới nhận ra, nguy rồi.

Đầu tiên cậu lấy bộ đàm ra – vì để tiết kiệm điện nên đó giờ cậu toàn liên lạc qua bộ đàm của ông Mụn Cơm, cậu còn chưa dùng của mình nữa – vừa mới bật lên, trong bộ đàm đã truyền tới tiếng của Triệu Lý, Cát Lượng và hai tổ kia nữa.

Triệu Lý: “Đợi một tí rồi hãy nói, Lâm Vụ sao thế?”

Cát Lượng: “Bọn em gặp phải bầy heo rừng, cậu ấy chạy không ra!”

Nhâm Phi Vũ: “Lâm Vụ, Lâm Vụ, cậu nghe thấy không?”

Hạ Dương: “Lâm Vụ—”

Lâm Vụ thở phào, cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại.

Tuy là lạc đường, nhưng có thông tin trong tay thì lòng sẽ không hoảng sợ.

Nhấn nút nói, Lâm Vụ đầu tiên là báo bình an: “Em không sao cả, bây giờ em…”

Giọng dừng lại.

Lâm Vụ cảm nhận được hơi thở nào đó, buông nút nhấn ra, chậm rãi xoay người lại.

Một con gấu chó trưởng thành đang đứng sau lưng cậu.

Theo động tác của cậu, chú gấu chó đột nhiên đứng thẳng người, cơ thể to lớn như một ngọn núi, bao phủ Lâm Vụ vào trong bóng tôi.

Có lẽ là do đã trải qua cuộc chạy trốn trước đó, nay đại não đã có khả năng phản ứng trong thời khắc căng thẳng, Lâm Vụ đầu tiên nghĩ về những kiến thức về loài gấu trong lớp động vật.

2. 1. 3 Đi dã ngoại gặp gấu thì làm sao đây?

Thứ nhất, xin đừng giả chết, vì một con gấu đói vẫn sẽ gặm bạn cho dù bạn sống hay chết, mà gấu đã no thì với tính ham chơi sẽ dùng vuốt mà lăn bạn qua lại, hoặc là dùng lưỡi đầy chông gai liếm bạn, hoặc sẽ lấy mông ngồi lên người bạn.

Thứ hai, xin đừng chạy, chạy trốn sẽ kích hoạt bản năng săn mồi của gấu, cho dù là sau khi thức tỉnh thì bạn có thể chạy nhanh hơn cả gấu, nhưng cũng phải cân nhắc việc cơ thể con người không quen với hoang dã, gấu trong hoang dã sẽ không bị vấp té, nhưng bạn thì có thể.

Tư thế chính xác khi gặp gấu: Không được lớn tiếng hét, mặt quay về hướng gấu, chậm rãi lùi về sau.

Chậm rãi lùi về sau.

Lâm Vụ mặc niệm trong lòng, một chân nhẹ nhàng nâng lên, chầm chậm, chầm chậm bước về phía sau.

Gấu chó chẳng hề động đậy gì.

Lâm Vụ bình tĩnh, lại di chuyển cái chân còn lại.

Cơ thể cứ theo thế mà từng chút một lùi về phía sau.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước….

Lâm Vụ chậm mà chắc, thành công kéo giãn khoảng cách của mình và gấu chó ra tầm năm sáu mét.

Kiên trì là thắng lợi.

Lâm Vụ ngừng thở, lại lùi về sau thêm một bước, nhưng cậu lại không thấy phía sau là một sườn dốc.

Chỉ có ngón chân lùi về phía sau là chạm đất, còn lại thì đạp phải không khí.

Lâm Vụ chẳng hề phòng bị, cả trọng tâm cơ thể ngã về phía sau, mũi chân gắng sức giữ lại vẫn không được, cả chân lập tức tuột xuống dưới.

Cả người cậu cũng do thế mà mất thăng bằng, nặng nề gục về phía trước, mặt hướng về sườn núi nghiêng theo sườn đất mà trượt xuống.

[Vùng này được gọi là sườn núi con gấu là vì có những sườn dốc lớn cao chót vót, mà lại còn ẩn náu nữa, mấy năm trước khi gấu vẫn còn nhiều, cứ cách mấy tháng là thấy xác của con gấu nằm ở dưới đáy dốc, cho nên…]

Mới nãy ông Mụn Cơm có nói qua về sườn núi con gấu này rồi.

Nhưng bây giờ thì chỉ có thể nói mình không cảnh giác, hối hận thì cũng muộn rồi.

Tốc độ rơi xuống cực nhanh, Lâm Vụ liều mạng nắm lấy thứ gì đó, trên sườn đồi có vài bụi cây rồi gai cây mây, có nắm lại nhưng vẫn bị kéo đứt, chủ yếu là do không chịu được lực kéo.

Lâm Vụ cào nát cả tay, móng tay bị lật ra khỏi ngón, nhưng cũng không nắm lại được bất kỳ mảnh đất cứng của sườn dốc.

Trong chốc lát, máu chảy đầm đìa ra ngón tay đã đông cứng lại, không còn cảm giác đau gì cả, chỉ còn lại bùn đất và cảm giác ma sát.

Cơ thể đang bị rơi xuống cũng bắt đầu nhẹ đi.

Hay có thể nói là, người sắp chết cũng sẽ có cảm giác trôi đi như thế, có thể là người đang xuất hồn đi, cũng có thể là linh hồn đang bay đi.

Nhưng vì sao… Các khớp ngón tay lại bắt đầu nhòn nhọn đau đớn.

Lâm Vụ tỉnh táo lại từ trong cơn đau.

Cậu cảm nhận được không khí ẩm ướt bay vào trong khoang mũi, đó là rừng rậm, là núi non, là cánh đồng bát ngát, là tất cả sự tự do không ai gò bó, chúng nó cứ như thế mà nhiệt liệt lan tràn từ khứu giác cậu rồi lại đến cả người, bắt đầu nhún nhảy trong lòng ngực, kích hoạt một sức sống và sức mạnh mới trong cơ thể.

Tay Lâm Vụ bắt đầu biến hình.

Đốt ngón tay tiêu biến, lông và ngón tay lại được sinh trưởng, trong một thời gian cực kỳ ngắn, đôi tay chồng chất vết thương lại biến thành vuốt sói màu xám tro.

Móng vuốt sắc nhọn mới tinh cào lại sườn núi, tốc độ rơi xuống cũng chậm lại đến cực đại.

Cùng lúc đó, cơ thể cậu cũng biến hình.

Xương cốt đau đớn kịch liệt như bị bẻ gãy, Lâm Vụ cắn răng chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà gào khóc mà tiếng đau đớn: “À úuu—”

“Bình bịch” một tiếng, cơ thể rốt cuộc cũng té dưới đáy dốc với một tốc độ không hề trí mạng tí nào.

Lâm Vụ lăn vài vòng rồi lại giùng giằng bò dậy.

Ngang tầm mắt chỉ toàn là bụi cây.

Bão tố kéo đến, bây giờ nó đã trở thành một con sói đồng cỏ thực thụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.