Sương Mù - Nhan Lương Vũ

Chương 71



Chiếc bảy chỗ ở bên ngoài không ngừng bóp kèn thúc giục.

Chắc chắn là không phải Giang Đàm, cậu ta không có gấp gáp đến thế, Nguyên Tư Tiệp cũng không, cậu ta thì không dám ngồi vào chỗ điều khiển thay Giang Đàm, Lý Tuấn Trì thì chu đáo cẩn thận tỉ mỉ, Nhâm Phi Vũ lại quy củ, cũng không thể, chỉ còn lại một vị người Thiên Tân… Từ từ đã! Cát Lượng lập tức hoàn hồn, bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến những thứ này! Anh Dã biết yêu kìa, không cần biết là yêu đơn phương hay là yêu đương, việc quan trọng là phải biết cái vị nằm trong lòng anh Dã là ai cơ!

“Anh Dã, cậu..”

“Cậu nói đúng,” Còn chưa dứt lời, Cát Lượng đã được Vương Dã vỗ vỗ vai, “Tớ phải về suy nghĩ thật kĩ đã.”

Dứt lời, Vương Dã đón lấy ánh bình minh, vững vàng bước đi ra ngoài sân, chỉ chừa cho Cát Lượng một bóng lưng của vua bách thú.

“Uầy…” Cát Lượng không kìm lòng mà thở dài, cậu còn chưa nói đó là ai mà.

Đi xuống núi cũng giống như đi lên vậy, Triệu Lý lái xe bán tải đi trước, Giang Đàm lái xe SUV bảy chỗ theo sau. Khác là bây giờ nhiều hơn lúc lên một người.

Lâm Vụ, Vương Dã, Cát Lượng ngồi trong xe của Triệu Lý, bốn người còn lại ngồi xe của Giang Đàm, Đào Kỳ Nhiên thì ở lại trong núi, bởi vì sáng nay anh mới biết được hai vị của Cục Thú khống muốn sau khi thu xếp ổn thỏa thanh niên gấu chó xong thì quay lại bàn bạc với anh về việc lập một khu bảo tồn thiên nhiên gần đó, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Đào Kỳ Nhiên có thể sẽ trở thành người thức tỉnh thú hóa đầu tiên bảo vệ khu này.

Việc này thì đương nhiên là Cát Lượng không biết, trong thế giới con người đơn thuần của cậu ta bây giờ chỉ biết đến một chuyện—

Cát Lượng: [Khϊếp sợ!.jpg]

Cát Lượng: [Khϊếp sợ!.jpg]

Cát Lượng: [Khϊếp sợ!.jpg]

Cát Lượng: [Khϊếp sợ chín lần!.jpg]

Nguyên Tư Tiệp trên SUV suýt nữa bị một đống dấu chấm than trên WeChat làm mù con mắt.

Nguyên Tư Tiệp: Cậu spam như thế làm gì hả?

Cát Lượng: Xung quanh cậu có ai không!?

Nguyên Tư Tiệp: Người đầy xe.

Cát Lượng: Ý tớ là, có thấy thấy được màn hình WeChat của cậu không!?

Nguyên Tư Tiệp: Không ai cả. Bây giờ cậu nói chuyện chính được chưa [mỉm cười.jpg]

Cát Lượng: Anh Dã yêu rồi.

Nguyên Tư Tiệp chẳng hiểu ra sao: Không phải là đã nói rồi sao?

Cát Lượng tay cầm không chắc, điện thoại rớt cái ầm xuống đất.

Lâm Vụ ngồi phó lái và Vương Dã bên cạnh đều quay lại nhìn.

“Không có gì không có gì.” Cát Lượng nhanh chóng nhặt điện thoại lên, chột dạ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, nhưng trên mặt chẳng để lộ tâm tình gì. Sau khi ngồi đàng hoàng lại xong, không vội trả lời tin nhắn, quay đầu giả vờ thưởng thức phong cảnh bên ngoài, đơn giản là thời khắc diễn xuất đỉnh cao của cuộc đời.

Đợi đến khi quẹo cua, khi không ai chú ý đến cậu ta nữa, Cát Lượng mới vô cùng tự nhiên cầm điện thoại lên, điên cuồng nhắn: Cậu biết anh Dã yêu ai à?

Nguyên Tư Tiệp: Lâm Vụ đấy, không phải đã nói rồi à.

Cát Lượng: Má nó, tớ không có đùa với cậu.

Nguyên Tư Tiệp: Tớ rất nghiêm túc.

Cát Lượng không trả lời mà nhìn trời, chẳng kích động một tí nào.

Qua vài giây, Nguyên Tư Tiệp bên trong SUV lại nhắn thêm một câu: Có phải là Vương Dã nói gì với cậu không?

Nếu không thì Cát Lượng cũng chẳng sẽ vô duyên vô cớ nói chuyện này với cậu ta, lại như mới phát hiện gì đó lớn lao lắm.

Cát Lượng lúc này chẳng còn sức lực gì, nhàm chán mà trả lời: Chỉ nói là mình yêu, mấy cái kia thì tớ chưa kịp hỏi.

Nguyên Tư Tiệp đột nhiên lên tinh thần, tốc độ trả lời cũng nhanh rõ lên: Vương Dã chính miệng nói với cậu? Nói là cậu ấy yêu?

Cát Lượng: Đúng thế, vừa nãy ở trong sân.

Nguyên Tư Tiệp: Trăm phần trăm là Lâm Vụ.

Cát Lượng: Thôi đi mà, tớ bị cậu tẩy não mà xem Lâm Vụ là chị dâu luôn rồi, cậu có thể nào nghiêm túc tí không?

Nguyên Tư Tiệp: Đừng vội phủ định, tớ cảm thấy rằng cậu nên xem tớ phân tích.

Cát Lượng nhếch môi đánh chữ: Nói đi.

Nguyên Tư Tiệp: Cậu nghĩ xem, Vương Dã mấy ngày nay đã trải qua chuyện gì đó mà chơi trò trốn tìm chạy vào tận rừng sâu núi thẳm, sự chú ý của cậu ấy lúc đó chắc là đều ở núi Trường Bạch cả rồi, tụi mình cùng nhau đi đến núi Trường Bạch tìm cậu ấy về, vì sao đột nhiên cậu ấy là nói mình đang yêu với cậu chứ?

Bộ não của Cát Lượng hoạt động nhanh chóng khi có chuyện để tám, suy nghĩ theo hướng mà Nguyên Tư Tiệp bày cho: Vậy là do hai ngày nay anh Dã gặp cái gì đó mới làm cho cái đam mê vào rừng kia ngủ say.

Nguyên Tư Tiệp: Ở đây thì cậu ấy có thể gặp được gì chứ? Hoa cỏ cây cối? Mèo rừng thú dữ? Nếu có một người nào đó ở nơi núi rừng làm cậu ấy động tâm thì cậu ấy làm gì ngoan ngoãn đi theo tụi mình?

Một lời đánh thức người trong mộng.

Cát Lượng: Á đù.

Nguyên Tư Tiệp: Dù sao thì cũng chỉ có mấy người, hoặc là Lâm Vụ, hoặc là tớ cậu tụi nó.

Cát Lượng: Là Lâm Vụ.

Nguyên Tư Tiệp: [Tay cầm quạt lấy khăn lông cột tóc, nho nhã mỉm cười.jpg]

Cát Lượng: Cái meme này của cậu giống giống như tên tớ ấy.

Nguyên Tư Tiệp: Cậu không xứng với Gia Cát Lượng, cùng lắm là quân sư quạt mo thôi.

“…” Bạn học Cát loài Husky không biết phản bác ra làm sao.

Trên đường quay về, Lâm Vụ luôn cảm thấy ở đằng sau có ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu lại nhìn lần một, là Cát Lượng, sau đó lại quay đầu nhìn thêm lần nữa, biến thành Vương Dã, nói chung là hai tên này thay phiên nhau mà theo dõi mình, gì đây, sau ót mình có chữ gì à?

Cuối cùng Lâm Vụ không thể chịu được nữa, mạnh dạn quay đầu lại: “Hai người nhìn tớ làm gì?”

Cát Lượng lắc đầu: “Đâu có đâu.”

Vương Dã mặt không đổi sắc: “Đẹp.”

Lâm Vụ: “…”

Cát Lượng: “…” Anh Dã đàn ông đích thực.

Hơn bốn giờ chiều, hai chiếc xe cuối cùng cũng về tới Thẩm Dương, đợi các anh em 333 và 509 trả xe thuê rồi về trường thì cũng đã hoàng hôn rồi.

Mới xa trường có ba ngày mà nhìn sân trường hình như là có gì đó khác khác.

Nơi nào cũng được trang trí bằng tranh đỏ hoặc là banner, đầy rẫy cái loại ruy băng rực rỡ, toàn bộ đèn đường cũng được khoác lên một “Bộ đồ hoa hòe mới”, ngay cả cổng trường đi vào thôi cũng sặc sỡ tơ lụa.

“Chuyện gì đây?” Cát Lượng ngu ngơ, nhìn cái này lại liên tưởng đến chữ Hỉ dán trong đám cưới.

“Kỷ niệm ngày thành lập trường,” Lý Tuấn Trì lắc lắc điện thoại, “Các cậu chưa lên web trường xem à?”

Bảy đồng bọn: “…”

Ai mà đi tìm đồng bọn mất tích mà xem tin tức trường đâu hả!

Vừa nói chuyện, cả đám đầu vào một đám người mặc đồ động vật, tầm cỡ mười người, mặc cả nguyên combo đồ thú, như là đi diễu hành vật, có sói có hổ, có mèo có chó, có dê có hươu, có thỏ có gấu… Không chỉ có đầy đủ động vật, mà lại còn có phong cách khác nhau, có mạnh mẽ, có quyến rũ, có hoạt bát, có ngượng ngùng…

“Cái gì đây?” Cát Lượng cảm giác như mình đã mở ra cách cửa vào thế giới mới.

“Tiết mục mới chuẩn bị cho kỷ niệm ngày thành lập trường,” Bách khoa vườn trường Lý Tuấn Trì login lần thứ hai, “Cuộc diễu hành dã tính.”

“Nghe hay đó…” Hạ Dương nhìn một bộ đồ thú tinh xảo, cảm thấy khá là hứng thú.

Các học sinh mặc đồ thú đã dần đi xa, mọi người cũng chẳng chú ý tới nữa.

“Bây giờ đi đâu đây,” Cát Lượng trở về chuyện trình, “Về ký túc xá trước hay là đi ăn trước?”

Nguyên Tư Tiệp cạn lời nhìn người bạn cùng phòng không tim không phổi: “Đi qua phòng giáo viên nghe mắng cái đã.”

Cát Lượng ngốc ra, niềm vui được quay lại trường ngắn ngủi như thế đó.

Nhâm Phi Vũ cầu may mà nhìn Hạ Dương, Lâm Vụ và Lý Tuấn Trì.

Bạn học Lý vỗ vỗ vai cậu ta: “Cũng thế thôi, phải tìm lý do giải thích cho thầy Cao nghe thôi.”

Hai khu ngành môi trường và máy móc rất xa nhau, nhưng các vị giáo viên cũng rất ăn ý mà giáo dục sinh viên trốn học ra ngoài của mình.

Vương Dã tuy là vẫn đang được xin nghỉ dài hạn do người nhà xin cho, nhưng giáo viên vẫn đối xử bình đẳng không bỏ qua được.

Cũng may là Giang Đàm và Lâm Vụ lại có hào quang của người chăm học, biết được mình không kịp đi học vào thứ hai nên đã chủ động xin nghỉ với giáo viên, nên kết cục là hai cái ký túc xá chỉ bị phê bình bằng miệng chứ không bị ghi tội lại.

Đám Vương Dã được giáo viên thả đi trước, nhưng lúc ra khỏi khu nhà thì trời đã đen thui.

Ngồi xe hơn cả nửa ngày, lại bị mắng cả chiều, có xương thép hay gì cũng không chịu nổi.

Cát Lượng mệt mỏi ngáp một cái: “Về ký túc xá thôi.”

Nguyên Tư Tiệp nhìn cậu ta: “Không đi căn tin à?”

“Chẳng còn sức,” Cát Lượng mí mắt muốn sụp xuống, “Đặt thức ăn ngoài đi.”

Vương Dã trong phòng giáo viên móc điện thoại đang run ra, hai mắt nhìn xong liền ngẩng đầu lên nói: “Các cậu về trước đi, tớ có chút chuyện.”

Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp cả kinh, ngay cả Giang Đàm cũng dừng chân lại.

Cát Lượng: “Đừng nói cậu lại chạy nữa nhé—”

“Chạy cái đầu cậu,” Vương Dã tức giận đá cho cậu ta một phát, “Chuyện trong nhà.”

Anh Dã lại đá mình!

Cát Lượng vui muốn khóc. Anh Dã biết đá người mới là anh Dã chân chính, không cần phải là một nhân cách kỳ quái nào lại chui vào trong rừng sâu núi thẳm rồi.

Nguyên Tư Tiệp không biết nhà Vương Dã có chuyện gì, nhưng đầu tiên là xin nghỉ dài hạn, rồi vừa từ núi Trường Bạch ra lại có chuyện, nhìn là biết chuyện chẳng đơn giản tí nào.

“Đừng có xúc động quá.” Cậu ta chỉ có thể nói những điều này.

Vương Dã gật đậu với cậu ta một cái, mới vừa quay người lại thì Giang Đàm vẫn luôn yên lặng lại bỗng nhiên lên tiếng: “Chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật nhiều, nghĩ kĩ rồi, xác định rồi hẳn làm.”

Vương Dã quay đầu nhìn cậu ta, nhếch miệng: “Đã xác định rồi.”

Bãi đỗ xe lộ thiên gần trường.

Chiếc việt dã của Vương Dã đã không còn rồi, hôm mà đánh Vương Cẩm Thành ba hắn đã tịch thu rồi, hắn tới đây là để tìm xe của Tương Thiên Văn.

Tương Thiên Văn ngồi trong xe, đợi từ rất lâu rồi. Từ ngày Vương Dã trốn khỏi nhà, Vương tổng đã bảo anh ta phải người theo dõi tại đây, hôm nay người cấp dưới có báo Vương Dã về rồi, anh ta chạy tới trước, muốn điện thoại thông báo nhưng chẳng ai tiếp cả.

Cũng may là, mấy phút trước Vương Dã đã trả lời tin nhắn của anh ta.

Thế nhưng Tương Thiên Văn lại không nghĩ tới, một Vương Dã như thế này lại xuất hiện trước mặt hắn.

Lưng đeo ba lô leo núi, tóc hơi dài ra, mặt hơi bị phơi đen, cả người đều có vẻ bụi bặm mỏi mệt, nhưng bạn hãy nhìn ánh mắt của hắn đi, không hề uể oải một chút nào, thậm chí là còn sáng hơn lần trước Tân Thiên Văn thấy hắn ở nhà họ Vương nữa.

“Chú Tương.” Vương Dã đi đến trước xe.

Tương Thiên Văn xuống xe, tuy là theo Vương Hải Từ đã nửa đời người, nhưng anh ta lại rất biết thân biết phận, không có khả năng để Vương Dã đứng mà mình lại ngồi trong xe nói chuyện với hắn.

Đứng ngoài xe, mặt đối diện nhau, Tương Thiên Văn mới nói: “Vương tổng bảo tôi đón cậu về.”

Mắt Vương Dã lóe lên một sự giễu cợt: “Đón tôi hay là bắt tôi?”

Người đến nhanh như thế, Vương Dã dùng cọng tóc cũng nghĩ được có chuyện gì xảy ra.

Tương Thiên Văn thở dài, chậm rãi khuyên: “Tiểu Thành xuất viện rồi, người chẳng bị sao cả, cậu trở về nhận sai với cha cậu đi, rồi…”

“Còn rồi nữa hả?” Vương Dã bị chọc cười, “Rồi sao nào, lại xin lỗi Vương Cẩm Thành hả? Thằng đó lần trước bị ăn đập chưa đã ghiền hả?”

“Đại Dã à.” Giọng Tương Thiên Văn trầm xuống, khóe mắt chân mày đều mang ý không đồng tình.

Vương Dã thờ ơ tháo ba lô đeo núi xuống, lục lội tìm nửa ngày, lấy ra một cái bóp, mở ra, lấy hết tất cả các loại thẻ trừ thẻ chứng minh nhân dân ra đưa cho Tương Thiên Văn.

Tương Thiên Văn nhíu mày, không nhận.

Vương Dã đơn giản đi tới trước xe, ném toàn bộ vào bên trong.

Tương Thiên Văn mệt mỏi: “Đại Dã, cậu làm gì thế.”

“Chú Tương, chú thấy rồi đó,” Vương Dã nhếch mép một cái, “Tất cả tài khoản trên điện thoại tôi đã xóa hết luôn rồi, không có lén xài đâu.”

Tương Thiên Văn uể oải. Cha con sao mà lại thù hằn đến thế, anh ta không nói được câu này với Vương Dã. Chuyện căn hộ nãy chỉ là một trong những chuyện trong mấy năm qua thôi, anh ta nhìn Vương Dã và Vương Cẩm Thành lớn lên nên đã rất rõ Vương Dã đã trải qua những gì, thậm chí hầu như là do anh ta là đồng lõa.

Bởi vì anh ta bán mạng thay cho Vương Hải Từ, cho nên cũng chỉ có thể đứng về phía Vương Hải Từ: “Đừng có trẻ con thế. Mấy cái khác thì không nói, riêng học phí rồi phí sinh hoạt thì cậu phải giải quyết làm sao?”

Vương Dã nói: “Đó là chuyện của tôi.”

Tương Thiên Văn lắc đầu: “Cậu đang né tránh vấn đề của tôi.”

Vương Dã sửng sốt, cười nhạo, rồi bước tới gần Tương Thiên Văn, chăm chú nhìn anh ta: “Chú Tương, chú thật sự thấy tôi né tránh sao?”

Lần này đến phiên Tương Thiên Văn sửng sốt.

Trong đôi mắt hai mươi tuổi kia, có châm chọc, có đùa cợt, có quyết tâm, có kiêu ngạo, nhưng không hề có nhút nhát hay né tránh.

Đến cuối cùng, Tương Thiên Văn chỉ có thể nói một câu cũ mèm mà tự mình cảm thấy vô dụng: “Nghe chú Tương đi, quay về nhận sai, rồi mọi thứ sẽ được bắt đầu lại.”

Vương Dã thẳng thắn cười ra tiếng: “Bắt đầu lại nữa hả? Bắt đầu từ khi nào cơ, từ ngày tôi được sinh ra à? Chú Tương, chú tin vào những lời này sao.”

Tương Thiên Văn trầm mặc, vì anh ta biết, có nói gì nhiều hơn nữa thì cũng vô ích thôi.

Vương Dã đã quyết tâm.

Năm đó nguyên nhân mà anh ta tình nguyện đi theo Vương Hải Từ là vì Vương Hải Từ luôn luôn nói là làm, đã nói thì nhất định sẽ làm cho bằng được, cho dù là có khó khăn đến mấy.

Cha con nhà họ Vương đều là hổ cả, Tương Thiên Văn theo Vương Hải Từ cả nửa đời này có thể thấy được, sự quyết tâm của Vương Dã thậm chí đã vượt xa cả cha của hắn.

Tối hôm đó, các anh em chung ký túc xá hai năm với Vương Dã lần đầu tiên thấy hắn lôi ra một cái bảng vẽ (1) từ trong hộc bàn.

Ba người không hề biết cái thứ đó nằm trong hộc bàn Vương Dã từ khi nào, nhưng Cát Lượng thì đỡ hơn hai người kia một chút, ít ra cậu ta đã từng lén nhìn thấy qua bản vẽ kinh diễm lòng người của anh Dã trên máy tính.

Bây giờ Cát Lượng đã biết bức tranh vừa tráng lệ vừa lãng mạn lại đầy tính nghệ thuật được vẽ như thế nào rồi, nhưng không hiểu vì sao Vương Dã đã dừng vẽ được hai năm rồi, à không, có thể còn lâu hơn nữa, nhưng bây giờ lại tiếp tục muốn vẽ tiếp?

Vương Dã chẳng quan tâm gì kết nối bảng vẽ với máy tính, sau đó là ngồi vào bàn, bắt đầu điều chỉnh nét bút.

Nguyên Tư Tiệp thật sự không nhịn được: “Vương Dã, cậu đang làm gì thế?”

Vương Dã thử vài nét bút, thấy cũng tàm tạm: “Đầu tiên là kiếm tiền nuôi sống mình trước.”

“Kiếm tiền?” Cát Lượng hoàn toàn mông lung.

Nguyên Tư Tiệp lại nắm được một trọng điểm khác: “Đầu tiên? Sau khi nuôi sống mình thì sao?”

Vương Dã không ngừng vẽ: “Gom tiền cưới vợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.