Sương Mù - Nhan Lương Vũ

Chương 75



Nửa đêm, tại căn tin, Lâm Sói con hướng dẫn từng bước một không được, đe dọa uy hϊếp cũng thất bại, cuối cùng thì chỉ có thể khóc lóc om sòm + làm nũng mới làm cho Vương Dã tình nguyện mà sửa weibo lại.

Vương gia – 509, follow 4, follower 10.

Bio: Dân vẽ mới, nhận việc đủ thể loại, giá cả phù hợp, bàn công chuyện qua tin nhắn hoặc email…

Bài đăng weibo hàng đầu: Trong ngực có khe rãnh, hạ bút có Càn Khôn, đặt chân đến Weibo, lòng mang cả vũ trụ. Nhận tất cả công việc vẽ vời hợp pháp, không giới hạn vẽ chân dung, trang bìa, ảnh chibi, tùy theo điều chỉnh…

Lâm Vụ từng thấy hơi do dự, không biết như thế có phải là hơi bị thường không.

Lúc đó cậu hỏi Lý Tuấn Trì: “Vẽ tranh trên weibo thì phải đặc biệt tí chứ, cậu làm như thế thì chẳng khác nào đang kinh doanh bình thường.”

Lý Tuấn Trì chậm rãi lắc đầu, ánh mắt tựa như nhìn thấu cả nhân sinh: “Tục ngữ có câu, trước thành gia sau lập nghiệp, mình kiếm tiền trước rồi tính sau.”

Lâm Vụ: “…”

Hai tuần tiếp theo, cả trường ai cũng đang bận rộn, bởi vì đã sắp tới ngày kỉ niệm thành lập trường rồi.

Một cơn mưa đi ngang qua, nhưng trời không lạnh mà lại còn oi bức nữa.

Mùa hè đã chính thức đến rồi.

Mà ở ngoài trường, sau nửa tháng, Tương Thiên Văn lại đến nhà họ Vương.

Nửa tháng trước, Tương Thiên Văn không đưa Vương Dã về được, chỉ đem về lại một đống thẻ, một đống thẻ mà Vương Dã trả lại cho nhà họ Vương.

Tương Thiên Văn còn cho rằng Vương Hải từ biết tin sẽ tức giận, nhưng không, khi ông ta nghe lời nói quyết tâm của Vương Dã, Vương Hải Từ chỉ cười mà thôi. Đó là một nụ cười khinh thường, thậm chí là chẳng hề mắng chửi hay mỉa mai gì, chỉ có một nụ cười khinh thường mà thôi.

Hôm sau, Vương Hải Từ vì công việc mà ra nước ngoài, nhưng lại để Tương Thiên Văn ở lại trong nước, bảo anh ta phải chú ý đến bên Vương Dã, nếu như Vương Dã tỉnh táo lại, tự cảm thấy bản thân chả là cái thá gì khi không ở nhà, sẽ mau chóng chán nản quay về thôi.

Nhưng bây giờ Vương Hải Từ đã về nước rồi nhưng Vương Dã vẫn chẳng có ý muốn quay về.

Đêm nay trời không gió, khí trời nóng bức.

Cửa sổ biệt thự nhà họ Vương đóng chặt lại, tất cả điều hòa đều được bật lên, nhiệt độ thấp như là cuối thu.

Tương Thiên Văn đứng trong phòng làm việc của Vương Hải Từ, báo cáo tất cả chuyện của Vương Dã trong nửa tháng quá. Thật ra thì cũng chẳng có gì nhiều để nói, chỉ đơn giản là không giống như Vương Hải Từ dự đoán, gì mà tỉnh táo, hối hận, quay đầu lại.

Vương Hải Từ nghe, trên mặt không có thay đổi gì: “Nó vẫn ngồi ở trường?”

Tương Thiên Văn: “Đúng thế.”

Vương Hải Từ: “Không động gì đến tiền trong thẻ?”

Tương Thiên Văn có thể nghe ra được ông chủ đang rất không vui, cũng chẳng biết đành sao, chỉ đành trả lời trung thực: “Đúng vậy. Tôi đã điều tra mấy tấm thẻ, không hề có ghi chép tiêu tiền gì cả…” Dừng hai giây, Tương Thiên Văn nói thêm một câu, “Lần trước tôi đã báo cáo với ngại rồi, Đại Dã đã quyết định không dùng đến mấy tấm thẻ này nữa, cậu ấy từ nhỏ đã nói được là làm được…”

Vương Hải Từ nhàn nhạt giương mắt lên, im lặng.

Tương Thiên Văn lập tức ngừng nói, không dám lắm mồm nữa.

Ở ngoài, Điền Nhụy bưng một chén thuốc bổ từ nhà bếp lên, muốn đưa cho chồng, ai ngờ lại phát hiện Vương Cẩm Thành đang hé cửa nghe trộm.

“Con trai..” Điền Nhụy hạ giọng, bất chấp cả thuốc bổ trên tay mà dắt Vương Cẩm Thành đi trước.

Vương Cẩm Thành bất đắc dĩ về phòng khách với mẹ ruột, rồi mới dám lên tiếng: “Mẹ, mẹ làm gì thế, con đang nghe lén mà…”

“Con trai,” Điền Nhụy nhìn thì có vẻ đang trách mắng, nhưng thật ra lại cưng chiều vô cùng, “Chuyện người lớn, con xen vào làm gì.”

Vương Cẩm Thành ngã vào sô pha: “Gì mà người lớn, nói Vương Dã chứ đâu.”

Điền Nhụy còn định bưng thuốc bổ đi, nghe vậy thì sửng sốt: “Anh con?”

“Đúng thế,” Vương Cẩm Thành bĩu môi, “Nói rằng anh ta nửa tháng qua chẳng thèm xài một tí tiền trong thẻ.”

Điền Nhụy trầm mặc, với sự cứng đầu của Vương Dã thì cũng chẳng bất ngờ mấy.

“Xí,” Vương Cẩm Thành khinh thường hừ một tiếng, “Con còn nghe anh ta xàm xí nói là sẽ không xài tí tiền gì của nhà nữa, không tốn tiền ăn uống gì luôn! Chờ xem, chưa tới một tháng là anh ta về ngay đấy mà.”

Một tháng thì có lẽ hơi ngắn. Nhưng Điền Nhụy cũng cho rằng con lớn nhất kiểu gì cũng về thôi, nghĩ tiếp, bà ta lại nhớ đến bộ dạng nằm viện của Vương Cẩm Thành, lòng lại đau đến không chịu nổi, hận không thể dạy bảo con mình thêm tí nữa: “Con để mẹ an tâm tí đi, đừng gây sự nữa, mai sau tập đoàn là của con cả thôi, cho dù anh con có muốn tranh với con thì ba mẹ cũng sẽ không đồng ý, con lại trêu chọc nó làm gì.”

Vương Cẩm Thành lại không nói lời nào, từ khi xuất viện cậu ta đã bị dạy dỗ rất nhiều lần rồi, cũng biết mình có cãi lại cũng không được.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy không phục và không cam lòng tí nào. Cậu ta gây sự ư? Cậu ta bị Vương Dã đánh cho nằm viện luôn, khi bị đánh chẳng khác nào chịu chết cả, bây giờ ngủ ngày còn gặp ác mộng nữa, chuyện này chắc chắn là không để vậy thôi được.

Nghĩ rằng con trai không cãi lại là do đã biết lỗi, Điền Nhụy rất vui mừng, lại bưng thuốc bổ đến phòng làm việc.

Sau khi vào phòng, bầu không khí trong phòng làm việc cứng lại, sắc mặt của Vương Hải Từ khó chịu vô cùng.

Điền Nhụy không cần Vương Cẩm Thành nghe trộm cũng biết lý do, gần đây điều khiến cho cả nhà bọn họ không vui vẻ thì cũng chỉ có Vương Dã mà thôi.

“Đừng tức giận, không đáng đâu,” Bà ta đặt thuốc bổ lên bàn, dịu dàng khuyên, “Coi như là mình bỏ đứa con trai này.”

“Bà thì biết cái gì,” Vương Hải Từ nhàn nhạt nói, giọng vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc, “Đây là vấn đề về mặt mũi, cả con trai mà tôi cũng chẳng thể quản lý nổi thì người ta nhìn vào người ta thấy thế nào?”

Điền Nhụy trầm mặc.

Chính xác là thế, với nhà bọn họ thì việc giáo dục con cái và làm ăn đều giống nhau cả, đều đại diện cho thân phận và mặt mũi. Vương Cẩm Thành thì không ưu tú gì cả, nhưng ít ra thì không gây sự, mà lại còn hiếu thảo, so với những đứa con của các nhà bè bạn thì đã là quá đủ rồi. Nhưng chuyện của Vương Dã thì khác, nếu như chuyện hắn bỏ nhà mà truyền ra ngoài thì nhà họ Vương chẳng còn mặt mũi nào cả.

“Vậy bây giờ…” Không hiểu được ý của Vương Hải Từ, Tương Thiên Văn chỉ đành hỏi.

“Chờ tí đã,” Vương Hải Từ nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng, “Để tôi coi nó có thể kiên trì được bao lâu.”

Ngay lúc đó, trong giờ học đêm, Vương Dã cuối cùng cũng nhận được một đơn việc đầu tiên trong cuộc đợi.

Tôi là một con chim hồng hạc: Thích bức vẽ của anh, tôi muốn vẽ chân dung, báo giá đi.

Với một cái thẻ cơm đã sắp thấy đáy của bạn học hổ Đông Bắc mà nói, tin nhắn này tới rất đúng lúc. Nhưng mà không quan trọng là một bức hình chân dung có thể kiếm được bao nhiêu tiền, quan trọng là có thành công bán được bức đầu tiên không.

Người nọ là một nhà bình luận game, nhắn tin vài câu thì thêm ngay QQ của Vương Dã.

Thay đổi app nói chuyện thì hiệu suất liên lạc cũng cao hơn nhiều.

Vương gia – 509: Anh muốn phong cách như thế nào?

Anh Hồng hạc: Đoan trang! Kiểu Tây! Cao cấp!

Vương Dã dừng hai giây, rồi lại tiếp tục gõ chữ: Đừng nói mơ hồ quá, cụ thể hơn đi.

Anh Hồng hạc: Giống như mấy bức hình trên weibo anh đấy.

Vương gia – 509: Mấy tấm đó khác với vẽ chân dung

Anh Hồng hạc: Sao mà khác nhau chứ?

Vương gia – 509: Chân dung, chân dung là có cái mặt anh.

Anh Hồng hạc: …Anh nói cái kiểu gì đó, anh đang là người bán đấy nhé.

Anh Hồng hạc: Thì vẽ cái mặt theo mấy phong cách đó.

Vương gia – 509: …

Anh Hồng hạc: Ấy, làm nghệ thuật thì phải có trí tưởng tượng.

Lúc này Vương Dã dừng lại một hồi, lâu đến mức đủ để hắn hít một hơi rồi chậm rãi thở ra.

Vương gia – 509: Rồi bức chân dung như thế, anh có ảnh không, gửi đi.

Anh Hồng hạc: Không được, anh sẽ bị định kiến trước, đến lúc đó anh sẽ vẽ theo bóng người, không có độc đáo tí nào.

Anh Hồng hạc: Được rồi, để tôi nói cụ thể tí nè, là một người vừa khôi ngô tuấn tú vừa thần bí, vừa nhã nhặn lại ngổ ngược, vừa kỳ lạ lại vừa ấm áp, vừa dịu dàng lại vừa cứng rắn, hiểu chưa?

Người bạn học ngồi phía trước Vương Dã bỗng lại nghe vài tiếng bẻ tay.

Cảm thấy bạn học Vương bên ngành máy móc là người có vẻ không dễ chọc, bạn học đương nhiên là cứng người lại, không dám quay đầu.

Nếu như không phải là nhắn tin qua mạng, Vương Dã có khi đã đá con chim hồng hạc này về tới ven bờ Địa Trung Hải rồi.

Vương gia – 509: Không hiểu, anh tìm người khác đi, xong.

Anh Hồng hạc:?

Anh Hồng hạc: Thái độ gì đây.

Anh Hồng hạc: Tôi về weibo block anh đây!

Vương gia – 509: Tùy anh.

Anh Hồng hạc: …

Anh Hồng hạc: Bộ anh là báo săn à, sao lại dữ dằn thế [Ý, cái tên hề gì đây.jpg]

Anh Hồng hạc: Hế lô?

Anh Hồng hạc: Hế lô?

Anh Hồng hạc: Anh làm ăn như vậy là không được rồi, tôi là khách hàng mà, yêu cầu như thế là bình thường lắm luôn.

Anh Hồng hạc: Anh suy nghĩ tí đi? Tôi thích xì tai vẽ của anh lắm á.

Anh Hồng hạc: Thái độ của tôi khiêm nhường lắm rồi, anh trả lời lại đi…

Vương Dã lười đọc, nhấn vào trang chủ, thêm một phát là bỏ bạn bè luôn.

Nhưng vào khoảnh khắc sau cùng, hắn dừng lại.

Lúc ở trên núi Trường Bạch đồng ý về trường với Lâm Vụ, giây phút đó hắn đã quyết định rồi, mai sau có gặp chuyện gì thì cũng sẽ không bốc đồng nữa, không nóng đầu lên nữa, không quan tâm đến điều gì nữa luôn.

Nhưng bây giờ, với ý chí của mình thì không hết bực bội nổi.

Quả quyết tắt app đi, mở trình duyệt ra, Vương Dã trầm ngâm hai giây rồi bắt đầu tìm kiếm…

Mấy phút sau, tại một trang web hỏi đáp ẩn danh nổi tiếng có một câu hỏi trợ giúp đúng trọng tâm – Các bạn có bao giờ muốn đánh khách hàng chưa? Thường thì vào những lúc đó, bạn sẽ làm gì?

Câu trả lời điểm cao nhất:

Là một nô tì thiết kế đồ họa lâu năm, cái ý nghĩ đánh khách này không phải từng có, mà là ngày nào cũng có, giờ nào cũng có, phút nào cũng có.

Phương pháp mà tôi đúc kết ra được là, khi mà bạn muốn ra tay đánh thì hãy mặc niệm trong lòng ba lần cái động lực hoặc lý do làm việc của mình. Nếu như lý do hoặc động lực đủ mạnh thì thông thường sẽ làm tiêu tan mất thù oán với khách hàng, còn nếu như không đủ thì cái công việc này còn ý nghĩa gì đâu, đừng nhịn nữa, đánh gãy răng luôn!

Lý do?

Vương Dã nửa tin nửa ngờ, trong lòng mặc niệm, kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền.

Lòng vẫn rực lửa, vô dụng.

Ăn, ăn, ăn?

Cũng thế.

Sinh tồn, sinh tồn, sinh tồn?

Cũng chẳng có tác dụng.

Cưới vợ, cưới vợ, cưới vợ?

Vương Dã: “…”

Mấy giây sau.

Vương gia – 509: Còn đó không?

Anh Hồng hạc: Đổi ý à?

Vương gia – 509: Mai sẽ gửi bản thảo cho anh.

Anh Hồng hạc: Sao đột nhiên lại sảng khoái thế?

Vương gia – 509: [Cụng ly vì tình bạn của chúng ta.jpg] (1)

Anh Hồng hạc: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.