Hoàn toàn ngoài dự đoán, nhưng có “vòng một hổ dữ” vừa nãy thì cái nội dung vòng hai rất chi là bình thường. Thế nên chỉ cho một tiếng ngắn ngủi không đủ để thở dốc thì có thể tha thứ được.
Nhưng rất nhanh có người tham gia phỏng vấn nhận ra vấn đề, cho dù là có đắc tội người phỏng vấn thì vẫn muốn lên tiếng
“Kiểm tra vào ban ngày là không công bằng.”
“Bọn tôi thuộc loài đi đêm, trạng thái cơ thể vào ban đêm mới là tốt nhất.”
“Đúng đấy…”
Loài đi đêm không vui, đám đi ngày cũng không muốn gánh tội.
“Này này, trạng thái tốt nhất của đám đi ngày bọn tôi cũng không phải là buổi sáng đâu nhớ?”
“Đúng thế, mới tỉnh ngủ mà cơ thể còn chưa linh hoạt đâu.”
“Thật ra là lúc hoàng hôn mới là lúc cơ thể hoạt động tốt nhất…”
Cãi qua cãi lại rốt cuộc cãi được ra cả ý kiến thống nhất luôn.
“Vậy hoàng hôn đi.”
“Tôi thấy được.”
Đám người tham gia phỏng vấn thống nhất ý kiến xong ước ao nhìn về phía Nghiêm Tiễu.
Người này nghe được tất cả, lúc này khá tán thành gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Đám người tham gia phỏng vấn sáng mắt lên.
Nghiêm Tiễu: “Vậy thì ai muốn tham gia kiểm tra thể lực vào hoàng hôn thì bây giờ có thể rời đi, không thì ở lại, một tiếng sau ra sân huấn luyện.”
Không biết là có phải sợ bị ăn đập hay không mà giây tiếp theo anh ta trốn đi luôn.
Lửa giận trong bụng khiến mọi người chỉ có thể lao xuống lầu, trút hết ra ở sân huấn luyện, có hiệu quả làm nóng người rõ rệt.
Đã đến giờ, Nghiêm Tiễu đúng giờ xuất hiện, phía sau còn có hai đội viên đến để bố trí sân huấn luyện, còn anh ta thì nhàn rỗi tùy ý lau súng lệnh trong tay.
Chắc là… Súng lệnh nhỉ!?
Cây súng đen bóng dưới ánh mặt trời tạo nên nét lạnh lẽo cộng thêm với động tác lau súng chuyên nghiệp của Nghiêm Tiễu làm đám người tham gia phỏng vấn không tin vào suy đoán của mình lắm.
“Chạy cự li ngắn 100m, cự li vừa một ngàn rưỡi mét, cự li dài mười ngàn mét, vượt chướng ngại vật, nhảy cao, nhảy xa, kiểm tra sức lực, tổng cộng có bảy hạng mục.” Nghiêm Tiễu không thèm ngẩng đầu lên: “Tám mươi mốt người, sắp xếp theo thành tích thi viết, tám người một tổ, tổ cuối cùng chín người, tất cả các hạng mục đều được kiểm tra theo tổ, mỗi hạng mục chỉ tính ba mươi thành tích tốt nhất, hạng nhất ba mươi điểm, người hạng ba mươi một điểm, những người sau hạng ba mươi thì không có điểm nào, cuối cùng là tính tổng tất cả hạng mục, ba mươi người có tổng điểm cao nhất sẽ tham gia vào vòng phỏng vấn cuối cùng…”
Người phỏng vấn cuối cùng cũng đã lau súng xong, ung dung giương mắt lên, chậm rãi nói.
“Tôi nói vậy có rõ chưa?”
“Đội trưởng” Cách đó 100 mét, hai người đội viên đã đứng ngay vạch kết thúc: “Có thể bắt đầu được rồi!”
Không đợi Nghiêm Tiễu ra lệnh, đám người tham gia phỏng vấn đã nhanh chóng tự đi ghép đội, hỏi thăm thành tích thi viết của nhau, mỗi hàng tám người, mỗi người đứng trên một làn đường, từ trước ra sau tổng cộng là mười hàng.
Hàng cuối cùng có chín người.
Có Vương Dã.
Lâm Vụ là người đầu tiên đứng ở hàng đầu tiên, yên lặng quay đầu lại.
Cách một đống người đông đúc, Vương Dã khoanh hai tay lại, cả người tỏa ra áp suất thấp.
Lâm Vụ quay về phía bạn trai mình mà an ủi: Không sao, tớ có thể lấy thể lực ma quỷ này mà nghiền ép bọn họ.
Vương Dã bực bội. Hắn làm gì bực về việc xếp thứ tự, hắn bực là vì cả đội trừ Lâm Vụ đang nhìn hắn ra thì ai cũng nhìn Lâm Vụ cả.
Sao nào, chưa thấy qua ai hạng nhất bao giờ à.
Bây giờ bạn hổ Đông Bắc đang muốn vẽ một vòng tròn để bao vây Lâm Vụ lại, người lạ cấm có vào.
“Tổ thứ nhất.” Nghiêm Tiễu đứng cạnh hàng đầu tiên, giơ súng lên trời.
Tám người vào vị trí chuẩn bị chạy.
Tổ này chắc chắn là tiêu điểm của người khác bởi vì thành tích đứng nhất cả đám. Nhưng quy tắc của Nghiêm Tiễu lại nói rằng chỉ lấy thành tích thể lực trước hạng ba mươi thôi, có nghĩa là thành tích thi viết ở đây không có tác dụng.
Chín tổ ở đằng sau đang đợi xem bọn họ vẫn tiếp tục ưu tú hoặc là bị kiểm tra thể lực hành ra bã.
Lâm Vụ đứng ở làn chạy thứ nhất, vào tư thế chuẩn bị, ngẩng đầu.
Cậu không biết mình đã trở thành tiêu điểm của tiểu điểm, trong mắt cậu chỉ có vạch kết thúc ở phía trước.
Súng lệnh vang lên.
Lâm Vụ xuất phát, lấy sức bật của sói đồng cỏ mà xông lên, gió bay phất phơi bên tai.
Cuộc đua 100 mét là cuộc đua kích thích adrenaline nhất trong điền kinh, kể cả khán giả.
Là mục tiêu của con người đối với tốc độ lớn nhất.
Nhất là sau khi thức tỉnh dã tính, kỷ lục 100 mét thường xuyên thay đổi liên tục, mỗi lần đua đều có thể khiến con người thay đổi về tốc độ tưởng tượng.
Có tận bảy mươi người xem đua.
“Thuộc loại gì mà chạy nhanh quá nhỉ.”
“Nhất là làn thứ ba ấy, vừa mới xuất phát là đã xông ra như một tia chớp.”
“Người thứ nhất cũng không kém nữa, tổ này mạnh quá, khó so quá.”
“Ấy ấy, nửa đường rồi, có mấy người vọt lên lúc đầu giờ hết sức rồi, ôi đệt, làn thứ nhất đuổi tới kìa!”
Chớp mắt đã tới năm mươi mét cuối cùng.
Một vài người dẫn đầu rõ ràng đã mất sức, trừ Lâm Vụ ra, cậu hầu như là vẫn còn duy trì tốc độ như cũ.
Đuổi tới?
Lâm Vụ không biết.
Trong mắt cậu thì cậu không có đối thủ, bởi điểm số không xếp theo thứ tự trong tổ mà chỉ tính điểm tổng nên cậu chỉ có phải đuổi kịp chính mình mà thôi.
Nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút nữa, dùng sự nhẫn nại của sói đồng cỏ có thể chịu đựng qua cái giá lạnh, cái nóng bức này, cho dù bắp thịt có cứng ngắc đi, tim đập dữ dội thì cũng phải chạy được tốc độ nhanh nhất của chính mình!
Nhiễm Tiễu nhìn từ xa, cho dù là khác loài thì 100 mét vẫn quá ngắn để kéo dài khoảng cách giữa các thí sinh với nhau.
Thoáng một cái đã có tám người lần lượt chạy qua vạch kết thúc.
Tất cả các thông tin về một trăm người tham gia phỏng vấn đều ở trong đầu anh ta, kể cả ba người bận việc không tham gia. Cho nên là với kết quả của nhóm thứ nhất này anh ta có thấy hơi bất ngờ.
Nhóm này có linh dương hươu, có linh dương đầu bò, cuối cùng là người ở làn đầu tiên là sói đồng cỏ.
Tên: Lâm Vụ
Loài vật: Sói đồng cỏ
Quê quán: Thẩm Dương
Thành tích thi viết: 1
Ghi chú đặc thù: Người thức tỉnh thú hóa
Chẳng lẽ là do thức tỉnh thú hóa? Nghiêm Tiễu như có suy nghĩ gì đó mà nhìn theo Lâm Vụ, bỗng cảm giác cái gáy có hơi lành lạnh, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt không thân thiện của một tên đầu đinh.
Tên: Vương Dã
Loài vật: Hổ Đông Bắc
Quê quán: Thẩm Dương
Thành tích thi viết: 88
Ghi chú đặc thù: Người thức tỉnh thú hóa.
Cả người và thông tin đều khớp với nhau, Nghiêm Tiễu nhìn Vương Dã, ánh mặt không thân thiện của người này tựa như tự động biến thành giọng Đông Bắc vậy: Nhà mi nhìn cậu ấy làm chi?
Nghiêm Tiễu nghiêng đầu, chưa kịp nghĩ sâu xa thì đã thấy ánh mắt âm u của Vương Dã đã sáng lên, mắt nhìn ra phía sau anh ta, ánh mắt có hơi bướng bỉnh, cũng có hơi dịu dàng, miệng thì nói “Chờ tớ đấy”.
Nghiễm Tiễu quay đầu lại, nhìn sang chỗ vạch kết thúc, Lâm Vụ vô địch vừa thở hổn hển vừa nở một nụ cười xán lạn.
Mắt liếc nhìn hai người 1 và 88 qua lại, Nghiêm Tiễu không hề ngạc nhiên đối với tình cảm này chút nào.
Sài lang hổ báo là trời sinh một cặp.
Cơ mà nhìn dáng vẻ của tên 88 thì có vẻ không dễ sai bảo, muốn để Nghiêm Tiễu chọn thì phải phục tùng kỷ luật đã.
Nhưng mà mười người cuối cùng được nhận sẽ được chia tại phân khu của người đó, nghĩ tới người nhận 88 là anh em phân cục Đông Bắc thì tâm tình của Nghiêm Tiễu cũng vui vẻ trở lại, ánh mắt nhìn Vương Dã còn có thêm ý cổ vũ nữa: Nhất định phải thông qua đấy, đừng làm tôi thất vọng.
Vương Dã đứng ngay dưới ánh nắng mặt trời trong rừng mưa nhiệt đới đột nhiên cảm thấy có gánh nặng.
“Tổ thứ hai.” Nghiêm Tiễu lại giơ súng lên.
Kết quả của kiểm tra chạy 100 mét là Lâm Vụ đứng thứ mười một (20 điểm), Vương Dã thì với sức bật kinh người của hổ Đông Bắc cùng với một đôi chân dài ưu thế đạt được hạng ba (28 điểm).
Người đứng hạng hai là một thanh niên chạy giống như một chú báo, những người chạy chung với anh ta cảm thấy không bình thường cho lắm, quả nhiên, lúc anh ta chạy qua khỏi vạch kết thúc thì bảy người còn lại chỉ mới chạy được hai phần ba quãng đường.
Tốc độ hung tàn như thế mà thành tích vẫn không chậm hơn hạng nhất.
Hạng nhất là Triệu Doanh.
Tính điểm xong thì đám người tham gia phỏng vấn không hẹn nhau mà nhìn chằm chằm về cô em gái kia, cũng là cô em gái hỏi Nghiêm Tiễu “Vòng thứ hai?” lúc ở trong phòng họp.
Cả mặt của Triệu Doanh đỏ bừng lên, mắt cô long lanh, có hơi luống cuống, tựa như một con thú nhỏ đang trốn rất kĩ lại bị người lôi ra.
“Thật ra là do thuận gió…” Cô cố gắng giải thích, sợ rằng mình không giỏi như người ta mong muốn.
Câu này coi như là khiêm tốn được một nửa.
Khi bắt đầu thi ai cũng thấy cô có vóc dáng nhỏ, biên độ bước không to nhưng tần suất lại cực kỳ nhanh, không có nói quá đâu, nhìn cô chạy trông như là tua nhanh video vậy đó. Còn nói về thuận gió thì là do nửa đoạn sau gió mới từ từ thổi vào sân huấn luyện, ngọn gió này giống như là thần trợ công cho cô vậy, cả người cô nhẹ nhàng như đang bay, lưu loát đến mức người người phải thán phục.
“Là chim đó.” Bên cạnh có người nói với Lâm Vụ, đó là người đàn ông lực lưỡng đạp người đeo kính trong phòng họp, giọng điệu có hơi khinh thường: “Gió mạnh một tí là thổi ngã ngay, chạy nhanh thì có ích gì.”
Lâm Vụ cũng nghĩ rằng Triệu Doanh là thuộc loài chim, điều này làm cậu nhớ tới đồng bọn Nhâm Phi Vũ cũng thuộc loài chim, Triệu Doanh cũng đôi khi không được tự tin và rụt rè, giống hệt với anh em mình.
Cho nên là thái độ của người đàn ông to lớn này làm cậu không thoải mái lắm.
Người đàn ông to lớn lúc đầu còn định làm quen lại không nghe thấy ai trả lời nên đành phải phẫn nộ nhịn lại.
Nghiêm Tiễu đang xem sơ qua thành tích chạy một trăm mét từ thiết bị mà đội viên đưa cho thì nghe Triệu Doanh giải thích, anh ta chẳng hề ngẩng đầu nhưng lại thấy khá thất vọng trong lòng.
Khi vừa mới kiểm tra anh ta còn có một cái nhìn khác với cô gái nhỏ này. Mềm mại, tốc độ, đây là hai tiềm lực rất đặc biệt, sau khi huấn luyện xong thì hoàn toàn có thể lấy nhỏ thắng lớn, dùng khéo léo mà thắng lợi.
Tiếc là tâm lý quá kém.
Trả thiết bị lại cho đội viên, Nghiêm Tiễu lại trở lại bên cạnh hàng bắt đầu, thổi thổi cây súng lên, miệng nở nụ cười thân thiện.
“1500 mét, chuẩn bị.”
Mới chạy xong 100 mét đã chạy tiếp 1500 mét, có sắp xếp lịch trình nào mà chết người hơn thế này không?
Có chứ.
Chạy xong 1500 mét thì tới 10000 mét.
“Đệt, tôi không xong…”
“Xe cứu thương, ai đó gọi cho tôi xe cứu thương đi…”
“Phỏng vấn cái gì mà không cần mạng à…”
Đám người tham gia phỏng vấn loạn xì ngầu cả lên trên đường chạy, một vòng rồi lại một vòng, chẳng thể nào nhìn ra ai vượt lên trước ai tụt lại sau, mà nhìn ai cũng nửa chết nửa sống cả rồi.
Hai đội viên xem số liệu thấy không ổn nên nói thầm với nhau.
Đội viên Giáp: “Cậu nghĩ xem bài kiểm tra đội trưởng thiết kế có ổn không?”
Đội viên Ất: “Tám mươi phần trăm là không muốn chiêu người vào.”
Giáp: “Bài kiểm tra địa ngục, may mà lúc tôi vào không có cái này, nếu không thì bây giờ đã nằm trong quan tài rồi bị chôn xuống núi luôn rồi.”
Ất: “Ủa kì ghê, sao mà càng ngày càng ít người chạy vậy?”
Đội viên Giáp giương cằm chỉ về hướng khác: “Bên kia.”
Có đồng nghiệp chỉ thì Ất mới phát hiện ở phía gốc cây bên ngoài đường băng không biết từ khi nào đã có một đám người ngã trái ngã phải nằm xuống đất.
Đội viên Ất sửng sốt: “Bỏ cuộc hả?” Rồi lại nghĩ lại: “Cũng đúng, công việc có thể bỏ nhưng tính mạng lại quan trọng hơn.”
“Bọn họ chỉ bỏ qua 10000 mét thôi chứ không bỏ phỏng vấn.” Đội viên Giáp: “Cậu nhìn danh sách mà xem mấy người đó bây giờ bao nhiêu điểm rồi.”
Kiểm tra thể lực tới bây giờ thì hai đội viên đã quen mặt với các thí sinh, Ất lướt nhìn một cái là đã có thể dò được trong danh sách rồi.
Sau đó anh ta phát hiện rằng những người đang nghỉ ngơi dưới gốc cây đều có số điểm nhất định, cho dù là bọn họ có bỏ qua 1-30 điểm của 10000 mét – trên thực tế thì bọn họ có chạy thì chưa chắc đã được điểm – thì vẫn có cơ hội lớn để đạt ba mươi hạng đầu.
“Chạy xong 10000 mét thì chướng ngại vật, nhảy với đọ sức phía sau không làm nổi đâu, bỏ cuộc một thứ hạng để lấy bốn thứ hạng sau, bọn họ còn rất tỉnh táo đấy chứ.” Đội viên Giáp đã nhìn thấu mọi thứ từ lâu rồi.
“Ai là người đi đầu?” Ất tò mò hỏi. Trong một cuộc phỏng vấn cạnh tranh quyết liệt thì không dễ gì mà quyết định đưa, có bao nhiêu người vẫn còn đang do dự để đạt được kết quả tốt nhất. Người đầu tiên mà hạ quyết tâm thì phải quyết đoán lắm đây.
Đội viên Giáp: “Người kia.”
Nhìn theo ánh mắt đồng nghiệp, đội viên Ất thấy Lâm Vụ đang ngồi trên một cái chiếu trong một khu đất trong cách tàng cây của đám người kia không xa.
Đội viên Ất gật đầu: “Không hổ là hạng nhất thi viết, sức phán đoán với tố chất tâm lý cũng cao.”
Đội viên Giáp: “…Tôi nói người còn lại cơ.”
Hổ Đông Bắc nào đó đang thỏa mãn gối đầu lên đùi Lâm Vụ, híp mắt lại, như một chú mèo lớn đang vui vẻ vậy.
Bỏ qua cái quần què 10000 mét kia quả là đúng đắn mà.