Sương Mù - Nhan Lương Vũ

Chương 92: Phiên ngoại 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phiên ngoại 5

Sau 10000 mét thì các hạng mục khác vẫn tiếp tục được tổ chức không ngừng nghỉ, bốn giờ chiều, sáu trên bảy hạng mục đã được hoàn thành một cách thuận lợi.

Lâm Vụ thuộc loài Chó, có ưu thế chạy nhanh, độ linh hoạt và bật nhảy thì hơi kém một chút, cho nên là ở 100 mét, 1500 mét, vượt chướng ngại vật thì đạt hạng cao (hạng 11, hạng 12, hạng 8), mà nhảy cao với nhảy xa thì không có vào top 30, thi sáu hạng mục xong thì có tổng 62 điểm, đứng thứ 14 trong 81 người tham gia phỏng vấn.

Lâm Vụ không hài lòng với thành tích của mình lắm thế nhưng mà mình đã cố gắng hết sức rồi, không thể không thừa nhận, độ chênh lệch giữa các loài tồn tại lớn lắm.

Ví dụ như hạng nhất nhảy cao kia cũng là em gái được hạng nhất chạy 100 mét, Triệu Doanh.

Hai người đứng hạng hai hạng ba nhảy cao toàn dùng fosbury flop* cả, nhảy trông chẳng thua gì vận động viên chuyên nghiệp cả, còn Triệu Doanh thì chẳng có dùng tư thế chuyên nghiệp gì cả, cô nàng chỉ có chạy lấy đà, tới nơi thì vọt lên, không thấy được là nhảy thế nào cả mà người đã lướt ngang qua xà ngang, nhẹ nhàng rơi xuống nệm êm. Tăng độ cao lên thêm 5cm cô nàng cũng nhảy qua được.

*fosbury flop:



Không phải, cũng chẳng xem là nhảy được, người ta thì dùng fosbury flop, còn Triệu Doanh thì bay qua luôn.

Tại đợt phỏng vấn lần hai chỉ lấy top 30 mà thôi. Chỉ còn một bài kiểm tra “Sức lực” cuối cùng thì Lâm Vụ ở hạng 14 khá an toàn, cậu không lo lắng tí nào.

Còn Vương Dã.

Thì chẳng cần Lâm Vụ phải lo lắng luôn.

Sau khi quyết tâm bỏ 10000 mét, bạn học Vương cùng với những năng lượng dư thừa của mình vùi đầu vào “Vượt chướng ngại vật”, vọt mạnh tới mức gần như phá hết 80% các chướng ngại vật, người ta thì tốn sức để chạy, còn Vương Dã thì tốn “các chướng ngại vật”, hai người đội viên tính thời gian ở bên ngoài cũng không nỡ nhìn tài sản khu huấn luyện trở thành như thế.

Cuối cùng thì Vương Dã ở hạng hai – lúc hắn đang phá chướng ngại vật cuối cùng thì người vẫn theo ở phía sau hắn chạy theo đường hắn để dành sức mà vươn lên dẫn đầu.

Vương Dã có hơi khó chịu, nhưng thấy Lâm Vụ chạy theo con đường phá hoại của hắn rồi được hạng tám nên thấy không sao.

Ngoại trừ 100 mét (28 điểm) và vượt chướng ngoại vật (29 điểm) thì động vật họ Mèo như bạn học Vương cũng chẳng sợ gì nhảy cao với nhảy xa, hai môn này được 16 điểm với 9 điểm, tổng cộng lại được 82 điểm, tạm thời đang đứng hạng nhì.

Người đứng hạng nhất tên là Mao Thạc, người này là người đàn ông to lớn đá người đeo kính trong phòng họp, cũng là người bắt chuyện với Lâm Vụ nhưng không được trả lời, cũng không biết là có phải là do tức phát nghẹn không mà biểu hiện lúc kiểm tra thể lực lại rất ưu tú. Tương tự như Vương Dã, sức bật của anh ta mạnh, sức rất mạnh, nhảy thì hơi kém Vương Dã, nhưng cũng bỏ luôn 10000 mét, cuối cùng thì sáu môn được 83 điểm, tạm thời dẫn đầu với cách biệt một điểm.

Mọi thứ trên sân huấn luyện của Chi đội Tây Nam đều được phát sóng trực tiếp đồng thời tại các chi nhánh Tây Bắc, Đông Nam, Hoa Bắc, Đông Bắc và các chi nhánh khác thông qua hệ thống nội bộ của Cục Thú khống, các đội trưởng đều có quyền hạn để đăng ký quan sát, giao lưu.

Cơ mà cũng chỉ có các đội trưởng mới tham gia, những lãnh đạo cấp trên một là không có thời gian, hai là nhiệm vụ này đã giao cho phân cục Tây Nam, ngay cả lãnh đạo cấp trên của phân cục Tây Nam còn không tới giám sát chỉ đạo mà giao hết cho Nghiêm Tiễu làm thì các lãnh đạo phân cục khác cũng chẳng tham gia.

Thế nên là xem phát sóng trực tiếp cũng chỉ có vài đội trưởng phân cục, ai có thời gian thì tới liếc nhìn xem. Lúc này đã qua bốn giờ chiều, đội trưởng Hoa Bắc đã giải quyết xong việc, vừa login vào thì chỉ thấy có mỗi đội trưởng Tây Bắc.

“Sao rồi?”

“Bài kiểm tra thế lực cuối cùng rồi.”

“Có nhắm được ai không?”

“Có nhắm cũng không được phân đến chỗ tôi.” Đội trưởng Tây Bắc cầm ly uống một ngụm trà kỷ tử, yếu ớt thở dài.

Đội trưởng Hoa Bắc vừa nghe thấy, úi chà, có mục tiêu à: “Chọn trúng thằng nhóc nào rồi?”

“Trên xà kép đấy.”

Ánh nắng hoàng hôn dần dần rút khỏi sân huấn luyện, chỉ chừa lại một ánh chiều tà lưu lại trên xà kép.

Trên xà kép, có hai người trẻ tuổi đang ngồi chơi đợi bài kiểm tra thể lực cuối cùng. Hai người bọn họ một thì còn trẻ mà hung mãnh, một thì tự tin linh hoạt, ánh hoàng hôn nặng nề cũng không lấn át được tinh thần phấn chấn mạnh mẽ từ trong xương cốt của họ.

“Trên đó có hai người,” Đội trưởng Hoa Bắc tò mò: “Anh nói ai cơ?”

“Cả hai đều được,” Đội trưởng Tây Bắc không chọn: “Một người thì khỏe mạnh, một người đầu óc nhanh nhạy, ai cũng là hạt giống tốt.”

Đội trưởng Hoa Bắc cũng bị tinh thần “cầu hiền nạp sĩ” làm rục rịch cả người, ngay lập tức xem bảng xếp hạng, nỗ lực dò số: “Hai người này tên gì?”

Tây Bắc: “Người nhìn sáng sủa kia là Lâm Vụ, người trông chẳng hiền lành gì là Vương Dã.”

Đội trưởng Hoa Bắc thầm nói anh miêu tả trừu tượng gì đây xong lại nhìn hai người trên xà kép thì lại phân biệt được ngay.

Quay đầu lại xem thành tích.

Vương Dã, đứng hạng 2, được.

Lâm Vụ, đứng hạng… 14?

Đội trưởng Hoa Bắc còn đang nghi ngờ thì lại thấy ghi chú ở phía sau tên Lâm Vụ lại ghi “Thành tích thi viết: 1”, chẳng còn dị nghị gì với từ “sáng sủa” của đội trưởng Tây Bắc nữa.

Đối với công việc của họ, sức khỏe tốt là một lợi thế, đầu óc tốt cũng là một lợi thế, trên thế giới không có người giỏi toàn diện thế nên đứng nhất ở một hạng mục là không tệ rồi.

Có danh sách điểm trước mặt thì ai cũng sẽ lướt nhìn qua đầu danh sách, đội trưởng Hoa Bắc vừa đỉnh hỏi người tên Mao Thạc đứng nhất là ai thì các thiết bị sử dụng cho hạng mục cuối cùng đã được chuẩn bị hoàn tất.

“Xếp hàng theo điểm số đi. Theo quy tắc cũ, thi đấu theo thứ tự ngẫu nhiên.” Nghiêm Tiễu lên tiếng, giọng điệu thì lười biếng tựa như đang tám chuyện nhưng lại làm cả sân huấn luyện yên lặng ngay lập tức.

Người phỏng vấn chỉ kiên nhẫn được một giây.

“Mau lên, trời sắp tối rồi, tôi cũng không muốn làm ca đêm với mấy người đâu.”

Làm tới tối trễ vậy là do ai hả! Đám người phỏng vấn giận mà không dám nói gì, ngoan ngoãn xếp thành hàng.

Mao Thạc đứng đầu bảng xếp hàng nên mặt đầy vẻ tự tin.

“Tên này thi viết bao nhiêu điểm?” Đội trưởng Hoa Bắc nhìn chằm chằm Mao Thạc, hỏi.

Đội trưởng Tây Bắc: “Thứ chín.”

“Ổn đấy, sao cậu lại không nhắm.” Muốn sức có sức, muốn thành tích có thành tích, đội trưởng Hoa Bắc khó hiểu hỏi.

Đội trưởng: “Không có duyên.”

Đội trưởng Hoa Bắc: “…Tỉnh táo lại đi, cậu không phải tới xem mắt đâu.”

Thiết bị kiểm tra sức lực gồm hai phân là “ván đấm bốc” và “dây kéo căng”, một cái thì đo sức căng, một cái thì kiểm tra sức mạnh cả người, cộng hai kết quả lại thành kết quả kiểm tra cuối cùng. Đơn giản, thô bạo, trực tiếp.

“Mỗi người có một phút, quá thời gian không tính điểm.” Nghiêm Tiễu không thèm nói nhảm một câu. Anh ta vừa nói xong thì hai đội viên lập tức khởi động hệ thống gọi tên ngẫu nhiên.

Giống như nhảy cao và nhảy xa khi nãy, đám người phỏng vấn nhanh chóng nghe thấy được gọi tên.

“Mời Triệu Doanh đến khu kiểm tra, xin Võ Diệu Bân chuẩn bị—”

Triệu Doanh sửng sốt, không nghĩ rằng cái hạng mục mình muốn bỏ cuộc nhất lại phải thi đầu tiên.

“Còn 55 giây.” Nghiêm Tiễu cầm đồng hồ, tính thời gian rất hăng hái.

Triệu Doanh như vừa tỉnh mộng, nhanh chóng bước đến trước thiết bị kiểm tra.

Ván đấm bốc khổng lồ được bọc bằng lớp da đen mềm mại giống như một bức tường cao, cũng giống như một hố đen, luôn sẵn sàng nuốt chửng cô gái nhỏ nhắn dưới chân tường.

Nghiêm Tiễu: “50 giây.”

Triệu Doanh không dám nhây gì nữa, hít sâu, dùng sức mà đấm một cái.

“Phù.”

Nắm tay thanh tú nện vào lớp xốp mềm, không tạo ra được tiếng vang to nào.

Màn hình ô vuông bên dưới ván đấm bốc bắt đầu nhảy từng con số màu đổ, cuối cùng thì hiển thị điểm sức lực của Triệu Doanh là 7/100.

Đám người tham gia phỏng vấn không biết điểm như thế là mạnh bao nhiêu, nhưng điểm này cũng có tác dụng với thị giác đấy.

Triệu Doanh lập tức ngượng ngùng, cái này giống như thi bài một trăm điểm vậy đó. Triệu Doanh không dám nhìn tới ánh mắt của mọi người xếp hàng ở phía sau mà vội vàng đi tới trước dây kéo, buộc dây vào người mình, ra sức kéo như là đang kéo cả thuyền.

Kiểm tra sức kéo khác với ván đấm bốc, muốn điểm được ổn định thì phải giữ trên năm giây.

Điểm sức kéo của Triệu Doanh còn không bằng cái trước, điểm chỉ có 5/100, cuối cùng cộng hai điểm lại thành tổng là 12.

Đội trưởng thấy biểu hiện của cô nàng mà đỡ trán: “Con nhóc kia…” Định chê vài câu thì thấy gương mặt con nít kia đang mếu máo muốn khóc nên cũng không đành lòng, cuối cùng thì chỉ thở dài một tiếng.

“Điểm sức lực thê thảm ghê,” Đội trưởng Tây Bắc nói: “Nhưng tốc độ nhanh đấy, hạng nhất 100 mét.”

Hoa Bắc: “Hạng nhất 100 mét? Có chắc là không phải do thuận chiều gió thổi không?”

Tây Bắc: “…” Câu hỏi gì mà xấu tính thế.

Sau Triệu Doanh là một người ốm yếu, nhưng mà cũng được 52/100, 47/100, tổng cộng ra 99 điểm.

Lâm Vụ là người thứ hai mươi chín được gọi tên, sức mạnh không phải là điểm mạnh của cậu nhưng sau khi quan sát hai mươi tám người trước thì cậu đúc kết ra được “tư thế tối ưu” — tựa như tư thế xuất phát khi chạy sẽ ảnh hưởng tốc độ chạy, tư thế đấm và kéo khác nhau cũng sẽ ảnh hưởng tới thành tích, mà cái “tư thế tối ưu” sẽ giúp ta có được điểm số lớn nhất có thể.

Cuôi cùng, cậu được 71/100, 68/100, tổng cộng là 139.

“Hoàn thành,” Đội trưởng Hoa Bắc nhìn thành tích của Lâm Vụ: “Tốc độ, sức mạnh đều có, nhảy thì hơi kém,” Anh ta nghĩ ngợi: “Loài chó à!?”

“Chắc là thế.” Đội trưởng Tây Bắc cũng nghĩ thế.

Hoa Bắc: “Chẹp, khi nào lão Nghiêm mới đưa tư liệu người tham gia phỏng vấn cho xem chung nhỉ?”

Tây Bắc: “Anh ta bảo là để vòng cuối để tránh cho tụi mình xem thông tin xong thì mến người, rồi người ta bị loại thì không đành.”

Hoa Bắc: “…”

“Mời Mao Thạc đến khu kiểm tra, xin Vương Dã hãy chuẩn bị—” Trong màn hình trực tiếp lại có tiếng gọi vang lên.

Hai người có điểm tạm thời là hạng nhất hạng nhì được xếp ngẫu nhiên liên tiếp nhau khiến hai người đội trưởng lập tức tỉnh táo.

Mao Thạc xắn tay áo lên, lộ ra nửa người trên lực lưỡng, bước lên phía trước.

Ván đấm bốc đứng trước thân hình đầy cơ bắp của anh ta không còn vẻ áp bách nữa rồi.

Cả ngày phải thi đấu đã tốn rất nhiều năng lượng, nhưng anh ta lại không thấy gì là cảm giác mệt mỏi cả, ngược lại thì với hạng nhất tạm thời này thì anh ta lại sáng sủa, từng mớ bắp thịt đều tựa như chứa rất nhiều sức mạnh.

Đứng vững, đùi phải lùi về sau nửa bước, cơ thể hơi nhúc nhích, vung tay lên, ra quyền!

“Đùng—”

Một tiếng va chạm vang vọng trong sân huấn luyện.

Những chữ số màu đỏ trên màn hình sáng lên, số này kế tiếp số kia, chúng nó chằng chịt nhau mà tăng vọt tựa như sức mạnh kinh khủng của Mao Thạc vậy, cuối cùng thì dừng lại ở 95/100.

Trên tổng 100 điểm sức mạnh thì Mạo Thạc lại đánh tới 95 lận.

Đám người tham gia phỏng vấn xôn xao, vì trước Mao Thạc thì thành tích cao nhất cũng chỉ có 84/100 mà thôi.

Mao Thạc thả lỏng hai cánh tay, lại đi tới trước dây kéo, dùng hai chân làm trọng tâm, cả người làm trục chính mà kéo ra ngoài như kéo xe tải, một lần kéo này đã kéo đến điểm cao nhất sau đó là vững vàng mà chống đỡ.

Năm giây, thiết bị vang lên tiếng “hoàn thành kiểm tra”.

Thành tích sức kéo: 96/100.

Bình thường thì thành tích sức lực sẽ cao hơn sức kéo nhưng điểm sức kéo của Mao Thạc còn cao hơn cả một điểm. Đám người tham gia phỏng vấn không còn xôn xao nữa mà chỉ còn kinh ngạc.

Hai người đội trưởng xem trực tiếp thấy hơi bất ngờ, cho dù là đội trưởng Tây Bắc thì cũng không thể không thừa nhận: “Khỏe đấy.”

Đội trưởng Hoa Bắc chế giễu: “Sao nào, thấy mình chọn sai rồi à?”

“Không phải,” Đội trưởng Tây Bắc rất quyết đoán: “Tôi vẫn tin vào nhất kiến chung tình.”

Hoa Bắc: “…”

Chỉ có Nghiêm Tiễu là chẳng thèm phản ứng gì: “Tiết kiệm thời gian nào, tiếp đi.”

Mao Thạc còn đang tự thưởng thức thành tích của mình trên thiết bị phải lưu luyến quay về chỗ.

Đổi thành Vương Dã.

Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, đây là thời khắc ngày và đêm giao nhau, bầu trời chỉ còn một màu tím nhạt.

Vương Dã không nhanh không chậm đi đến trước thiết bị tựa như một chú hổ lười biếng vừa mới ngủ dậy, chậm rãi bước đến lãnh địa của mình.

Cái kiểu khí chất đặc biệt này rất dễ khiến đám người tham gia phỏng vấn phải bàn tán.

“Lúc này rồi đừng có mà giả vờ nữa…”

“Còn bao nhiêu giây nữa, năm mươi giây à?”

“Đều giả cả đấy, chắc chắn là cậu ta bây giờ đang hoảng sợ chết đi được.”

“Với thành tích kinh khủng của Mao Thạc thì người nào thi cũng áp lực mà…”

Lâm Vụ bên cạnh, với tư cách là người yêu của đương sự, cậu nghe được mà thấy khá phức tạp.

Giả vờ? Áp lực? Hai cái từ này không hề có duyên với bạn Vương tí nào, cái kiểu này là thi cả ngày đến phiền nên không còn tinh thần, chỉ muốn tùy tiện làm lẹ cho xong mà thôi.

Thi qua loa thì cũng chẳng sao cả, bây giờ Vương Dã đang ở hạng nhì, không được hạng nhất thì cũng dư sức vào top 30 thôi.

Nhưng Lâm Vụ nghe mấy lời này lại thấy không vui, càng không vui hơn là bọn họ còn tự cho rằng mình nói đúng.

Vương Dã đã đi đến trước thiết bị. Chẳng thèm dồn sức gì mà chuẩn bị vung tay vào đánh.

“Vương Dã—” Lâm Vụ đột nhiên gọi to.

Vương Dã dừng lại, quay đầu, mắt lộ vẻ nghi vấn.

Lâm Vụ dịu dàng cười với hắn, rất ngọt ngào, rất trúng ý người: “Đừng áp lực, điểm cậu đã đủ rồi, cho dù cậu không đánh lại người hạng nhất thì cũng vào trong top 30 được—”

Vương Dã nhíu mày: “Đánh không lại?”

Lâm Vụ ngoan ngoãn gật đầu, không ngừng cố gắng: “Không điểm cũng chẳng sao—”

“Không, điểm?” Vương Dã hoàn toàn khó chịu.

“Còn ba mươi giây.” Nghiêm Tiễu vô tình thông báo giờ.

Vương Dã quay mặt nhìn ván đấm bốc, tỉnh táo ngay lập tức.

Lúc mọi người còn đang đợi hắn chuẩn bị tư thế thì cú đấm của hắn đã được vung, tốc độ nhanh tới mức mọi người chỉ nghe tiếng “bùm”, dưới màn đêm lại nghe giống như thiên thạch nặng nề rơi xuống.

Điểm màu đỏ nhanh chóng tăng lên, mỗi lần tăng mười điểm, thoáng cái tăng lên tám vạch.

80.

Nhưng con số vẫn tiếp tục tăng.

Sân huấn luyện không còn tiếng động gì, đám người phỏng vấn ngừng thở, ngay cả Nghiêm Tiễu cũng nhìn sang.

85, 86, 87…

Vạch thứ chín cũng sáng lên.

90.

Vương Dã không rảnh để nhìn thứ này, thu tay lại tiếp tục sang dây kéo.

“Đây là điểm của người đứng nhì…” Có người tham gia phỏng vấn tự lẩm bẩm, tâm phục khẩu phục.

“Không đúng,” Đột nhiên có người sợ hãi: “Điểm vẫn tăng!”

Mọi người đã quay sang nhìn Vương Dã kéo dây, không để ý điểm ván đấm bốc đang tiếp tục tăng lên.

“91…”

“92…”

Đám người tham gia phỏng vấn trăm miệng một lời cùng nhau đếm.

“93… 94…”

Thời khắc căng thẳng đã đến. Thành tích ván đấm bốc của Mao Thạc là 95/100.

Con số 95 sáng lên.

“95!”

Sau đó là số 96.

Thành tích ván đấm bốc cuối cùng của Vương là 96/100.

Cả hiện trường hít một hơi, điểm của Vương Dã còn cao hơn Mao Thạc tận một điểm!

“Kiểm tra hoàn thành!” Dây kéo vang lên một tiếng đánh thức mọi người, điểm của Vương Dã đương nhiên là cũng bắt đầu được tính.

Đám người tham gia phỏng vấn vội vàng nhìn sang, chỉ thấy Vương Dã đã thả tay ra xoay người về hàng.

Từng con số màu đỏ sau lưng hắn sáng lên.

Đàn ông chân chính sẽ không quay đầu lại xem điểm.

“Cậu nói tớ đánh không lại ai?” Vương Dã không về chỗ cũ mà đi tới trước mặt Lâm Vụ.

Lâm Vụ mở to đôi mắt vô tội: “Cậu giỏi quá à.”

Vương Dã cắm hai tay vào túi: “Ai không điểm?”

Lâm Vụ vẫn tiếp tục vô tội: “Cậu mạnh nhất luôn.”

Đám người phỏng vấn đột nhiên hô to.

Lâm Vụ ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra điểm sức kéo của Vương Dã đã tới vạch số sáu cuối cùng rồi.

96.

Bằng với Mao Thạc.

Đừng nói là mấy người tham gia phỏng vấn, cả hai đội trưởng đang xem trực tiếp cũng hơi phấn khởi.

Tây Bắc: “Anh nghĩ là được bao nhiêu điểm?”

Hoa Bắc: “97, 98 nhỉ, không cao hơn Mao Thạc lắm đâu.”

Tây Bắc: “99 hoặc là 100.”

Hoa Bắc: “Thấy cậu ta giỏi thế hả?”

Tây Bắc: “Tôi luôn có lòng tin với người tôi chọn trúng.”

Điểm số càng ngày càng tăng chậm tựa như là đang cố tình trêu người vậy.

Rốt cuộc thì số 97 đỏ lên.

Lại thắng.

Một số người tham gia phỏng vấn rất đồng tình mà nhìn Mao Thạc, cả hai hạng mục đều thua một điểm, cho dù là ai thì cũng buồn bực mà thôi.

Đám người tham giả phỏng vấn khác thì rút kinh nghiệm từ lần trước mà tiếp tục nhìn bảng điểm.

Quả nhiên.

Số 98 cũng từ từ sáng lên.

Sau đó là 99.

Rồi 100, full điểm!

Đám người tham gia phỏng vấn hoàn toàn bùng nổ. Cho dù là thành tích của ai đi nữa thì cũng giúp bọn họ hả giận sau một ngày quần quật, cũng để cho Nghiêm Tiễu thấy rằng người ngoài như bọn họ cũng giỏi.

Đúng lúc này, mười vạch đã đỏ hoàn toàn lại bị đè xuống, dời sang một bên, trên màn hình xuất hiện thêm mười vạch trống khác.

Sau đó là tiếp tục tăng lên.

101, 102…

Gần một phút đồng hồ sau, trên màn hình cuối cùng cũng xuất hiện thành tích cuối cùng của Vương Dã: 110/200.

Hai đội trưởng: “…”

Đám người tham gia phỏng vấn: “…”

Rốt cuộc là ai khiến bọn họ nghĩ đám thiết bị này chỉ có 100 điểm thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.