Đại thiếu phu nhân do chân bị bó, nên đi một lát cũng thấy mệt.
Chậu than bên cạnh linh đường được đặt dưới một chiếc ghế vòng lớn, ban đầu đã được đặt sẵn bên linh đường để ngồi hóa vàng, bấy giờ cô niệm một tiếng: “A di đà phật.”, rồi nói: “Nhị muội thứ lỗi cho ta bất kính, cho ta được ngồi nghỉ ở đây một chút.” cô lại chỗ ghế bành rồi ngồi xuống, sau đó liền quan tâm nói Tần Tang ngồi cùng mình.
Tần Tang thấy bên cạnh có đặt một giỏ tiền vàng, liền ngồi xổm xuống, hướng về phía chậu than đốt một chút tiền vàng.
Đại thiếu phu nhân nhìn cô hóa vàng mã cho nhị thiếu phu nhân, không chịu được liền bi thương, nói: “Lúc trước nhị muội sau khi bước vào cửa nhà, tình hình lúc đó ta còn vẫn còn nhớ rõ. Khi đó đại soái đang ở bên ngoài giao chiến, hỗn loạn vô cùng, vốn định là để chờ cho an ổn một chút, sẽ tiếp tục việc hôn sự. Nhưng khi nhị muội nghe nói rằng nhị đệ muốn ra tiền tuyến, liền lập tức muốn bàn việc hôn sự.”
“Khi đó trong nhà Lục di nương vẫn còn là đương gia, Lục di nương nói, đang lúc chiến tranh, lão gia lại không ở nhà, ngay cả tuyến đường sắt cũng không thông suốt, muốn có sính lễ tốt một chút, cũng không có cách nào mua về được, mà cũng không thể qua loa như vậy được, chỉ sợ lại ủy khuất cho cô ấy. Thế nhưng nhị muội lại sai người chuyển lời lại, nói mình không vì những cái khác, mà bởi vì đang trong lúc chiến tranh, cho nên mới muốn lúc này xuất giá. Cô tuy không muốn nói ra lý do, nhưng người nhà đều hiểu, cô đây là có ý muốn cùng Dịch gia sống chết có nhau. Vậy nên lão gia liền đặc biệt điện tín báo về, lệnh cho nhị đệ thành hôn một lần nữa trước khi đi đến doanh trại. Sau này lão gia một mực nhắc tới chuyện này với ta, nói là nhị muội tuy là một vị thiên kim tiểu thư, nhưng làm người quả thật có nghĩa khí.”
Việc này, Tần Tang từ trước đến này chưa từng biết đến. Chỉ là bây giờ nghe nói tới, hồng nhan đã sớm thành một nắm đất vàng, những chuyện trước kia, nhắc lại cũng chỉ thêm chói tai mà thôi, vị đại tẩu đại môn bất xuất nhị môn bất mại* này cứ liên tục nói đi nói lại.
* Chỉ những tiểu thư thời xưa không bao giờ dám bước chân ra khỏi nhà.
Cô nhìn ánh lửa chỗ đống tiền vàng, dần dần tỏa ra làn khói xanh, trong lòng lại đang nghĩ, bản thân mình ở nơi này đốt tiền vàng cho nhị thiếu phu nhân, vậy tương lai lúc đến lượt mình, thì không biết là ai sẽ đốt cho mình đây.
Đại thiếu phu nhân nào biết được tâm tư trong lòng cô, chỉ hỏi han nói: “Lão nhị cũng thật là nhẫn tâm, bản thân lại bỏ đi một mình, nhị thiếu phu nhân dù có ngoan cường thế nào, rốt cuộc vẫn chỉ là một nữ nhân....” cô nói đến đây, Tần Tang đúng lúc bị sặc khói trong chậu than, liền ho khan một trận, đại thiếu phu nhân liền nói: “Ít tiền vàng này cũng coi như là có tấm lòng rồi, vong người chết cũng không chê nhiều chê ít đâu. Muội đừng ngồi xổm như bà già ở đây nữa, lát nữa quay lại đốt nốt bộ sườn xám.”Tần Tang bị trận khói kia làm bị sặc, ho đến nỗi cả hai vành mắt đều đỏ. Nghe đại thiếu phu nhân nói như vậy, liền đứng dậy, phủi bụi trên bộ sườn xám, nói: “ Lúc đó nếu như muội khuyên nhị tẩu nhiều hơn một chút, có lẽ chuyện sẽ không ra thế này, ai...”
Đại thiếu phu nhân nói: “Cô ấy tự mình nghĩ quẩn trong lòng, khuyên nhủ cũng vô dụng thôi, muội cũng đừng quá để bụng.”
Tần Tang nói: “Muội muốn đi lên phòng trên lầu của nhị tẩu nhìn một lát, coi như tưởng niệm nốt lần cuối.”
Đại thiếu phu nhân chân vốn bị bó, nên không thích leo lên lầu, nghe những lời này không khỏi do dự.
Tần Tang liền bảo cô ở dưới lầu ngồi chờ, nói: “Muội cũng chỉ lên nhìn qua một lát, dù gì cũng đã từng là tỷ muội với nhau.”
Đại thiếu phu nhân gật đầu, nói: “Vậy muội lên đi, ta ở dưới này đợi muội.”
Tần Tang liền đi lên lầu, chỗ này vốn theo kiểu Tây Dương tiểu lâu, nên đều là bậc thang bằng đá cẩm thạch, được trải rất nhiều địa thảm dệt kim, chỉ là bậc thang ở lầu này, vừa hẹp lại vừa cao, mà khi bị ánh nắng từ dưới chiếu lên, bậc thang tựa hồ lại càng thêm cao vút như bước vào một chùm sáng chưa hề được biết đến vậy. Giống như bức tranh phong cảnh trong dòng phái phương Tây vậy, lại giống như đã từng thấy khung cảnh này trong giấc mơ vậy.
Tần Tang đi lên mười bậc thang, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình, giống như con mèo đang đi, nhẹ nhàng rơi xuống trên thảm trải sàn, nhỏ nhẹ kéo dài, hầu như không nghe thấy được.
Cô đi tới cửa lầu hai của thang gác, nhớ lại trước kia phòng ngủ của Nhị thiếu phu nhân là gian phòng thứ hai phía bên phải, nên cô đi qua hành lang vào tới.
Cuối hành lang là bầu trời xanh cùng với mây trắng, ánh mặt trời rực rỡ, ánh nắng vàng trong veo, từ phía cửa sổ chiếu vào.
Cô không tự chủ được mà đi tới, lại phát hiện ra cái cửa sổ của tiểu lâu này, hóa ra hướng ngay gần phía đối diện viện tử của Dịch Liên Khải.
Từ cao nhìn xuống, viện tử kia trông như một chậu cảnh.
Bốn bức tường màu trắng có ngói đen, ở trong viện tử có cây hóa quế, núi thạch ở phía tường sau, có mấy lá cây ngô đồng rơi xuống, còn có cỏ huyên nối liền nhau dưới bậc thềm, ở nơi này thời tiết quang đãng, nhưng lại có màu ảm đạm, phảng phất giống một bức tranh thủy mặc đạm mực.
Gió từ trong tay áo thổi qua đây, thổi vạt áo của cô phần phật thẳng đứng.
Tần Tang đột nhiên nổi lên ý nghĩ kì quái, cô hướng xuống dưới đáy gạch xanh nhìn thử xem, rốt cuộc bị xung động. Đầu váng mắt hoa tựa bên cửa sổ, tuy hai mắt khép hờ rồi, nhưng ánh mặt trời vẫn chiếu vào trong mắt, chỉ thấy một mảnh hồng quang mông lung.
Cô mở mắt, nhìn từ xa rồi dừng lại ở trước đàn bồ câu, không có lấy một tiếng động, bay thật nhanh vụt về phía chân trời, bay xa.
Nhị thiếu phu nhân ở trong tiểu lâu, e rằng cũng rất là cô tịch!
Dịch Liên Thận bận việc quân chính, quanh năm xã giao rất nhiều, khó tránh lại lạnh nhạt với kiều thê.Tần Tang từ trước đến nay cùng hai người chị dâu này không hề thân cận, lúc này đi đến nơi này, có một cảm giác kỳ quái, giống như đi vào trong giấc mộng của nhị thiếu phu nhân vậy, rõ ràng mình không hề quen thuộc gì ở đây hết thảy, nhưng trong lòng lại mơ hồ thấy.
Cô lúc đầu chỉ định nhìn một lát rồi xuống lầu, cũng không biết vì nguyên nhân gì, vẫn quay lại đi về phía phòng ngủ của Nhị thiếu phu nhân.
Từ sau cái chết của nhị thiếu phu nhân, nơi đây liền trở nên hiu quạnh không còn người tới đây nữa.
Ghế dựa, rương hòm trong phòng đều có một tầng bụi nhạt mỏng phủ xuống, trên giường phân nửa đều mặc lại trên trâm cài màn trướng, phân nửa lại rơi rớt xuống phía dưới, màn trướng trống không bị gió thổi hơi rung nhè nhẹ.
Tần Tang thấy ở phía Bắc có một mặt cửa sổ được mở ra, bởi vì hôm qua trời mưa, cho nên nước bắn vào làm ướt hết sàn nhà, có một ít vũng nước chia đều ra, ngược lại lại giống như ánh trăng. Mà ở bàn trang điểm ở hướng nam, còn có những lọ nước hoa ngoại, những bình thủy tinh cao cao thấp thấp được đặt ở đó, ngoài ra còn có một chiếc lược đặt ở đó, dường như vừa mới có người vẫn còn ngồi ở kia chải đầu.
Cô đứng trong phòng, nghĩ thầm thì ra đây chính là thất phòng thì ở đây, còn người thì đã đi xa.
Bởi vì đang nhìn vào bàn trang điểm, cho nên cô thuận tay kéo ngăn kéo ra, chỉ thấy trong ngăn kéo có đặt vài món trâm thoa ngọc trai, đều là những vật đã từng thấy nhị thiếu phu nhân đeo qua.
Ngoài ra còn có một tráp gỗ trầm hương, bên trong có một chiếc đồng hồ Tây Dương, hợp lại đều chỉ số 9, còn có mấy tấm đánh dấu sách chạm khắc kim hồ điệp.
Đều là vật các cô nương khuê phong bình thường đeo, Tần Tang thấy tấm đánh dấu sách chạm khắc bằng vàng tinh xảo đẹp đẽ, cho nên nhịn không được cầm lên nhìn một lát.
“Nếu muội yêu thích, thì hãy cầm về đi coi như làm kỉ niệm.”
Tần Tang bị dọa giật mình, nhìn lại, thì ra là Đại thiếu phu nhân. Cô đi lên trên lầu nên có hơi hơi thở dốc, thấy Tần Tang cầm cái đánh dấu sách trên tay, nói: “Muội đem cái hộp này cầm đi đi. Cũng là dựa theo quy củ cũ thôi, có thể đem đồ của cô ấy phân chia một phần, cho người trong nhà giữ làm kỉ niệm. Chỉ là khoảng thời gian này không được yên ổn, mà lão gia lại bệnh, cho nên không ai nhớ tới cả.”
Tần Tang cũng biết có quy củ như vậy thật, hơn nữa trong hộp không có thứ gì đáng tiền, đại tẩu nếu đã nói như vậy, coi như đây là đồ trưởng bối tặng cho. Vì vậy gật đầu, đại thiếu phu nhân đem chiếc lược răng ngà trên bàn trang điểm cầm đi, nói: “Ta lấy cái này, lát nữa lại kêu người đem đồ đạc của nhị thiếu phu nhân dọn sạch một chút, rồi đưa đi các phòng, ai...”
Tần Tang biết đại thiếu phu nhân là đương gia, còn rất nhiều chuyện vụn vặt bận rộn, cho nên đến lúc ăn cơm trưa, cô liền trở về viện tử của mình.
Tuy Dịch Liên Di đưa cô giữ lại trong phủ, nhưng bất quá anh ta cũng biết cô có chạy đằng trời được, cho nên cũng gọi vài người hầu tới hầu hạ cô, nhưng lại không giám sát hành động của cô.Tần Tang trở lại viện tử của mình, vừa quay đầu nhìn lại tiểu lâu kia của nhị thiếu phu nhân, chỉ thấy màu xanh bao quanh, một góc mai cong, có chị dâu mình ở đó, đã từng gần ngay gang tấc như vậy, không bao giờ gặp được nhau để cùng thân nhau hơn. Không hề nghĩ tới hai người hóa ra lại khác đường nhưng lại cùng đích. Chỉ là không biết rằng nhị thiếu phu nhân trong lòng, đến cuối cùng là loại tình cảnh gì.
Cô ở trong phủ vốn không có gì làm, từ trên giá sách lấy một cuốn sách cũ của Dịch Liên Khải đọc.
Dịch Liên Khải tuy học vấn không cao không có sách lược, thế nhưng lại được gia giáo rất nghiêm khắc, hơn nữa Dịch thị giàu có, cho nên văn thư lưu trữ rất dồi dào. Dịch Liên Khải tuy tính tình công tử, nhưng cũng thu nhặt được vài quyển Tống thư. Còn có bản khắc gỗ phỏng theo thời Minh, đối chiếu vô cùng tỉ mỉ, là hàng tốt khó gặp.
Cô xem được nửa cuốn sách cũ, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, đích thị là mùi hương của Trầm thủy hương*. Liền nghĩ thầm trong phòng này không có đốt hương, tại sao lại có mùi Trầm thủy hương ở đây?
*Trầm thủy hương tên gọi khác là trầm hương
Trầm ngâm một lát, lại thấy ở trong phòng mình lộ ra cái tráp kia của nhị thiếu phu nhân, đang ở trên bàn, thì ra cái tráp này được làm từ gỗ trầm hương thượng hạng, lúc đầu chưa phát hiện ra, lúc này tâm tĩnh lặng, liền nghe thấy hàng loạt (bị thiếu)
(trong bản chính thật sự nó mở ngoặc là bị thiếu, mình tìm mãi chả thấy)
Nhị thiếu phu nhân xưa nay là một người tỉ mỉ thanh nhã, cho nên đồ đựng dụng cụ mới có dụng tâm đến vậy!
Cô nghĩ tới đây, không khỏi thở dài một cái, thuận tay cầm tấm đánh dấu kẹp vào trong sách, sau đó xem lại cái đồng hồ Tây Dương trong hộp, bởi vì nhiều ngày không lên dây, cho nên đã sớm không còn hoạt động, mà đều chỉ về số 9, mặc dù đồng hồ bằng bạch đồng, nhưng bởi vì lâu không dùng, nên cũng đã sinh ra màu xanh thẫm gỉ đồng.
Cô đem kim đồng hồ vặn ra khỏi số 9 một lúc, nhìn lại cái hộp gỗ trầm hương được chạm khắc hồ điệp, trông cực kỳ sống động. Ánh mặt trời từ chỗ chạm khắc bên trái hộp xuyên qua, chiếu lên trên mặt bàn, lại khiến cho bóng của từng con từng con bướm chiếu lên sống động, cánh hồ điệp nhàn nhạt cũng sống động theo, dường như vừa chạm tay vào, liền xòe cánh bay đi vậy.
Cô nhìn hoa văn của cái bóng, đột nhiên trong lòng hơi động, đem hết đồ trong hộp đổ hết ra ngoài, quả nhiên ở dưới đáy hộp, có một ấn ký hồ điệp, khắc vào đồ gỗ phía dưới, dường như chỉ là hoa văn trang trí.Cô lúc này mới đem từng tấm đánh dấu sách chạm khắc kim hồ điệp ra thử, thử không biết đến miếng thứ mấy, vừa vặn với mối nối, vừa vặn tiến vào, giống như được làm như một chiếc chìa khóa vậy.
Tần Tang trong lòng sớm đoán ra được ba bốn phần rồi, thấy tấm đánh dấu vừa cài vào sau đó đáy hộp trơn nhẵn như mặt gương, nên cô chạm vào hai bên, cuối cùng không biết chạm phải cơ quan nào, chỉ nghe thấy “kèn kẹt” một tiếng, bên trong hộp rốt cục cũng mở ra.
(đoạn này bị cắt, mình tìm các bản khác đều như vậy nên đừng thắc mắc hỏi mình nha, vì mình ko biết thật)
Gần lúc hoàng hôn lại có một trận mưa, cho nên từ rất sớm đã mở đèn điện. Tiếng mưa rơi ngoài đầu hiên nhỏ dần, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, sau đó liền thấy màn trong thượng phòng được má Tiền vén lên, hướng về phía trong phòng nói: “Đại thiếu phu nhân, tam thiếu phu nhân tới.”
Rèm được kéo lên, bên ngoài mưa lạnh có sương mù tiện hướng người kéo tới không có một tiếng động, dường như có một màn sương vô hình vậy, đại thiếu phu nhân đứng lên, chỉ thấy bên ngoài mưa vẫn như trước dưới làn sương khói, trong viện có không ít cây cối, càng làm cho sương mù buổi chiều nặng nề hơn. Một người hầu gái vốn cầm cây dù che cho Tần Tang, lúc này dưới hành lang liền thu ô lại, trong phòng ánh đèn điện màu cam chiếu vào cây dù, chiếc dù có bọt nước mảnh nhỏ dường như có thêm một tầng cầu vồng ráng chiều. Đại thiếu phu nhân thấy Tần Tang mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục, bên trong chỉ có một bộ đồ ngủ sườn xám dệt kim, không khỏi nói: “Nhìn như có vẻ buổi tối sẽ lạnh hơn, tam muội sao lại mặc đồ mỏng manh như vậy? Nếu như xiêm y không đủ, thì phái người đi lấy là được.”
Tần Tang lại lắc đầu, đại thiếu phu nhân nói cô tới đây là cùng mình ăn cơm tối với nhau, liền cười nói: “Tối hôm nay cũng không có gì ngon cho muội ăn, hôm nay là ngày mười lăm, ta đều chuẩn bị toàn món chay.” Tần Tang bởi vì thấy trên bàn có đặt một cái bát to, đối diện với bên dưới đèn điện, cực kỳ bắt mắt, cô vốn cũng đang mang khuôn mặt có vài phần u sầu ốm đau, lúc này ngừng lại một chút, mới hỏi: “Đại tẩu đang bận rộn gì vậy? Muội đang làm phiền đến đại tẩu sao?”
“Tại cấp yến oa khiêu mao*.” đại thiếu phu nhân cười nói: “Muội tới đúng lúc lắm, mắt ta đều hoa cả rồi, đang định nghỉ ngơi một chút.”
*đây là hành động bỏ lông chim yến bị vương lại trên tổ yến lúc lấy về.
Tần Tang thấy trong tô kia, quả nhiên là lông chim yến, bên cạnh còn có một cái kẹp bạc nhỏ, bên cạnh lại còn có một tấm bông sợi nhỏ, phía trên lại lấm tấm, thì ra là lông chim yến cùng mảnh vụn đen nhỏ. Tần Tang thấy vậy nói: “Đại tẩu tự mình làm cái này sao, tại sao không gọi nhà bếp làm cho.”
Đại thiếu phu nhân nói: “Những người trong nhà bếp, dù có thiên đinh vạn chúc*, cũng không sạch sẽ bằng chính mình tự đi làm lấy.”
*dặn đi dặn lại
Tần Tang không khỏi nói: “Đại tẩu đối với đại ca thực sự là rất tốt, chỗ nào cũng luôn luôn dụng tâm như vậy.”Đại thiếu phu nhân cười, nói: “Cái này trái lại lại không phải chưng cách thủy cho người đó, mà là cho lão gia mà.”
Tần Tang nghe cô nói vậy, không khỏi ngẩn người. Đại thiếu phu nhân nói: “Đại ca quanh năm đều uống thuốc, không thể ăn mấy món như tổ yến được, đại phu có nói bệnh của lão gia, ăn tổ yến trái lại lại rất có lợi, cho nên ta kêu nhà bếp đi chưng cách thủy cho lão gia một bát, dù sao ở đây buổi tối, ta cũng không có chuyện gì để làm, sợ bọn họ làm không sạch sẽ, liền tự mình làm.”
Tần Tang nói: “Đại tẩu người đối xử với ai, cũng đều tốt như vậy.” cô nói những lời này thật ra đều xuất phát từ đáy lòng, bởi vì cô hai lần bị giữ lại ở Dịch gia lão trạch, đại thiếu phu nhân đều đối với cô trước sau như một, đều trông nom hết sức chu đáo, cho nên trong lòng không khỏi cảm thán, dừng một chút nói: “Đại tẩu đối với muội cũng tốt như vậy.”
Đại thiếu phu nhân cười một tiếng, nói: “Nhà này là nhà của ta, trong nhà này mỗi người đều là thân nhân của ta, giống như muội vậy, là muội muội của ta, ta làm sao có thể đối xử với muội không tốt được?”
Tần Tang bởi vì lo lắng trong lòng, cũng không trả lời lại lời của cô. Bất quá cô lại bất tri bất giác liền ngồi xuống, thuân tay cầm cái kẹp lên, lấy tạp chất ở trong tổ yến ra. Lại nghe đại thiếu phu nhân nói: “Các ngươi đều là người của thời đại mới, đều học qua tư tưởng mới, đều học Tân giáo, ta cũng chỉ là một cái chân bó, lại không làm được đại sự gì, đem mọi chuyện trong nhà trông nom thật tốt, cũng là bổn phận của ta.”
Tần Tang nghe cô nói vậy, không khỏi có chút khổ sở, chuyển hướng sang chuyện khác, thuận miệng hỏi: “ Muội trái lại lại chưa được biết, sao đại tẩu lại biết đại ca?”
Đại thiếu phu nhân nghe cô hỏi như vậy, lại không khỏi đỏ mặt, suy nghĩ rồi mới lên tiếng: “Lúc ấy ta còn nhỏ, đại ca muội cũng mới có mười mấy tuổi. Hai nhà chúng ta là thông gia tốt, cũng thường xuyên gặp mặt. Có hôm xế chiều, ta đi vào trong vườn bẻ cành mai, khi ấy còn bé bướng bỉnh lắm, không biết làm sao bản thân lại leo lên trên cây. Nha hoàn mụ mụ vây quanh một đống, ta cứ không chịu đi xuống, kết quả ở đó la hét ầm ĩ, đại ca muội đúng lúc đi vào, nói, muội muội, muội mau xuống đây! cẩn thận đừng ngã. Khi đó ngài ấy giống như ca ca của ta...” lúc cô nói chuyện, khắp mặt đều đỏ ửng lên, trong mắt có vẻ mơ hồ, quả nhiên là khoảng thời gian kia, trong cuộc đời cô là quãng thời gian đẹp nhất.
Tần Tang nhẹ giọng nói: “Thật chưa từng nghĩ qua, đại tẩu khi còn bé lại rất nghịch ngợm.”
Đại thiếu phu nhân nói: “Khi còn bé người nào lại không có ba phần ngang bướng, nói đến nghịch ngợm, thì nhị muội mới đúng là nghịch ngợm.”
Cô đột nhiên nhắc đến nhị thiếu phu nhân, Tần Tang không khỏi giật mình, thần sắc khẽ biến. Đại thiếu phu nhân lại hồn nhiên không biết, chỉ chăm chăm nói: “Nhị muội so với nhị đệ chỉ nhỏ hơn có một tuổi, ngược lại lại cùng tuổi với tam đệ, khi còn bé hai nhà thường hay lui tới chơi, ba người bọn chúng đến chỗ nào, chỗ đó liền gà chó không yên. Ta nhớ nhiều năm về trước trong sinh nhật của lão gia, trong phủ hát xướng tại phòng chính. Nhị muội theo chân thái thái bên sui gia cũng đến đây làm khách, lúc ấy cô ấy chỉ mới mười hai mười ba tuổi, không biết từ lúc nào, liền chạy tới hậu đài, lại lấy râu giả cắm ở trên trán, chùm cái áo trắng đi hù tam đệ, làm tam đệ sợ giật mình, từ trên giả sơn rơi xuống, đúng lúc đem cái ót đụng vào phía trên sơn thạch, vết thương dài khoảng chừng một tấc, màu chảy tràn ra... Làm cho cả nhà trên dưới bị hù chết khiếp. Đến bây giờ tam đệ trên đầu vẫn còn có vết sẹo, đều bị tóc che đi không nhìn thấy. Thấy đệ ấy bể đầu chảy máu, mọi người hoảng sợ liền tìm đại phu, cũng làm cho nhị muội bị dọa sợ, khóc đến nỗi mặt mày đều sưng lên.” Đại thiếu phu nhân vừa nói vừa cười: “Khi còn bé thật sự là mười phần bướng bỉnh, sau này rất lâu sau nhị muội không chịu vào nhà chơi, chúng ta còn hay nói đùa, nói tam đệ trái lại lại dọa cho người ta sợchết khiếp.”Cô vì thấy sắc mặt Tần Tang tái nhợ t, không khỏi hỏi: “Tam muội, có phải muội thấy lạnh hay không?” một mặt gọi: “Má Tiền, cầm cho tam thiếu phu nhân cái áo bông tới.” Má Tiền đáp ứng, trong chốc lát liền cầm áo bông tới, đại thiếu phu nhân cười nói: “Cái này là xiêm y của ta, tam muội đừng ghét bỏ, chê bai nha!”
Tần Tang khoác xiêm y ngồi ở kia, xem chuỗi phật châu được che đậy trên cổ tay đại thiếu phu nhân, xuất thần một hồi, còn nói: “Nhị ca cũng thật là một người tuyệt tình, nhị tẩu không còn, nhị ca đi như thế một thời gian rồi, nửa phần tin tức cũng không có, không biết chừng chuyện của nhị tẩu, nhị ca có khi không biết.”
Đại thiếu phu nhân nói: “Theo ta thì, huynh đệ ruột thịt có mấy người, còn cãi nhau đến thế này? Lão tam cũng thật là, cần gì phải bắt lão nhị đuổi đi. Lão nhị đúng là có một số chuyện làm không đúng, nhưng dù sao cũng là người một nhà, hà tất lại phải làm trò cười cho người ngoài xem. Lần này lão đại bảo đệ ấy đi đón lão nhị, ta thấy cũng tốt, huynh đệ của mình, hà cớ gì. Huống hồ lão gia bệnh tật như vậy, trong nhà lòng người đều hoảng hốt, nếu mà huynh đệ trong nhà còn hành hạ nhau, thì càng làm cho người ngoài chê cười nhìn vào.”
Tàn Tang bắt đầu có tinh thần, hỏi: “Nhị tẩu trong nhà còn có người nào không, muội thật lòng muốn gặp.”
Đại thiếu phu nhân nói: “Thái thái bên sui gia vẫn còn sống, bất quá lão gia bên sui năm kia đã qua đời rồi, từ khi nhị muội xảy ra chuyện, thái thái bên sui nói vẫn đang còn bệnh trên giường thật không tốt lắm.
Ta trước có lúc phái người đi xem thử, nói là bị bệnh ho đờm, cũng chỉ kéo dài thêm được tí thời gian nữa thôi.”
Tần Tang nhân tiện nói: “Phiền đại tẩu qua chỗ đại ca nói một tiếng, muội muốn qua thăm thái thái bên sui, không biết có được hay không?”
Đại thiếu phu nhân cười nói: “Muội đi thăm thái thái bên sui gia thôi, làm gì mà còn muốn bảo ngài ấy chứ?”
Tần Tang cười cười, nói: “Đại ca là con trưởng, hiện nay phụ thân lại bị bệnh, đại ca đang nhất gia chi chủ, đương nhiên là muội phải qua báo lại với đại ca một tiếng.”
Đại thiếu phu nhân cười nói: “Muội vẫn một mực khách khí, muội muốn ra ngoài, trực tiếp truyền đạt lại cho người chuẩn bị xe là được rồi, còn bày ra lễ tiết vô nghĩa như vậy nữa.”
Tần Tang nói: “Vẫn là nên nói cho đại ca một tiếng vẫn tốt hơn.”
Đại thiếu phu nhân thấy cô kiên trì như vậy, không khỏi bất ngờ, Tần Tang nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài không ngừng, chậm rãi thở dài, nói: “Mưa thế này chỉ sợ là không dứt.”
Đại thiếu phu nhân thấy bộ dạng của cô, chỉ nghĩ là cô đang lo cho Dịch Liên Khải, không khỏi hé miệng cười, thoải mái nói: “Yên tâm đi, qua mùa này tam đệ sẽ trở về.”
Tần Tang chậm rãi cười một cái, nói: “Trời tối rồi, muội phải trở về đây.”
Đại thiếu phu nhân nói: “Khí trời đang lạnh, lại mưa, ta sẽ không giữ muội lại ngồi lâu đâu.” còn nói: “Bộ y phục này nếu muội không ghét bỏ, cứ mặc như vậy trước đã, lạnh như thế, muội ngược lại ngay cả đồ da lông cũng không mặc, quay về gặp lạnh lại sinh ra bệnh tật. Muội như vậy khẩu vị cũng không hợp, ta chỗ này lại đang ăn chay, cũng không đưa thức ăn cho muội được, nếu muội muốn ăn cái gì, cứ việc phái người xuống phòng bếp. Phòng bếp suốt đêm đều không tắt lửa, đây là nhà mình rồi, vẫn không để chính mình thoải mái, cũng quá khách khí rồi.”
Tần Tang nói: “Cảm tạ đại tẩu.” vẫn như trước là người hầu che ô, tiễn cô về phòng. Cô đứng ở dưới hành lang, chờ người hầu bung dù, lúc này trời đã sớm tối dần, gió thổi qua lá cây, một mảnh thanh âm xào xạt, trên lá cây lúc này tích đầy nước mưa, bay lả tả rơi xuống đất, ngược lại lại giống một trận mưa rào. Xuân hàn se lạnh, rồi đến tận buổi chiều, mưa gió lại càng như kim châm rét thấu xương, đại thiếu phu nhân đứng ở cửa xem Tần Tang được người hầu kia đỡ lảo đảo bước đi, đi thẳng ra cổng viện, đến lúc không nhìn thấy nữa, mới đi vào.
Cô ăn xong đồ chay, một lần nữa rửa sạch tay, lại ngồi niệm kinh một giờ, chợt nghe má Tiền ở bên ngoài gọi: “Đại thiếu phu nhân.” cô vừa trải quyển kinh ra niệm xong, nghe vậy liền đem phật châu đặt trên bàn cúng, rồi mới đứng dậy, hỏi: “Chuyện gì?”
Má Tiền nói: “Má Hà theo tam thiếu phu nhân vừa tới, nói tam thiếu phu nhân trong người có chút không được tốt, đại thiếu phu nhân có đi xem qua hay không?”
Đại thiếu phu nhân không khỏi nói: “Không phải mới nãy còn yên lành sao, làm sao lúc này đã bị bệnh rồi? Ta đi qua thăm xem sao.”