Sầm Dực yên tĩnh lắng nghe, sau đó mở bệnh án, để con gái tôi đi thử máu trước.
Con gái sốt đến mức mất sức, ngay cả việc rút máu mà nó sợ nhất, nó cũng chỉ vùi mặt vào ngực tôi nhẹ nhàng nghẹn ngào hai tiếng.
Sau khi có kết quả thử máu, Sầm Dực lại kê đơn thuốc, truyền nước ở khoa cấp cứu của bệnh viện.
Tôi một thân một mình ôm con gái đi đóng tiền, lấy thuốc, tiêm thuốc…
Làm xong tất cả thì sau lưng đã thấm một lớp mồ hôi lạnh.
Con gái sốt đến mức khó chịu, vùi trong lòng tôi ngủ thiếp đi.
…
“Của ai?”
Lúc đang buồn ngủ nhập nhèm, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc mà không hề có điềm báo trước.
Cơn buồn ngủ tiêu tan.
Tôi thầm thay, chỉ nghe thấy giọng nói đó thôi, cơ thể cũng sẽ giằng co trong một thoáng.
Mấy giây sau, tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Sầm Dực đã thay sang thường phục, áo sơ mi thuần sắc vạn năm không đổi, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo gió sẫm màu.
Anh đứng trước mặt tôi, khẩu trang che nửa khuôn mặt.
Tôi lại run lên mấy giây rồi mới chậm chạp nhận ra anh vừa hỏi —
Của ai.
Cô cười cười, cố gắng khiến bản thân mình trông bình tĩnh một chút.
“Của tôi.”
Trong lúc nói chuyện, tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Trông không giống tôi sao?”
Sầm Dực ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Lâm Giản, chúng ta đã chia tay ba năm, cô có một đứa con gái ba tuổi.”
“Cô mang thai chưa được một tháng là đã sinh rồi à?”
Tôi bị anh hỏi đến mức đứng hình, cũng không muốn lừa gạt nữa.
Cúi đầu nhìn thoáng qua, con gái đang ngủ say, trên trán thấm một tầng mồ hôi.
Nhiệt độ cũng đã giảm.
Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc ẩm ướt cho nó, tôi nhỏ giọng nói: “Con gái của Mạn Mạn.”
“Lộ Mạn Mạn?”
“Ừm.”
Sầm Dực nhíu mày: “Nhưng vừa rồi ở phòng bệnh, tôi nghe nó gọi cô là mẹ.”
Động tác của tôi cứng đờ.
Có một số việc, rõ ràng là đã qua ba năm rồi, nhưng lần nữa nói ra vẫn sẽ khiến người ta nghẹn ngào.
“Mạn Mạn chết rồi.”
Tôi hít mũi một cái: “Bây giờ tôi chính là mẹ của nó.”
Sầm Dực yên lặng thật lâu.
Có lẽ vì bây giờ là đêm khuya, có lẽ là vì sự lưu luyến khi gặp lại người yêu cũ.
Cánh cửa trái tim mở ra, người nói chuyện không dừng được nữa.
Tôi nói cho Sầm Dực biết về thân thế của con gái —
Lộ Mạn Mạn ở sát nhà tôi, từ nhỏ đã cùng tôi lớn lên.
Cô ấy không cha không mẹ, cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau.
Nhưng khi cô ấy mười mấy tuổi, bà nội cô ấy gặp tai nạn giao thông qua đời, mẹ tôi thấy cô ấy đáng thương bèn dứt khoát bảo cô ấy ở nhà tôi, cùng tôi ăn ở.
Chúng tôi vẫn luôn là bạn tốt nhất.
Nhưng.
Mấy năm trước, cô ấy gặp một người đàn ông lớn hơn cô ấy tám tuổi.
Đối phương có tiền, có sự sỏi đời, hoàn toàn không phải kiểu nữ sinh vừa mới biết yêu như cô ấy có thể kham được.
Người nọ chỉ là gặp dịp thì chơi, cô ấy lại đâm đầu vào.
Sau khi mang thai, đối phương lại kéo dài chuyện cưới xin hết lần này đến lần khác, đợi đến khi cô ấy sắp lâm bồn thì trực tiếp biến mất.
Mạn Mạn một mình sinh con, nhưng sau khi đứa trẻ đầy tháng, cô ấy bởi vì trầm cảm sau sinh mà nhảy lầu tự sát.
Cô ấy giao đứa nhỏ cho tôi, cùng với, ngôi nhà mà bà nội cô ấy để lại.
Tôi không thể không quan tâm cô ấy.
Cho nên.
Tôi chưa kết hôn bèn đảm đương làm mẹ.
*
Thật ra kể ra cũng chỉ có dăm ba câu thôi.
Nhưng vừa nhắc tới Mạn Mạn, tôi lại không nhịn được mà hơi nghẹn ngào.
Sầm Dực yên lặng thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
Anh vẫn giống như năm đó, ăn nói vụng về, không biết an ủi người khác.
Bỗng dưng.
Con gái trong lòng tôi, Viện Viện động đậy cơ thể, lập tức mở mắt ra.
“Mẹ ơi…”
Nó nhẹ giọng gọi tôi, lại đột nhiên nhìn về phía Sầm Dực.
Nhìn mấy giây, Viện Viện đột nhiên cười lên.
“Chú là bố sao?”
Tôi và Sầm Dực liếc nhìn nhau.
Anh đưa tay, nhẹ nhàng xoa tóc Viện Viện: “Không phải, chú là chú.”
“Ồ.”
Viện Viện rũ mắt xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo là vẻ mất mát.
Sầm Dực vẫn không đành lòng, bèn lấy ra hai viên kẹo từ trong túi dỗ dành nó.
Viện Viện bị chọc cười.
Mà tôi thì kinh ngạc nhìn kẹo trong tay anh.
Kẹo sữa thỏ trắng quen thuộc.
Tôi có chứng tụt huyết áp, lúc yêu nhau, lần nào anh cũng sẽ bỏ hai viên kẹo sữa thỏ trắng vào túi, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Thì ra.
Có vài thói quen anh vẫn chưa thay đổi.
Hạ sốt rồi, tinh thần của Viện Viện tốt hơn rất nhiều, cầm điện thoại của tôi nghe kể chuyện.
Tôi và Sầm Dực thì ngồi trên ghế bên cạnh, nhìn nhau không nói gì.