Đôi khi những người đến trước, lại thiệt thòi hơn kẻ đến sau rất nhiều.
....
Tiếng nhạc xập xình quyện chặt lấy ánh đèn led lập lòe. Tiếng ve vãn, miệng lưỡi đầu môi lả lướt cùng những tiếng đế giày gõ trên sàn.
Tường xị mặt khi thấy cô bạn thân mặc chiếc váy ngắn cũn, đi giày cao gót bảy phân, tóc thả gợi sóng bay bổng theo từng nhịp. Quyến rũ đấy nhưng lại mất đi hết vẻ “thuần khiết” của cậu dành cho Hạ.
“ – Thấy sao, đẹp không?” Hạ nhìn Tường đầy mong chờ. Cô hạ quyết tâm lắm mới dám mặc đồ, tranh điểm kiểu này. Không phải vì đi săn tin quán bar Maxing này đang ngầm cung cấp ma túy và gái mại dâm thì cô nào dám “thế này”.
Tường lắc đầu ngoe nguẩy, như trẻ con lôi kéo cô vào góc không người để che chắn cho cô không bị mấy cặp mắt láo liêng, ý đồ tốt và không tốt nhòm ngó. Tường không ngờ mình đứng đợi Hạ ở đây để nhìn thấy cô như thế này:
“ – Đẹp gì mà đẹp, diêm dúa, như con dở!”
Cô nửa tin nửa ngờ nhìn thằng bạn thân. Nhưng cô nào biết, ánh mắt của cô làm cậu đau nhói, nhói vì có tật giật mình. Nhói vì đã nói dối người cậu yêu thầm bao năm qua. Cậu không sợ phá vỡ bức tường tình bạn, nhưng bởi vì. Hạ không coi Tường là một thằng đàn ông.
“ – Ông nói dối, chị Phương bảo đẹp mà.”
“ – Rồi, rồi bà đẹp, nhưng không phải cái kiểu này. Ok. Thôi, về đi, tin này tui săn cho!” Cậu thở dài, kéo tay Hạ định đi ra ngoài.
Tiếng nhạc ồn á che khuyết đi gần hết câu nói của cậu. Cô chỉ nghe thấy cậu nói, tin này tui săn. Nhớ đến lí do cô phải vào đây săn tin, ý chí chiến đầu và lòng tự trọng ương ngạnh của cô trỗi dậy.
“ – Không, tui phải làm!”
“ – Bà nội ơi, nhuận bút được mấy đồng chứ, tui khao bà 1 thúng mì tôm được chứ! Ha!”
Hạ giật tay lại, nheo mắt trừng thằng bạn thân:
“ - Ông nghĩ gì? Tui nhất định phải làm vụ này. Tui sẽ kiếm thật nhiều tiền và mua một cái máy ảnh rồi chụp nát mặt thằng lỏi con khốn nạn đó!”
Những tia sáng nhiều màu mờ nhạt chiếu qua mặt Tường trong bóng đêm. Cậu nhớ hai ngày trước Hạ trở về phòng biên tập với vẻ mặt hằm hằm. Tối thì rủ cậu đi nhậu xả stress. Và cả buổi ấy, cô chỉ nói mãi về một tên đàn ông. Đó là chủ nhân căn biệt thự số 12. Một kẻ có quan hệ mờ ám với Đao Mẻ.
Hôm ấy, cô đột nhập vào căn biệt thự số 12 chỉ là để chụp vài bức ảnh, tìm một chút đầu mối có vẻ khả nghi khi nghe tin chủ nhân căn biệt thự đã về được hơn hai ngày. Nhưỡng tưởng sẽ tìm thêm được manh mối phạm tội của ông trùm ma túy nổi danh. Ai ngờ chỉ là một thằng lỏi không xác định nổi danh tính, trừ cái tên Huy ra.
“- Tui nói bao nhiều lần bà mới hiểu, Đao Mẻ có hơn chục cái biệt thự, hắn ở làm sao hết, có thể đem đi cho, thuê, di dỉ cái gì cũng có thể làm. Có đâm đầu vào cũng chẳng được gì. Hiểu không! Lo vụ khác đi!”
Nhạc DJ cứ nheo nheo bên tai, Hạ nhíu mày nghe câu có câu không của của Tường mà mệt lả người:
“ – Chắc chắn tên kia có liên quan đến Đao Mẻ đó, nếu không mấy tên đàn em của hắn sẽ không theo tên đó!!!”
Tường đuổi lí.
Cách đó không xa, trong một phòng vip trong bar Maxing. Như con mèo con hư hỏng nằm trong lòng Huy, Đan mở cái miệng nhỏ ra nhận lấy miếng dưa hấu ngọt lịm được người yêu đút cho. Đôi khi lại còn kêu meo meo, rồi lại hôn chụt chụt vào má Huy.
Thái, anh em kết nghĩa với Huy nhắm nghiền hai mắt suy tư cái gì đó. Còn Chiến thì ngồi một bên “đơn độc” thấy mà ganh tị không thôi. Dần dần không chịu nổi mà thấy ngứa mắt. Chiến chọc chọc mông Đan, cười đến gian tà:
“ - Cô em, đừng chỉ chơi với mình thằng Huy thế chứ. Anh đây này!”
Đan liếc xéo Chiến, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng Huy.
Bị Đan lườm, Chiến vẫn cợt nhả cười ha ha. Nhưng cũng không trêu lại nữa. Hắn nhấc ly rượu uống một ngụm lớn rồi vỗ vai Huy. Dủ dê:
“ – Ê, ra ngoài kia nhảy đi, bọn bên Năm ‘Sẹo’ bao giờ mới tới chứ, quẩy đê!”
Đang bực mình vì chưa thấy bọn bên Năm ‘Sẹo’ đưa hàng tới. Thái chẳng còn tâm trạng nào chơi bời như công tử Chiến đây. Anh lườm Chiến một cái rồi không thèm trả lời hắn, quay sang hỏi Huy:
“ – Bọn nó bảo mấy giờ đến?”
“ – Tầm mười, mười một gì đấy, chúng nó làm ăn như cức ấy.” Huy nghiến răng, giơ tay lên xem đồng hồ.
Đan dù là con gái lão đại bảo kê chợ "cá" nhên cũng không quá quan tâm đến việc làm ăn buôn bán phi pháp này. Việc của cô từ lúc sinh ra đến giờ chỉ là tiêu tiền và vui chơi mà thôi. Nên nghe đến việc “làm ăn” của Huy, Thái và Chiến thì không mấy bận tâm.
“ – Còn hơn tiếng nữa cơ mà, ra ngoài kia nhảy đi!” Chiến gợi ý một cách hồn nhiên, bởi thế mà muôn đời hắn vẫn chỉ làm tay sai dưới quyền kẻ khác.
“ – Chồng, vợ cũng muốn nhảy, nhảy cùng vợ đi!” Đan làm nũng hắn, thật sự ở trong một căn phòng với mấy thằng đàn ông lúc nào cũng chỉ lo đến tiền, ma túy và công an (gái thì còn tùy người). Cô sắp chán đến chết rồi. Có người ở đây, Huy cũng không muốn thân mật quá nên cô chỉ muốn kéo người yêu tách ra chỗ riêng.
Chiến cũng xen vào cổ vũ vụ nhảy nhót này. Huy lại không thích ý tưởng giết thời gian này cho lắm. Thái thì âm trầm, anh không thích vũ trường, nhảy nhót, đặc biệt làm âm thanh chói tai. Vậy nên ở lại có hai phiếu, đi cũng đồng phiếu.
“ – Chồng yêu, đi mà đi mà.”
“ – Chồng, vợ muốn nhảy mà, chồng!…”
“ – Chồng yêu!”
Mặt Huy nghiêm nghị.
“ – Đi.”
“ – A! Chồng yêu là nhất!!!” Đan mừng rỡ ôm lấy cổ Huy, hôn vào má hắn cái chụt.