Sương Tam Cấp, Gió Ba Mùi: Nam Phụ, Anh Là Boss?

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sy. 5







Xin em hãy cười với anh lần cuối, đó sẽ món quà đẹp nhất để anh mang đi cho mai này.

.

Nắng đã chiếu cháy cả mông mà vẫn còn kẻ lười nhác nằm trên sofa bấm điều khiển chuyển kênh liên hồi. Chốc chốc lại nhàn nhã nhét tỏm trái nho vào mồm.

Đao Mẻ - tên thật là Sơn, cha dượng của Huy bước vào phòng hắn sau khi tỉnh ngủ. Lão vừa về Hà Nội đêm qua, lô hàng lậu ở hải cảng cũng coi như êm suôi.

Thấy bộ dạng nhếc nhác của Huy với cặp mắt còn tím nhạt, lão nhăm mặt, rút điếu thuốc ra rít một hơi dài. Tự tìm cho mình một chỗ ngồi, lão nói:

“ – Tối nay đi lấy hàng ở cảng về.”

Huy vẫn nằm dài trên sofa, điều khiến vẫn bấm không ngừng nhưng có chút chậm lại:

“ – Biết rồi.”

“ – Mày đang quen con Đan, con lão Long (‘Đại Bàng’)?”

“ – Quan tâm quá nhỉ.”

Nói được vài câu có câu không, lão Đao Mẻ mặt hằm hằm đỏ vì kìm nén tức giận đi ra ngoài. Huy nằm ườn trên sofa, nhếch môi cười nhạo tên dượng hèn nhát của mình. Chỉ vì hắn nói mình sắp 28 tuổi và nói lão cũng mau mau lau chùi cái ghế ông trùm bang Chợ Cá cho hắn với điệu cười chỉ muốn đấm vào mặt. Hắn tự cười trong lòng: Ông yên tâm, tôi cũng chẳng cần quái gì cái ổ trùng ổ rết ma túy này đâu. Tao sẽ quét sạch lũ chó má chúng mày…

Hắn là một người công an nhân dân, đáng lẽ không nên nói tục, chửi bậy, phạm pháp. Nhưng hiện tại hắn đang là công an nằm vùng, lại có hơn mười lăm năm sống trong hắc đạo. Những việc làm sai trái, những lời nói dung tục nhiễn nhiên trở nên quá bình thường ở nơi đó. Mọi thứ đã quá tự nhiên mà ngấm vào máu hắn, sửa không được. Hắn cố sửa, lại càng hỏng bét. Điển hình như cách xưng hô đổi liên tục từ “tao” sang “tôi” không quy luật.

Đang đăm chiêu suy nghĩ, mắt nhăn lại thì bỗng cơn đau nhót nhẹ lên một cái ở chỗ bị Hạ đấm tím. Hắn liền cười phá lên, thậm chí còn chảy cả nước mắt vì cười không ngớt.

“Reng… reng… reng…” Điện thoại của hắn đặt trên bàn bỗng rung chuông liên hồi.

Tâm trạng đang vui vẻ, hắn nhận điện thoại ngay, trên môi còn không giấu được nụ cười của hồi ức ngắn hạn gần đây.

“ – Chồng yêu! Tối đi xem phim với vợ đi! Chồng đã bớt đau chưa! Vợ thương, moa moa!” Đan hí hởn qua điện thoại.

“ – Tối đi lấy hàng rồi.”

“ - Không chịu đâu, chồng đi lúc mấy giờ zợ?” Đan vẫn chưa hết hi vọng, lấy hàng thì phải đêm mới đi lấy được. Còn phim của cô thì chỉ tầm chín giờ là hết thôi mà."

“ – Không rảnh.”

“ – Sao lạnh lùng với vợ zậy chồng! Đi đi mà!”

“ - …”

“ – chồng!”

“ – Mấy giờ.”

“ - Yeah! Yêu chồng nhất, bảy giờ tới đón vợ nhé! Hôn chồng!”

Đang vui lại hóa bực mình.

Huy thật sự là có yêu Đan hay không thì chỉ mình hắn biết. Nhìn cái cách hắn đối xử và quan tâm cô nhóc thật sự làm người khác có chút mâu thuẫn. Hắn giống như là đang chiều cô, yêu cô nhưng lại chưa từng thấy hắn nghĩ về cô mà vui vẻ như nghĩ về Hạ...

.

Hạ ở bên đồn công an nghe ngóng tin tức gì gì đó đó để về viết báo. Nhưng chung quy những tin mà có thể làm cô quan tâm chỉ có thể là hai chữ “ma túy” mà thôi. Đến chiều muộn rồi mà vẫn không có tin gì, cô ỉu xìu đi ra cổng đồn. Tường cùng bé yamaha màu đỏ viền đen đã đợi sẵn để đón cô.

Ngay khi vừa thấy bóng dáng giống Hạ từ xa lắc xa lơ. Tường đã xoắn xuýt vẫy tay gọi với cô.

“ – Haizz! Chẳng kiếm được gì.” Hạ leo lên xe, nhận lấy mũ bảo hiểm từ thằng bạn thân mà cứ thở dài ngao ngán mãi.

Tường cười vô tư, nhìn Hạ chán nản đã thành quen, cậu vẫn muốn làm cô vui hơn dù cô luôn biết cách cải thiện cảm xúc của mình. Bất cứ lúc nào cậu cũng sẵn sàng mời cô một buổi đi chơi cho khuây khỏa đầu óc:

“ – Đi xem phim không?”

“ – Đi!” Hạ đồng ý liền.

to be continued

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.