《Isaac và Severus.》
Bốn chiến hạm tiên tiến nhất của Tinh Minh đang dùng tốc độ nhanh nhất tiến thẳng tới Trái Đất.
Trong chiến hạm màu đen có khắc gia huy con rắn màu xanh, nền bạc ở giữa, một nam nhân tóc dài ngang lưng, mắt đỏ, ăn mặc một thân phục sức giành cho quý tộc, khoác hờ trên vai một cái áo choàng đỏ có thêu hoa văn vương miện màu vàng, chống cằm nhìn hành tinh màu xanh đang gần trước mắt.
"Đây là Trái Đất?" Hắn hỏi.
Kỵ sĩ đứng bên cạnh hắn trả lời: "Đúng vậy, thưa bệ hạ."
"Trong đoàn sương trắng hình vòng cung kia là căn cứ của Quân thủ vệ Rạng Đông?"
"Đúng vậy."
"Ta nhớ không nhầm thì người đó nhà cậu là người của Quân thủ vệ Rạng Đông thì phải.
Sắp tới sẽ phải đối đầu với nhau, cậu không lo cậu ta tức giận à?"
"Thưa bệ hạ, thần còn chưa theo đuổi được cậu ấy.
Ngược lại là ngài, ngài tự ý tới đây mà không để người đó nhà ngài biết, thần tự hỏi bệ hạ sẽ bị xử lý thế nào đây." Kỵ sĩ không chút nào bị khiêu khích nói.
Quốc vương cứng họng.
Tuy cả hai là quan hệ quốc vương với kỵ sị nhưng kì thực Sylvie Darkness và Lucius Angela là bạn lớn lên với nhau từ bé, quan hệ vô cùng thân thiết.
Trước mặt người khác, Lucius chắc chắn sẽ sử dụng kính ngữ với Sylvie nhưng khi chỉ có hai người thì hắn cũng lười tôn trọng tên quốc vương ngoài nhã nhặn trong bại hoại này.
"Ngài không định giúp người đó nhà ngài sao? Cậu ấy có thể sẽ bị thương đấy.
Ngài không đau lòng à?" Lucius hỏi.
Sylvie bất đắc dĩ nói: "Tất nhiên là đau lòng, nhưng em ấy và người đó nhà cậu cần giải quyết khúc mắc của mình."
"Syl, sau khi chiến tranh kết thúc, kế hoạch thanh tẩy cũng đến hồi kết, lúc đó cậu có định đặt quan hệ với Trái Đất không?"
"Tất nhiên là có, một hành tinh tiềm năng vô hạn như này, không nhanh chân cướp lấy mối làm ăn này thì tớ sẽ đi đầu xuống đất."
"Tớ rất mong chờ ngày cậu đi đầu xuống đất." Lucius mặt vô biểu tình nói.
Sylvie k.êu rên: "Này!"
Trong chiếm hạm bên phải tàu của Sylvie, công tước Lambert ngồi trên ghế chủ vị, nghe cấp dưới nói ra những chiến lược để tiêu diệt Quân thủ vệ Rạng Đông.
Gã hơi thất thần nhìn sang bên cạnh, dung nhan mĩ mạo của người kế bên khiến gã dù đã nhìn rất nhiều lần vẫn không khỏi kinh diễm.
Quái lạ thật, gã thích chính là các cô gái còn non trẻ mềm mại, tại sao lại không thể dứt ánh mắt ra khỏi cơ thể nam tính trưởng thành thon dài dẻo dai này?
Nam nhân đứng bên cạnh Lambert dường như không thấy được ánh mắt nỏng bỏng của công tước, vẫn mặt vô biểu tình dùng ánh mắt lỗ trống nhìn vào khoảng không vô định.
"Severus, em nghĩ sao?"
"Quân khu bảy là nơi quan trọng nhất, nếu chúng ta tấn công nơi này chắc chắn Quân thủ vệ Rạng Đông sẽ lợi dụng quân khu bảy làm mồi nhử." Severus Prince nói.
"Sai rồi, thân ái, em nên gọi chúng là lũ kiến hôi." Lambert dường như không hài lòng với cách gọi các thí luyện giả Trái Đất của Severus, sửa lại.
"Chúng ta sẽ vừa tấn công quân khu bảy, vừa tấn công quân khu một làm bàn đạp để tiêu diệt Quân thủ vệ Rạng Đông." Severus như không nghe thấy lời Lambert, tiếp tục nói.
Lambert thấy anh ngó lơ mình cũng không tức giận, nhưng cấp dưới của gã đã tức lắm rồi.
Chỉ là một tên bình dân thấp kém cũng dám vô lễ với công tước như vậy!
"Thân ái, ta thấy mình và em hình như có thần giao cách cảm, ta cũng nghĩ như vậy." Lambert cười nói.
Severus vẫn không để ý tới hắn.
Lambert nhìn cấp dưới của mình: "Nghe đây, đợt tấn công đầu tiên đã thất bại thảm hại rồi, lần này phải chuẩn bị thật tốt cho ta! Kẻ nào lơ là, ta sẽ để hắn hưởng thụ tư vị bị chế thành con rối."
Mọi người rùng mình, vội vâng vâng dạ dạ đảm bảo mình sẽ chuẩn bị thật tốt.
Không ai muốn hưởng thụ cái tư vị khó quên đó cả.
Dù chuẩn bị tốt đến mấy thì cũng vô dụng thôi.
Severus rũ mắt.
Các ngươi đã đánh giá thấp trí thông minh của người Trái Đất, và sắp sửa phải trả giá cho sự tự cao tự đại của mình.
"Báo cáo! Sắp tiến tới căn cứ của thí luyện giả Trái Đất!"
Lambert: "Đội cơ giáp chuẩn bị! Ba vị bên kia thế nào rồi?"
Một cấp dưới nói: "Ngoại trừ quốc vương Darkness ra, công tước Evans và công tước Billy đã cho đội cơ giáp xuất phát."
Nghe tới ba chữ quốc vương Darkness, Severus hơi mở đôi mắt ra.
Tên này tới đây làm gì?
Lambert dường như đã biết trước chuyện này, không để ý nói: "Tên quốc vương này chỉ tới để xem kịch thôi, kệ hắn đi."
"Khi xâm nhập vào căn cứ của lũ kiến hôi này nhớ phải cảnh giác, lớp sương mù này không sương mù bình thường, có lẽ nó là thiên phú."
"Rõ!".
Truyện Teen Hay
Ngoại trừ chiến hạm của Sylvie, ba chiến hạm còn lại đều khởi động chế độ tàng hình, đi theo phía sau đội cơ giáp xâm nhập vào sương mù trắng.
Lớp sương mù này hình như rất dày, bọn họ đã xông vào được gần mười phút rồi vẫn chưa thấy được căn cứ của thí luyện giả Trái Đất.
"Thưa công tước, không thể liên lạc được với quân đội bao vây Trái Đất!" Một binh lính nói.
Lambert nhíu mày.
Xem ra là gặp mai phục.
Bọn kiến hôi này cũng có chút đầu óc đấy chứ.
"Báo cáo, đã thấy căn cứ của thí luyện giả Trái Đất!"
Lambert nhìn Sơ Tinh Lãng Nguyệt trước mặt, dùng ngữ khí không thể tin hỏi: "Các ngươi nói đây là quân khu?"
"Vâng ạ."
Không phải khu biệt thự nghỉ dưỡng hả?
Severus cố dằn lại cái tay muốn đưa lên đỡ trán.
Tinh Mạc Già gọi đây là căn cứ hả?
"Đã thấy quân khu bảy!"
"Đội cơ giáp một chuẩn bị tấn công!" Lambert nói.
Một phần tư cơ giáp đang đi phía trước nhận lệnh, cẩn thận tiếp cận quân khu bảy, thấy không có ai, nhanh chóng cắt cử người chiếm đóng rồi phất tay ra hiệu.
"Báo cáo, dường như quân khu bảy không có ai cả!"
Lambert hừ một tiếng: "Chúng đang nấp ở bên trong thôi, đội hai bao vây quân khu bảy, đội một tiếp tục tiến sâu vào."
"Rõ!"
"Đội ba tấn công quân khu một, đội bốn tại chỗ đợi lệnh!"
"Rõ!"
Đội ba cẩn thận dò xét xung quanh quân khu một, phá hủy tất cả máy theo dõi lắp xung quanh, sau đó đổ bộ xuống.
Có một chiến sĩ cơ giáp cảm thấy cơ giáp của mình có vấn đề, hành động chậm chạp hơn hẳn, hơn nữa không thể nào điều khiển theo ý mình và đôi khi còn phát ra mấy tiếng xẹt xẹt.
Chiến sĩ cơ giáp cảm thấy không ổn, muốn nhắc nhở đồng đội thì phát hiện tất cả cơ giáp đều gục xuống không thể động đậy.
Đội trưởng đội ba muốn báo cáo thông tin thì đột nhiên, những luồng tinh thần lực khác nhau nhưng đều đồng dạng mạnh mẽ vô cùng xâm nhập vào trong trí óc toàn bộ đội cơ giáp số ba khiến hành động của bọn họ nháy mắt đình trệ.
Ngay lúc đó, vài đạo ánh sáng quét qua đội cơ giáp, sau đó toàn bộ cơ giáp đều ầm ầm sụp đổ, chỉ còn lại khoang điều khiển là còn nguyên vẹn.
Đội cơ giáp số ba không tiếng động bị xử lý, các đội cơ giáp khác của hai công tước Evans và Billy cũng nhanh chóng bị chế phục, bên ngoài vẫn chưa phát hiện ra bất kì điều gì.
"Báo cáo, đã tìm được thí luyện giả Trái Đất trong quân khu bảy!"
"Lập tức tấn công!" Lambert, Evans và Billy nói.
Tiếng súng và tiếng đao kiếm vang lên, bên trong quân khu bảy giờ đang xảy ra cuộc chiến ác liệt giữa đội cơ giáp của nền văn minh cấp cao và thí luyện giả Trái Đất cùng với cơ giáp tự động.
"Sao bọn chúng lại chế được nhiều cơ giáp tự động như vậy?" Evans nhíu mày.
"Tôi cảm thấy có chút bất an." Billy nói.
Lambert và Evans đồng thời nâng cao cảnh giác.
Trực giác của Billy trước giờ luôn đúng trăm phần trăm.
Bên cạnh Lambert, Severus đã không tiếng động rời đi.
"Báo cáo! Đã mất liên lạc với đội cơ giáp tấn công quân khu một!"
Ba vị công tước cả kinh: "Cái gì?!"
"Báo cáo, đội cơ giáp tấn công quân khu bảy đang vào thế thất thủ, đội cơ giáp đợi lệnh bên ngoài không thể cử động được, dường như trúng phải hạt Destroy!"
"Tất cả các cơ giáp này được trang bị lớp bảo hộ hạt Destroy rồi mà!" Evans nhíu mày nói.
Dùng lớp bảo hộ cũng vô ích thôi, vì đây là hạt Destroy có chứa thiên phú thật sự của đứa bé đó.
Severus nghĩ.
Đúng như những gì Severus nghĩ, ngày hôm qua, Tinh Mạc Già đã dùng thiên phú của mình cải tạo lại toàn bộ hạt Destroy.
Lớp bảo hộ của quân địch dù có cao cấp đến mấy cũng không thể bảo vệ được cơ giáp khỏi hạt Destroy mới này.
Tin xấu liên tiếp được báo cáo, sắc mặt ba vị công tước ngày càng xấu.
"Báo cáo, đội cơ giáp tấn công quân khu bảy đã thất bại!"
"Báo cáo, sương mù đang tan, chúng ta bị bao vây!"
"Báo cáo, có bảy địa điểm mai phục đã thất thủ!"
"Báo cáo, lưới điện đang được thiết lập trong bán kính chín mươi kilo mét, có cả thiết bị nhiễu sóng, chúng ta không thể liên lạc với bên ngoài!"
"Báo cáo, có đội quân Vong Linh đang chặn toàn bộ đường lui!"
"Báo cáo, đội cơ giáp của địch từ quân khu một tấn công!"
Trong lúc ba vị công tước sứt đầu mẻ trán thì Severus đứng lơ lửng trong không trung, mặt vô biểu tình nhìn hết thảy.
"Em không giúp sao?" Isaac xuất hiện phía sau hỏi.
Severus liếc mắt nhìn người có dung mạo giống hệt mình: "Tại sao lại phải giúp?"
"Nếu em không giúp, vậy tới Sơ Tinh Lãng Nguyệt với anh, được chứ?" Isaac giơ tay hỏi.
"Tôi không giúp bọn họ, nhưng cũng không giúp anh."
Isaac thu tay lại, lẳng lặng nhìn em trai song sinh của mình: "Em có hận anh không?"
Phải, bọn họ là anh em song sinh, Isaac vốn dĩ là người của nền văn minh cấp cao.
"Có." Severus nói.
"Tại sao anh không tìm tôi? Rõ ràng chỉ đi thêm vài bước nữa thôi là tìm được rồi mà."
Isaac rũ mắt: "...!Anh xin lỗi."
"Lúc đó anh đã bỏ tôi, vậy tại sao bây giờ lại có ý đón tôi?"
"Anh không hề bỏ em!"
"Vậy tại sao lúc đó anh đi mà không thèm quay đầu lại?!" Severus lớn tiếng hỏi.
"Tôi đã chờ, chờ rất lâu, nhưng chờ mãi vẫn không thấy anh đến tìm tôi! Nếu đã bỏ tôi rồi thì tại sao vẫn bày ra cái bộ dạng anh trai tốt này?!"
Trên tay Severus xuất hiện một cây cung màu đen, anh giương cung, nhắm thẳng Isaac mà bắn.
Rõ ràng chỉ bắn một mũi tên nhưng số mũi tên bay thẳng về phía Isaac lại là hơn trăm mũi.
Isaac không chút hoang mang giơ cung của mình lên, hơn trăm mũi tên được bắ.n ra, va chạm với mũi tên của Severus trong không trung.
"Sau khi trốn thoát anh có quay lại tìm em! Nhưng anh tìm mãi vẫn không thấy!"
"Tôi đã nói rồi, nếu lúc đó anh đi thêm vài bước nữa chắc chắn sẽ tìm được tôi! Tôi thấy anh căn bản là áy náy mới quay lại tìm tôi!"
Hình thái bên ngoài của Severus biến đổi, tóc anh dài hơn, đôi tai biến thành tai nhọn, sau lưng xuất hiện cánh bướm trong suốt.
Hình thái tiến hóa - Ám Tinh Linh!
"Anh không hề áy náy, anh là thật sự lo lắng cho em, vì anh là anh trai em!" Isaac cũng biến đổi thành hình thái tiến hóa Ám Tinh Linh, vừa tránh mũi tên từ Severus vừa nói.
"Lúc đó anh không thể không rời đi! Nếu không em sẽ chết!"
"Những gì mà tôi trải qua sau đó chẳng lẽ chưa đủ để tôi chết?! Vậy anh nói đi, tại sao anh không đi thì tôi sẽ chết?"
Isaac mím chặt môi không nói một lời, cung tên trong tay biến mất, thay vào đó là một cây đũa phép.
Đạo cụ cấp S mà anh đạt được trong phó bản Tận Thế Phù Thủy - Mặc Dạ ma trượng!
Isaac giơ Mặc Dạ lên, chú ngữ phức tạp được anh ngâm xướng, sau đó một dải lụa đen xuất hiện bay về phía Severus.
Severus nhíu mày, linh hoạt bay trong không trung tránh né lụa đen.
Đạo cụ cấp S quả nhiên phiền toái.
"Anh không thể nói." Isaac nói.
"Chuyện này trong tộc chúng ta nếu có người gặp phải thì chỉ có người đó có thể biết, không thể cho người khác biết."
"Nhưnh Sev, anh chưa bao giờ từ bỏ em.
Anh nói đều là sự thật, nếu anh không đi, em sẽ chết!"
"Nếu vậy thì tại sao anh lại quay lại tìm tôi?" Severus hỏi.
"Anh đã có thể khống chế nó, nó sẽ không thể gây hại cho em được nữa! Tin anh được không, Sev? Anh chưa bao giờ từ bỏ em!"
Thần sắc Severus phức tạp.
Anh biết Isaac không nói dối, nhưng bao khuất nhục anh phải chịu mấy năm nay thật sự không thể chỉ vì một vài lời giải thích của Isaac mà nguôi ngoai được.
Gia tộc Prince vốn là quý tộc lâu đời ở đế quốc Saintlaw, nhưng mười ba năm trước nó đã bị tiêu diệt, trở thành miếng mồi ngon mặc các quý tộc khác xâu xé.
Trong tộc chỉ còn lại mỗi cặp song sinh Isaac và Severus.
Là một tộc nhân có huyết thống gần với con người trên Trái Đất nhất, Prince tuy là quý tộc lâu đời nhưng lại chịu sự khinh bỉ của giới quý tộc, vậy nên nhật tử sau này của hai anh em Isaac cũng không tốt cho lắm.
Bọn họ bị bắt làm nô lệ, qua tay người này đến người khác như một món hàng, thường xuyên bị đánh đập, sỉ nhục, thiếu ăn thiếu mặc, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Hai anh em muốn trốn khỏi Saintlaw, đi tới nơi nào cũng được, miễn đủ ăn đủ mặc, không bị đánh đập là được, nhưng cuối cùng chỉ có Isaac trốn được, Severus tuy không bị bắt lại nhưng cuộc sống sau đó lại càng khó khăn hơn do phải trốn chui trốn lủi khắp nơi.
Isaac không hề muốn từ bỏ Severus, nhưng anh không thể không đi.
Gia tộc bọn anh có một lời nguyền, ai mắc phải nó không thể đoán trước được, nhưng người mắc phải lời nguyền này sẽ gây ra vô số bất hạnh cho người thân xung quanh mình, thậm chí là khiến họ chết đi.
Đây là một lời nguyền cổ xưa, gia tộc Prince tìm hiểu, nghiên cứu mãi nhưng vẫn không biết tại sao bọn họ lại bị hạ lời nguyền này, càng không biết được cách giải nó.
Hơn nữa, chuyện này rất ít người biết đến, chỉ có người nào mắc phải lời nguyền mới được cho biết chuyện này, còn không thể tiết lộ cho bất cứ ai.
Thế hệ này, người mắc phải là Isaac, và người có nguy cơ chết sớm nhất chính là em trai song sinh của anh - Severus.
Vậy nên Isaac không thể không rời đi, nếu không em trai anh sẽ chết.
Cũng may sau này Isaac gặp được Tinh Mạc Già, nhờ vậy mà lời nguyền đã được khống chế, nó sẽ không thể hại Severus được nữa, nhưng hạn chế vẫn còn.
Isaac rất muốn nói tất cả cho Severus, nhưng hạn chế của lời nguyền còn đó, anh không thể nói được.
"Sev, em muốn hận anh cũng được, nhưng anh hiện tại không thể nói với em chuyện này được.
Chờ một chút được không, sắp được rồi, đợi nó biến mất anh sẽ nói hết tất cả cho em." Isaac thành khẩn nói.
"Tin anh, được không?"
Severus phức tạp nhìn Isaac.
Kì thực anh vẫn luôn chú ý Isaac thông qua phát sóng trực tiếp khi Isaac ở Khu Vực Chết Chóc, anh sớm đã phát hiện ra trên người Isaac có thứ gì đó rồi.
Nhưng nỗi hận này anh khó mà nguôi ngoai.
Severus thở dài, là song sinh, anh có thể cảm nhận rất rõ sự thành khẩn và khẩn trương của anh trai mình lúc này.
Song sinh đúng là ràng buộc rất sâu.
"Có thể." Severus nói.
Trên mặt Isaac hiện lên vẻ mừng rỡ.
"Nhưng quan hệ của chúng ta tạm thời vẫn sẽ thế này cho đến khi anh nói hết tất cả mọi chuyện, và em sẽ không giúp Quân thủ vệ Rạng Đông, được chứ, I.sis?"
"Tất nhiên là được!" Isaac ngay lập tức nói, giơ tay lên.
"Đi thôi, Sev, cùng anh trở về Sơ Tinh Lãng Nguyệt."
Severus hơi chần chừ một chút, sau đó đặt tay lên bàn tay giơ cao của Isaac, không hề phòng bị bị Isaac ôm vào trong lòng.
Cảm nhận được tiếng tim đập của Isaac, biểu tình của Severus hơi dịu xuống.
Ấm thật.
Đã lâu lắm rồi không được nằm trong cái ôm ấm áp của anh trai.
Kì thực em cũng nhớ anh lắm.
Không phải nhớ của nỗi hận, mà là nhớ của em trai giành cho người anh xa cách đã lâu..