Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian

Chương 36: Bệnh Viện Bình An 10





.

《Tinh Lan.》


"Ám nguyên tố thật thuần khiết!" Tinh Mạc Già chưa bao giờ thấy nồng độ Ám nguyên tố thuần khiết như trong viên ngọc này. "Nó thật sự được kết tinh từ oán khí sao?"


Ám Chi Linh gật đầu: "Tuy được kết tinh từ oán khí nhưng linh lực của trẻ con là thuần khiết nhất, tất nhiên oán khí cũng vậy, nhờ vậy mà kết tinh được ra những tinh hoa tinh túy nhất của Ám nguyên tố."


"Thứ này thật sự rất hữu ích với cậu. Chạy nhanh hấp thụ, tớ, Thanh Thiên và 000 hộ pháp cho cậu."


Tinh Mạc Già gật đầu, nhưng nhìn cả tòa nhà bệnh viện bị bao phủ trong bóng tối âm u kia, y có chút chùn bước, không dám lần nữa đặt chân vào.




Ám Chi Linh biết tâm trạng của y, trực tiếp bế người lên, dịch chuyển trở về phòng của Yến Mạc Thù.


Tuy nó không thể sử dụng Không Gian nguyên tố nhưng thuật dịch chuyển là một thuật pháp rất đơn giản, không cần có thiên phú Không Gian cũng dùng được.


Tinh Mạc Già ngồi lên giường, nhìn kết tinh tinh hoa Ám nguyên tố trong tay: "Tớ nên hấp thụ thế nào đây?"


Ám Chi Linh: "Trực tiếp ăn luôn."


"... Nó ở dưới đáy hồ lâu như vậy, rất bẩn. Có cách khác không?"


"Có thì có, nhưng trực tiếp ăn là tốt nhất."


Tinh Mạc Già đành ngậm ngùi đi vào nhà tắm rửa viên ngọc mười lần, lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng đi ra, ngồi lại lên giường, ném viên ngọc vào miệng.


Ngọc vừa vào miệng đã tan ra như đá gặp nhiệt, ngoài ý muốn lại mang vị ngọt thanh mát, cực kì thơm.


Tinh Mạc Già cảm nhận được một nguồn linh lực lớn mạnh nhưng rất ôn hòa không ngừng xuất hiện trong cơ thể. Những luồng linh lực này ôn nhu đi qua mọi ngóc ngách trong cơ thể y, mỗi chỗ nó đi qua đều thoải mái như được gột rửa bởi một dòng nước ấm. Ở đan điền, một viên đá hình thoi màu đen tuyền dần được ngưng tụ, theo sự ngưng tụ của viên đá, Tinh Mạc Già cảm nhận được bình cảnh không thể đả thông suốt gần hai năm nay dần bị phá vỡ.


Y vốn là Thất giai đỉnh, để cơ thể có thể cường kiện hơn để chịu tải được nguồn linh lực lớn mạnh của mình, y vẫn luôn cố gắng đột phá Bát giai nhưng mãi vẫn không được. Không nghĩ tới ở thế giới vô hạn lưu này lại gặp được cơ duyên lớn như vậy, trợ giúp y có thể phá vỡ bình cảnh, đột phá Bát giai, tẩy kinh phạt tủy.


Viên đá đang được ngưng tụ trong đan điền chính là linh hạch, trong quá trình hình thành linh hạch tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót, đây chính là thứ quyết định để y có thể hoàn toàn tiếp nhận thứ đó.




Cơ mà, tuy rằng thực lực đã tăng lên, nhưng y vẫn chả biết chiến đấu. Đấu với người bình thường y có thể, nhưng đấu với quái vật thì y bó tay rồi.


Cần thiết, cần thiết đặc huấn! Không chỉ về sức chiến đấu mà còn về cả tinh thần!


Lý do y đến giờ vẫn không thể hoàn toàn nắm giữ thiên phú Nguyền Rủa là do bóng ma tâm lý năm xưa khiến y rất sợ bóng tối. Nguyền Rủa là Ám nguyên tố biến dị, cũng là bóng tối, vì sợ nó nên y không thể hoàn toàn nắm giữ nó được.


Muốn đạt được sức mạnh chân chính, y cần thiết đi ra khỏi bóng ma tâm lý!


Ám Chi Linh đứng hộ pháp bên cạnh, Yến Mạc Thù đang tự trói chặt mình trong phòng đấu tranh với sự khống chế từ bên ngoài, viện trưởng đang thực hiện kế hoạch vĩ đại của mình, nhóm Isaac và toàn bộ thí luyện giả trong phó bản Bệnh Viện Bình An đều ngạc nhiên trước uy áp đột nhiên xuất hiện này.


Ám Chi Linh không hề ngờ tới viên ngọc này lại dùng tốt như vậy, có thể trợ giúp Mạc Già đột phá Bát giai. Phải biết là Mạc Già đã gặp bình cảnh gần hai năm rồi.


Yến Mạc Thù lúc đầu có ngạc nhiên nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, tập trung đối phó với những kẻ muốn khống chế anh. Có Ám Chi Linh bên cạnh, cái hồ tràn đầy oán khí đằng sau bệnh viện căn bản không ngăn được Cây Nhỏ tới lấy kết tinh tinh hoa của Ám nguyên tố.


Viện trưởng và Isaac không hề ngờ tới được Tinh Mạc Già lại có thể đột phá Bát giai. Bát giai là một cảnh giới rất quan trọng, là cơ sở để có thể đột phá Thập giai, có rất nhiều người sau khi tu luyện đến Thất giai thì gặp bình cảnh, cố mãi vẫn không đột phá được, vĩnh viễn dừng chân ở Thất giai.


Các thí luyện giả Trái Đất giờ còn có chút chưa rõ về sự quan trọng của Bát giai, nhưng các thí luyện giả đến từ nền văn minh cấp cao lại rất rõ chuyện này. Họ căn bản không thể ngờ tới được một nền văn minh cấp thấp như Trái Đất lại có kẻ đột phá được Bát giai. Lên được đến Bát giai chứng tỏ người này sau này chắn chắn có khả năng đột phá được Cửu giai, thậm chí là Thập giai. Trong vũ trụ này kì thực có rất nhiều Thập giai, chỉ là nhiều người thích sống ẩn dật nên thí luyện giả của nền văn minh cấp cao mới chỉ biết tới bốn cường giả Thập giai là bốn vị vương của Tinh Minh.


"Lúc đó còn chưa biết cảnh giới Bát giai quan trọng như thế nào, sau này đột phá rồi mới biết được. Sơ sẩy một cái là đi tong hết thảy công sức ngay." Ekaterina cảm thán.


Những người khác gật đầu tán thành. Lúc đó họ chỉ cảm thấy Ace thật siêu, có thể đột phá Bát giai nhanh như vậy, sau này mới biết được Bát giai đột phá khó như thế nào.


"Hình như sau khi Mạc Già đột phá Bát giai là lần đầu tiên cậu và cậu ấy gặp nhau đúng không?" Ám Chi Linh nhìn Tinh Lan hỏi.


Tinh Lan gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Là lần đầu tiên đối với Cây Nhỏ, vì Cây Nhỏ là người Trái Đất duy nhất đã thức tỉnh thiên phú, còn có tu vi Thất giai đỉnh nên tôi đã chú ý em ấy từ đầu rồi. Isaac không tính, cậu ta là người của nền văn minh cấp cao."


Isaac: "... Đã là người Trái Đất từ lâu rồi, cảm ơn."


Ám Chi Linh nói: "Tinh Lan chú ý tới Mạc Già cũng đúng, cậu là người của Khu Vực Sự Sống, rất mẫn cảm với khí tức độc quyền thuộc về Khu Vực Chết Chóc trên người Mạc Già. Hơn nữa, một trong số những thiên phú của cậu tương khắc với Mạc Già, lại thêm việc cậu là Chính Thần, chắc chắn sẽ cảm nhận được khí tức của Tà Thần."


Tinh Lan gật đầu: "Cây Nhỏ lúc đó chưa thể hoàn toàn tiếp nhận thần vị Tà Thần, cậu lại không thể ẩn đi khí tức của thần nên tôi cảm nhận rõ lắm."


"Phải rồi, tôi có thể dễ dàng tìm được thần vị Thâm Hải Thần là nhờ cậu đúng không? Cậu đã sớm nhận ra Yến Mạc Thù rất có thể sẽ bị bên ngoài khống chế nên đã dẫn đường tôi đi tìm thần vị Thâm Hải Thần."





"Đúng, là tôi dẫn đường cho cậu. Tôi vốn không định xen vào, nhưng ai bảo lũ nền văn minh cấp cao ghê tởm như vậy." Tinh Lan thoải mái thừa nhận.


"Ha, nếu cậu không giúp chúng tôi thì giờ này cậu đã không đứng ở đây rồi. Cậu sẽ sớm bị Mạc Già đánh cho kêu cha gọi mẹ, và đương nhiên không có chuyện cậu yêu đương với Mạc Già."


"Tôi phải công nhận mình lúc đó quá anh minh thần võ, làm một việc làm có thể quyết định chung thân đại sự của mình trong tương lai." Tinh Lan biểu tình đắc ý nói.


Hắn lúc đó quả thực quá anh minh thần võ mà!


Ám Chi Linh nhìn Tinh Lan bằng nửa con mắt, chỉ chỉ Blake, Tinh Tà và các Nguyên Tố Chi Linh khác: "Có phải cậu quên bọn họ rồi không?"


Tinh Lan: "..."


Chết, quên mất!


Blake giờ chưa muốn tính sổ với Tinh Lan, y hỏi các thí luyện giả Trái Đất: "Những kẻ năm đó bắt cóc Cây Nhỏ còn sống chứ?"


Ekaterina nói: "Vẫn còn, sao vậy?"


"Có thể để chúng tôi xử lý chúng không?"


"Cái này..." Ekaterina có chút khó xử. "Tôi cũng không biết nữa, những kẻ bắt cóc Ace năm đó đang ngồi trong nhà lao của Interpol, chú phải hỏi ý kiến thượng cấp của bọn họ."


Blake và Tinh Tà gật đầu. Tính toán đợi chút nữa sẽ đi tới Interpol hỏi ý kiến về việc tự xử lý những kẻ bắt cóc con trai họ.


Tinh Mạc Già minh tưởng gần hai ngày, trong thời gian này nhóm Isaac có đến vài lần nhưng rất nhanh rời đi. Bọn họ sắp bắt được manh mối quan trọng đến tay, phải tranh thủ thời gian.


Giữa trưa ngày thứ năm, Tinh Mạc Già kết thúc minh tưởng, y mở mắt ra, sắc tím đã gần bao trùm hết con mắt y rồi nhanh chóng chuyển lại thành màu đen, mái tóc đen cũng nhiễm trắng hơn nửa nhưng rất nhanh khôi phục lại màu sắc cũ, hư ảnh hồ ly sau lưng y ngày càng rõ ràng.


"Sau khi đột phá Bát giai, tớ cảm thấy thực lực bây giờ mạnh hơn so với trước đây rất nhiều, khoảng cách không phải chỉ là một hai cảnh giới." Tinh Mạc Già nhắm mắt lại, cảm thán.


Ám Chi Linh đi tới, đặt tay lên bụng Tinh Mạc Già: "Tất nhiên rồi, vậy nên đây mới là cảnh giới quan trọng nhất. Đừng nhúc nhích, tớ giúp cậu kiểm tra linh hạch."


Linh khí của Ám Chi Linh men theo kinh mạch của Tinh Mạc Già tiến vào đan điền, chậm rãi bao quanh linh hạch hình thoi.


"Rất tốt, linh hạch không có vấn đề gì, cơ thể cậu cũng được cường kiện hơn trước rất nhiều." Ám Chi Linh thu tay lại nói.


Tinh Mạc Già vui sướng gật đầu, y vươn vai, xuống giường, đi tới cửa sổ mở toang nó ra.


"Xem tôi suốt mấy ngày qua đã đủ chưa vậy? Ra đây nào, đừng để tôi phải dùng vũ lực." Y nói.


Ngoài cửa sổ không có ai cả.


Tinh Mạc Già cười cười, linh lực tụ lại trong tay y thành cái roi dài, y vung roi vào không trung, chuẩn xác tóm được kẻ đang định đào tẩu.


Tuy vẫn còn sợ bóng tối nhưng đột phá Bát giai khiến cảm tri của y với thiên phú của mình tăng vọt, dẫn tới y dùng thiên phú cũng thông thuận hơn trước.


Nhìn thứ Tinh Mạc Già tóm được, Ám Chi Linh kinh ngạc, sau đó cảm thấy bản thân thật vô dụng.


Khí tức độc quyền của Khu Vực Sự Sống nồng đậm thế này mà nó lại không cảm nhận được, chỉ cảm nhận được lúc có lúc không, để tên này đi theo Mạc Già lâu như vậy.


"Không ngờ lại là một con mèo lem." Tinh Mạc Già x.oa nắn một chút khuôn mặt béo đô đô của đứa trẻ mình vừa túm được, sờ được một tay dình đầy bùn đất, cười nhẹ.


Đứa trẻ hình như không thích cách gọi này, hắn quơ tay múa chân giữa không trung, muốn thoát khỏi ma trảo của thanh niên, nhào lên đánh y một trận.


Tinh Mạc Già không tốn bao nhiêu công sức đã áp chế được đứa trẻ, y để hắn ngồi trên giường, đi vào nhà tắm giặt khăn giúp hắn lau mặt.


Lau một hồi, cuối cùng bùn đất cũng bị lau hết, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, đẹp đến không giống con người.


"Sao cậu biết thằng oắt này theo dõi cậu? Đến tớ cũng không cảm nhận được." Ám Chi Linh hỏi.


Tinh Mạc Già chỉ chỉ trái tim mình, Ám Chi Linh hiểu ra, "à" một tiếng.


Chẳng trách nó không cảm nhận được.





"Nói đi, tại sao lại theo dõi tôi mấy ngày qua?" Tinh Mạc Già hỏi.


Đứa trẻ không trả lời, vì hắn cảm thấy hành vi theo dõi người ta của mình trong mấy ngày qua quá giống biế.n thái, nói ra rất mất mặt. Nhưng hắn cũng rất ngạc nhiên khi thanh niên này lại không có một chút tức giận nào khi bị hắn theo dõi lâu như vậy.




Hắn vốn đến từ Khu Vực Sự Sống, là nơi hoàn toàn trái ngược với Khu Vực Chết Chóc. Hắn sinh ra đã không cha không mẹ, ai cũng vứt bỏ hắn, chưa có ai cho hắn sắc mặt tốt, càng không có ai ôm hắn vào lòng, ôn nhu cẩn thận lau mặt cho hắn như thanh niên này.


Hắn lưu lạc khắp nơi trong vũ trụ, cuối cùng lại đi nhầm vào Khu Vực Chết Chóc. Đối với hắn mà nói thì ở đâu cũng như nhau, dù sao hắn cũng không có gia đình bạn bè gì. Ở Khu Vực Chết Chóc cũng không quá nhàm chán, luôn có rất nhiều thí luyện giả tới thí luyện, hắn có thể xem bọn họ thông quan phó bản như xem phim.


Nhưng xem nhiều rồi cũng chán, cho đến khi hắn gặp một nhóm thí luyện giả hoàn toàn khác so với các nhóm trước đó. Biểu tình của bọn họ mờ mịt, hoảng sợ, không biết tại sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Hắn nghĩ có lẽ những thí luyện giả này bị cưỡng ép kéo vào Khu Vực Chết Chóc. Trong số những người này có một đứa trẻ, khi mà xung quanh đều là người lớn thì thanh niên này trở nên cực kì nổi bật. Nghe những người này nói thanh niên chỉ mới mười sáu tuổi, còn đang đi học, còn chưa trưởng thành bước vào đời, hắn cảm thấy những kẻ kéo các thí luyện giả này vào Khu Vực Chết Chóc thật ghê tởm, đến trẻ con cũng không buông tha.


Vì thanh niên chỉ là trẻ con nên hắn phá lệ chú ý, hắn ẩn nấp đi theo thanh niên. Bên cạnh y có Ám Chi Linh và một con chim béo đang dần tiến hóa thành Phượng Hoàng nhưng hắn cũng không lo lắng mình bị phát hiện.




Ấn tượng đầu tiên của hắn về thanh niên chính là y rất đẹp, tính cách trầm lặng, có chút nhút nhát và sợ hãi bóng tối nhưng cũng rất kiên cường. Rõ ràng đều đã sợ đến run lẩy bẩy rồi mà vẫn cố đứng thẳng lưng. Ấn tượng thứ hai chính là thanh niên quá xui xẻo, mới ngày đầu thôi đã nhận nhiệm vụ đi tuần tra nhà xác rồi.


Hắn biết nhà xác nguy hiểm, vốn định ra tay trợ giúp một chút nhưng khi thấy thanh niên thành thạo vẽ bạo phá phù thì lại thôi.


Sau đó, hắn cảm thấy thanh niên thật thông minh, chỉ với vài tin tức ít ỏi đã suy ra được nhiều như vậy. Mà đó cũng là nhờ sự xui xẻo của thanh niên và do phó bản này còn chưa đến trung cấp, nhiệm vụ gì đó cũng không quá khó đoán.


Tiếp theo, hắn thấy được thanh niên sử dụng không quá thuần thục kiếm pháp học trộm từ thí luyện giả tên Isaac Prince kia để chiến đấu với Diêm La, và cũng thấy được cảnh thanh niên suýt thì bị ***** ***. Hắn tức giận, muốn ra tay thì thanh niên bạo động linh lực.


Sau khi thanh niên được cứu, nghe Ám Chi Linh và bác sĩ họ Yến nói chuyện hắn mới biết thanh niên có chấn thương tâm lý, chính sự kiện vừa rồi đã khiến y không thể áp chế được những kí ức năm xưa, chúng trồi lên khỏi mặt nước, lần nữa hiển thị rõ rệt trong đầu y.


Hắn cảm thấy cực kì tức giận và đau lòng cho thanh niên. Rõ ràng nên sống một cuộc sống yên bình, chỉ vì thú vui của mấy tên khốn kia mà bị kéo vào cái nơi nguy hiểm thế này.


Thanh niên hình như rất quan tâm bác sĩ Yến, vậy thì giúp y một chút đi.


Hắn dẫn đường cho Ám Chi Linh tìm được thần vị Thâm Hải, sẵn tiện muốn giải quyết luôn cái hồ đầy oán khí kia rồi đưa kết tinh tinh hoa Ám nguyên tố cho thanh niên thì thấy y đi cùng Ám Chi Linh và đứa trẻ mã số 000 tới hồ nước nên không ra tay nữa.


Chính hắn cũng không ngờ tới viên ngọc này lại dùng tốt như vậy, giúp thanh niên phá vỡ bình cảnh, đột phá Bát giai. Lúc quan trọng như này không thể bị gián đoạn, tuy đã có Ám Chi Linh, chim mập béo tròn và 000 nhưng hắn vẫn thủ ngoài cửa.


Thanh niên đột phá xong, hắn định vẫn như mọi khi đứng từ xa xem y thì thấy y mở cửa sổ, nói y biết hắn vẫn luôn theo dõi y mấy ngày nay.


Hóa ra y vẫn luôn biết, chỉ là lười không chỉ ra.


Hắn muốn chạy, nhưng chân phải vừa bước một bước đã bị roi của thanh niên túm lấy cả người kéo vào phòng.


Tinh Mạc Già ngồi xuống bên cạnh đứa trẻ, không cầm được lòng ôm hắn vào lòng, niết hai má phúng phính của hắn.


Mềm thật đó.


"Sao vậy? Có gì khó nói sao?"


Hai tai đứa trẻ đỏ bừng lên, phồng má bĩu môi, sau đó nhận ra hành động này quá ấu trĩ, vội banh mặt nhỏ.


Tinh Mạc Già không nhìn thấy, nhưng y cảm nhận được đứa trẻ trong lòng toàn thân cứng đờ, xem ra là ngại.


"Không nói cũng không sao. Nhóc tên gì?"


Đứa trẻ lắc đầu. Hắn sinh ra không cha không mẹ, cũng chả có ai đặt tên cho hắn.


Cảm nhận được đầu nhỏ trong lòng lắc qua lắc lại, Tinh Mạc Già hỏi: "Không có tên sao? Chẳng lẽ nhóc bị bị bỏ rơi?"


Đứa trẻ không nói, nhưng Tinh Mạc Già biết mình đoán đúng rồi.


"Nếu không tôi đặt cho nhóc một cái tên nhé?"


Đứa trẻ ngạc nhiên. Thanh niên muốn đặt tên cho hắn?


"Tôi tên Tinh Mạc Già, vậy nhóc cũng giống tôi, mang tên có ý nghĩa là ngôi sao đi. Gọi Tinh Lan đi, được không? Ngôi sao sáng nha."


Tinh Lan, hai chữ này như thế nào lại êm tai như vậy.


Đứa trẻ không tự chủ được mà gật đầu.


Từ giờ hắn đã có tên. Hắn tên Tinh Lan.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.